Hồi tôi còn bé , tôi không bao giờ đòi hỏi một thứ gì về quần áo. Hai cô chị họ của tôi  , tạm gọi là NvàT luôn được mua rất nhiều đồ đẹp , và T luôn khoe khoang với tôi mỗi khi có dịp . Ban đầu , tôi thấy rất bình thường và không hề có một chút gì khó chịu-Tủ đồ của tôi chẳng có gì ngoài quần jean và áo phông , KHÔNG HỀ CÓ một chiếc váy nào .Dần dần , tội thấy tủi thân khi mỗi lần đi đâu , hai chị họ tôi lại được mặc những bộ váy , bộ đồ hết sức đáng yêu , ưa nhìn , trong khi tôi chỉ mặc đi mặc lại những bộ đồ mang đậm chất con trai mà mẹ tôi mua . Đôi lúc , tôi thử mặc váy thế nhưng cả nhà tôi đều cười cợt và chê bai , họ bảo tôi hợp với quần jean hơn rất nhiều . Trong khi có một điều rõ ràng là thân hình tôi rất thon gọn và chân tôi khá dài .TẠI SAO ?
     Chẳng lẽ tôi không phải là con gái ư ? Hay mọi người muốn tôi thành les ?
Cứ mỗi khi tôi chọn đồ trên mạng , mẹ tôi KHÔNG BAO GIỜ cho tôi mua chúng cả . Mẹ tôi đều lấy rất nhiều lý do nào vải , thương hiệu... Vậy là mẹ tôi lại hết sức cản tôi và thường lờ hoặc kiếm một việc làm . Tôi cãi nhau với mẹ tôi , tôi cảm giác tủi thân vô cùng , tôi so sánh tôi với N và T , mẹ ngay lập tức mắng tôi . Không cho phép tôi được nói gì về N và T-mẹ thấy tội hai chị tôi . Mẹ bảo tôi kiếm chuyện và bảo tôi không biết hy sinh. Hy sinh ư ?Rồi mẹ nêu ra một loại việc tốt của N và T . Tôi thật sự tin rằng mẹ tôi không tích chăm sóc cho tôi , đồ của mẹ tôi toàn váy là váy , toàn là những thương hiệu đắt tiền .tẠI SAO MẸ KHÔNG MUA CHÚNG CHO TÔI  THAY VÌ NHỮNG THỨ RẺ TIỀN VÀ ĐẦY TÍNH NAM TÍNH NỮA ?Tôi cần câu trả lời , vậy tôi phải xinh hơn để có chúng ư ? Tôi đang bị ức chế nặng ....
[ lời tâm sự của cô bé hàng xóm..]