Mỗi chúng ta đều có những mùa hè, mà sau đó, mình thay đổi – mãi mãi. Hai chữ Mãi Mãi là tôi thêm vào, còn câu trước đó thì trong một cuốn sách của một cô gái trẻ mà tôi biết. Nếu để tìm một thứ để nói về “nhân – quả”, tôi là tôi của ngày hôm nay có lẽ cũng bắt đầu khác đi từ mùa hè năm ấy: hè năm 2003.

Mùa hè khác thường
Vài người đọc profile cũng biết tôi học trường chuyên ở Vũng Tàu. Nhưng cũng ít người biết nhà tôi thực ra là ở một xã nhỏ, trong cái huyện nhỏ, cách Vũng Tàu độ chừng 50 – 70km gì đó. Nghĩa là, trường chuyên lớp chọn mà còn ở Vũng Tàu xa tít tắp là một cái gì đó rất xa lạ với một đứa 15 – 16 tuổi. Ở xã tôi lúc đó cũng chỉ có tôi và 02 bạn nữa là muốn thi vào trường chuyên (không biết còn ai không nữa).
Ý định nhen nhóm đó chắc cũng là bởi tôi cũng đã theo chân thầy cô đi thi tham gia mấy cái kiểu học sinh giỏi cấp huyện này nọ. Một đứa trẻ, chân được đi xa, một quãng không xa lắm, nhưng cũng đủ tạo sự tò mò hứng khởi khám phá thế giới rộng lớn.
Chẳng ai xúi giục, cứ thế tôi cứ nằng nặc muốn thi vào trường chuyên. Và tất nhiên là phải khăn gói xuống thành phố Vũng Tàu rồi.
Mùa hè năm đó, tôi đã cố học thi để có thể vào được trường chuyên. Tôi vào được thật. Nhưng tất nhiên cũng không hẳn phải là giỏi xuất sắc gì lắm, vì tôi biết nhiều người giỏi hơn tôi nhiều. Và rồi, tôi thay đổi từ khoảnh khắc ấy.
Tôi đã khác đi
Trường mới, bạn mới ai cũng lạ lẫm. Cái cảm giác của một đứa ở một nơi đó xa xa, đặt chân vào một thành phố, thấy mình không được giống với mọi người. Tự ti.
Tôi vốn là kiểu người bên trong bão tố nhưng ngoài lại hơi khác, nên cũng ra dáng không có vẻ gì tự ti cho lắm. Thành phố Vũng Tàu đa phần là người Bắc, lại ở thành phố, cách ăn mặc, sống, cư xử cũng có nhiều cái hơi khang khác. Có những lúc tôi gọi điện cho mẹ, hay về nhà chơi, mẹ cũng bảo tôi là sao trở nên khác đi quá. Nhưng là một kiểu tích cực. Những cái nho nhỏ như xưng hô “cậu – tớ”, cho tới những cái lơn lớn hơn là có ý, có tứ trong giao tiếp hơn.
Lúc mới xuống thành phố ở, tôi ở nhờ nhà người quen của ba mẹ. Học cách giữ ý giữ tứ, quan sát được cuộc sống xung quanh diễn ra như thế nào. Thấy rõ từng gia cảnh, hoàn cảnh sống. Nói nôm na là bắt đầu tôi cũng hiểu đời hơn một chút. Ở Vũng Tàu 03 năm, 6 lần chuyển nhà. Ở nhờ có cái bất ổn của ở nhà mà. Mãi đến năm lớp 12 tôi mới được cho ở trọ riêng.
Ngoài 8 tiếng đi học chính quy, tối học thêm cũng thêm 2 – 3 tiếng, thời gian còn lại, tôi thường nói chuyện với chính mình. Lúc thì đạp xe dọc bờ biển; lúc thì xách cái xe leo núi – đúng kiểu lên núi, lên chùa để học bài; ăn trưa cũng một mình,… Dường như điều này hình thành cho tôi thói quen sau này khi đi làm, tôi cũng ít khi dành thời gian để ngồi ăn trưa với một ai đó nếu không phải vì một sự việc nào đó. Nếu không có lý do gì đặc biệt, tôi thích một mình.
03 nơi ở khiến tôi nhớ nhiều nhất, cũng vì nó cho tôi nhiều sự thay đổi nhất.
Nhà chú
Chú là bạn của mẹ, làm công trình này nọ, chỗ ở là một căn nhà cho những chú kĩ sư công trình đi mệt về và rúc vào ngủ. Tôi ở trong một căn phòng đầy mùi mồ hôi pha chút hanh nóng của nắng mùa hè. Cả hội con trai nằm xếp lớp như cá mòi trong căn phòng chắc đâu đó tầm 15m2 – 20m2. Mỗi chú, mỗi người mỗi kiểu. Nói sao nhỉ, đa dạng màu sắc tính cách, nhưng có một đặc điểm chung là các chú đều hăng say lao động, yêu đời, yêu cuộc sống. Tôi cũng vì thế mà trước mọi sự cuộc đời, dù tâm tính có nhạy cảm, nhưng xong rồi cũng cho qua hết, cũng lại “hồi phục” sự vui vẻ một cách nhanh chóng.
Nhà cô
Cô và chú có 02 đứa con trai, nhà ở biệt thự to đẹp. Gia đình học thức cao, kiểu quý tộc ấy. Có buổi trưa ăn cùng nhau, chú đang vẽ cá mãi không ra, chú ngay lập tức la tôi: “Thấy chú vẽ cá không được, sao bay không biết phụ đũa? Ngồi đó không thấy gì hả con?”. Mãi khi lớn, sau này thỉnh thoảng được khen, tôi tự nhớ lại, té ra tôi được dạy nhiều thói quen tốt từ nhỏ mà tôi không biết. Có thói quen tốt, con người mình cũng khác đi.
Nhà trọ
Phòng trọ không đến 10m2, vừa đủ để cái giường, bỏ chiếc xe đạp leo núi cùng cái bàn học. Những lúc buổi chiều, tôi cứ ngồi tựa cửa, chả nhớ hồi đó nghĩ gì. Đó là lúc tôi đối thoại với bản thân nhiều nhất. Hồi đó, có cái tật, cái gì cũng viết dán lên tường, lên cửa. Một bí mật tôi cũng ít cho ai biết là tôi hay viết các mục tiêu của mình treo lên cửa. Hoặc nếu tôi lỡ biết ai đó phản ánh những tính không tốt của tôi, tôi cũng đều ghi lên trên đó để nhớ mà sửa. Bây giờ thì nó cũng từa tựa kiểu Self-reflection, self-awarness. Nghĩa là, tôi đã sớm có thói quen dành thời gian tự nhìn lại bản thân mình, tự đối chiếu, soi mình với những phản hồi của người khác. Tự đặt mục tiêu, tự sửa.
Góc bàn học tập ở nhà trọ, dán chi chít mấy cái này kia rất ư bánh bèo

Thực tình, hồi đó, tôi chẳng biết mình nên làm gì với cuộc đời của mình cả
Đó chỉ là một ngày hè, tôi chọn cho mình một điều khác đi. Tôi chọn việc tôi không muốn tôi là của ngày hôm qua, tôi muốn bản thân mình trở nên tốt hơn.
Mỗi một mùa hè nhỏ, tôi dành thời gian khám phá bản thân mình, đưa ra các quyết định. Để rồi, các quyết định đã thay đổi đời tôi mãi mãi – tất nhiên cả chiều hướng tốt và xấu.