Xin phép spidermans cho HW! "mượn TẠM" 4 bài viết nằm ở trong các vị trí xuất hiện ở trang đầu tiên khi tìm kiếm với từ khóa "nên theo đuổi đam mê hay" và "đam mê là gì" vậy.
Bài thứ nhất là ở trang cafebiz.vn. Bài thứ hai ở trang genk.vn. Bài thứ ba ở nguyenduynhan.com.vn và bài còn lại ở trang chinhem.com. Trân trọng cảm ơn các tác giả và cũng xin lỗi họ vì đăng khi chưa có sự đồng ý của họ.
Nếu dài quá thì: Nhấn Ctrl + F > "Vì ý kiến của HW! khá ngắn nên" > Nhấn phím Enter để đọc quan điểm cần trình bày của HW! nhé các spidermans.
Tóm tắt: Quan điểm của HW! gần giống với tấm hình thứ 5 trong phạm vi bài này.
Bài thứ nhất:
Tháng sáu năm 2005, Steve Jobs đứng trước bục vòng ở sân vận động Stanford để nói chuyện trong lễ phát  bằng cho khóa sinh viên tốt nghiệp. Mặc đồ jeans và đi xăng đan dưới  lớp áo choàng trang trọng, Jobs diễn thuyết trước một đám đông với  khoảng 23.000 người với một bài diễn văn ngắn về bài học rút ra từ cuộc  đời ông. Khoảng một phần ba cuối bài diễn văn, Jobs đưa ra lời khuyên  sau đây:
“Các bạn phải tìm ra cái mà mình yêu thích. Cách duy nhất để làm  những việc vĩ đại là yêu những gì bạn làm. Nếu bạn chưa tìm được điều  đó, hãy tiếp tục tìm kiếm, đừng dừng lại.”
Khi kết thúc, ông được toàn hội trường đứng lên hoan hô.
Steve Jobs – một bậc thầy về suy nghĩ phê phán những niềm tin và ý  tưởng phổ biến – đã đóng dấu phê chuẩn của mình lên một trong những lời  khuyên phổ biến rất lôi cuốn về sự nghiệp, mà tôi gọi là giả thuyết về  sự đam mê.
Chìa khóa đầu tiên của niềm hạnh phúc trong công việc là phải  tìm ra cái mà bạn đam mê và rồi tìm được công việc phù hợp với niềm đam  mê đó.
Giả thuyết này là một trong những chủ đề được nhắc đi nhắc lại mòn  mỏi nhất trong xã hội Hoa Kỳ đương đại. Những người trong chúng ta đủ  may mắn có cơ hội lựa chọn trong cuộc sống của mình bị oanh tạc bởi  thông điệp này, ngay từ khi còn nhỏ. Chúng ta được bảo phải ca ngợi  những người dũng cảm theo đuổi ước mơ của họ, và thương hại những kẻ  lười biếng tuân thủ trung thành với con đường an toàn. Một cố vấn nghề  nghiệp lỗi lạc đã nói với tôi, “hãy làm những gì bạn thích, và tiền bạc  sẽ đến” đã trở thành khẩu hiệu không chính thức trong lĩnh vực tư vấn  nghề nghiệp.
Tuy nhiên, có một vấn đề ẩn giấu ở đây: Khi bạn nhìn lại những khẩu  hiệu có vẻ hay ho kia và đi sâu vào chi tiết làm thế nào những người  nhiệt huyết như Steve Jobs thực sự bắt đầu sự nghiệp, hay hỏi những nhà  khoa học cái gì thực sự tiên lượng được niềm hạnh phúc trong công việc,  vấn đề trở nên phức tạp hơn nhiều. Bạn bắt đầu phát hiện ra những sợi  chỉ dấu vết mà khi được kéo ra, sẽ tháo tung sự chắc chắn của giả thuyết  về sự đam mê, cuối cùng dẫn tới một nhận thức bị lung lay: “Theo đuổi  đam mê” có thể là một lời khuyên thậm tệ.
Làm như những gì Steve Jobs làm, đừng làm như những gì ông ấy nói
 
Nếu bạn gặp một Steve Jobs trẻ tuổi vào những năm trước khi thành lập Apple Computer, bạn sẽ không thể tìm  ra một điểm chung nào giữa ông với một người đam mê kiến tạo một công ty  công nghệ. Ảnh: Popsci.com
Nếu bạn gặp một Steve Jobs trẻ tuổi vào những năm trước khi thành lập  Apple Computer, bạn sẽ không thể tìm ra một điểm chung nào giữa ông với  một người đam mê kiến tạo một công ty công nghệ. Jobs đã theo học tại  trường Reed College, một trường uy tín về khoa học xã hội nằm giữa bang  Oregon, nơi ông để tóc dài và đi chân đất. Không như những người mơ mộng  hão huyền về công nghệ ở thời đại của mình, Jobs không phải là một sinh  viên đặc biệt thích kinh doanh hay điện tử. Thay vì thế ông học lịch sử  phương Tây, khiêu vũ, và một chút về thuyết thần bí phương Đông.
Jobs bỏ trường đại học sau năm đầu tiên, nhưng tiếp tục ở lại ký túc  xá trong một thời gian, ngủ trên sàn và xin những bữa ăn từ thiện ở đền  Hare Krishna. Như Jeffrey S. Young ghi chú trong cuốn tiểu sử được  nghiên cứu toàn diện của ông năm 1988, Steve Jobs: Hành Trình Là Phần  Thưởng, cuối cùng Jobs cũng phát chán với việc trở thành một người được  cứu tế, trong những năm đầu thập kỷ 1970, ông trở lại quê hương  California, nơi ông quay về sống với cha mẹ và thuyết phục bản thân làm  một công việc ca đêm ở Atari. (Công ty này đã thu hút sự chú ý của ông  với một quảng cáo trong tờ San Jose Mecury với tiêu đề, “Vừa vui chơi  vừa kiếm tiền.”)
Trong thời gian đó, Jobs chia thời gian của mình giữa Atari và  All-One Farm, một công xã nông thôn nằm ở phía bắc San Francisco. Sau  một thời gian, ông bỏ việc ở Atari trong nhiều tháng để hành hương khất  thực dọc Ấn Độ, và trên đường trở về ông bắt đầu luyện tập nghiêm túc  tại trung tâm thiền Los Altos gần đó.
Năm 1974, sau khi Jobs trở về từ Ấn Độ, một kỹ sư và doanh nhân ở địa  phương là Alex Kamradt đã mở một công ty máy tính phân chia thời gian  (Time-sharing) tên là Call-in Computer. Kamradt tiếp cận với Steve  Wozniak để thiết kế một thiết bị cuối (terminal) mà ông có thể bán cho  khách hàng dùng thâm nhập vào máy tính trung tâm. Không như Jobs,  Wozniak là một bậc thầy điện tử thực sự, người luôn bị ám ảnh bởi công  nghệ thông tin và đã theo học ngành này chính thức ở trường đại học.
Tuy nhiên, mặt khác Wozniak không thể tiêu hóa được việc kinh doanh,  nên ông đã để người bạn lâu năm Jobs, quản lý việc này. Tất cả mọi thứ  diễn ra tốt đẹp cho đến mùa thu năm 1975, khi Jobs rời công ty để dành  thời gian ở công xã All-One. Thật không may, ông đã không báo lại chuyện  này với Kamradt. Khi trở lại, ông đã bị sa thải.
Tôi kể lại câu chuyện này bởi vì hầu như không có chút hoạt  động nào của một người đam mê công nghệ và kinh doanh, mà đó chỉ là một  năm trước khi Jobs thành lập Apple Computer. Nói cách khác,  trong những tháng trước khi khởi động một công ty có tầm nhìn chiến  lược, Steve Jobs chỉ là một chàng trai trẻ đầy mâu thuẫn, tìm kiếm sự  khai sáng trong tâm hồn và học điện tử chỉ khi nó hứa hẹn đem lại lợi  nhuận nhanh chóng.
Vẫn giữ suy nghĩ đó, vào khoảng cuối năm 1975 Jobs tình cờ gặp được  thay đổi lớn trong cuộc đời mình. Ông nhận ra rằng những người say mê  công nghệ tại địa phương rất thích thú với mô hình máy tính bộ kit được  giới thiệu và họ có thể dùng chúng để lắp ráp tại nhà. Jobs nói với  Wozniak về ý tưởng thiết kế một trong những bộ kit bảng mạch vi tính để  bán cho những người yêu thích công nghệ tại địa phương. Kế hoạch ban đầu  là làm bảng mạch với giá 25 đô và bán ra với giá 50 đô. Jobs muốn bán  tổng cộng 100 bảng mạch, mà sau khi trừ chi phí chế tạo và 1500 đô phí  thiết kế ban đầu, họ sẽ còn khoảng 1000 đô lợi nhuận. Cả Wozniak và Jobs  đã không rời bỏ công việc lúc đó của họ. Việc bán bản mạch hoàn toàn  chỉ là một nguồn đầu tư ít rủi ro trong thời gian rảnh rỗi của họ.
Tuy vậy, từ đây câu chuyện nhanh chóng chuyển thành huyền thoại.  Steve xuất hiện với đôi chân trần ở Byte Shop, cửa hàng máy tính  Mountain View tiên phong của Paul Terrell, đề nghị Terrell bán các bảng  mạch này. Terrell không muốn bán bảng mạch đơn giản, nhưng ông hứa sẽ  mua những chiếc máy tính được lắp ráp hoàn chỉnh. Ông sẽ trả giá 500 đô  mỗi chiếc, và muốn lấy trước 50 chiếc ngay khi chúng làm xong. Jobs chớp  lấy cơ hội kiếm được một món tiền thậm chí còn lớn hơn và bắt đầu huy  động vốn ban đầu. Chính trong dịp may bất ngờ này mà Apple Computer ra  đời. Như Young nhấn mạnh, “Kế hoạch của họ vốn dĩ thận trọng và ngắn  hạn. Họ đã không hề mơ mộng đến việc tiếp quản cả thế giới.”
Những bài học lộn xộn từ Jobs
Tôi chia sẻ những chi tiết trong câu chuyện của Steve Jobs vì khi nói  đến việc tìm được công việc mong ước, chi tiết trở nên quan trọng. Nếu  một Steve Jobs trẻ tuổi nghe theo lời khuyên của chính ông và quyết định  theo đuổi công việc mà ông yêu thích, chắc hẳn ngày nay chúng ta sẽ  biết đến ông như một giáo viên nổi tiếng ở trung tâm thiền Los Altos.  Nhưng ông đã không nghe theo lời khuyên đơn giản đó. Công ty máy  tính Apple rõ ràng không được sinh ra trong niềm đam mê, mà thực ra là  kết quả của một cơ hội may mắn – một kế hoạch “ngắn hạn” đã bất ngờ cất  cánh.
Tôi không nghi ngờ rằng cuối cùng Jobs đã dần trở nên đam mê với công  việc của mình. Nếu bạn đã từng xem một trong những bài diễn thuyết chủ  đạo nổi tiếng của ông, bạn sẽ thấy một người đàn ông rất yêu những gì  ông ấy đang làm. Nhưng vậy thì sao? Tất cả chỉ là thật tốt khi bạn thích  những gì bạn làm. Lời khuyên này cho dù đúng, lại khá thừa và không  giúp gì chúng ta với những câu hỏi cấp bách: Làm thế nào để tìm được  công việc mà cuối cùng chúng ta sẽ yêu thích?
Giống như Jobs, chúng ta có nên từ chối việc yên ổn trong một công  việc cứng nhắc và thử hàng loạt những kế hoạch ngắn hạn, đợi chờ một  trong số chúng sẽ cất cánh? Lĩnh vực chúng ta khám phá có quan trọng  không? Làm sao để biết lúc nào nên bám lấy một dự án và khi nào thì rời  bỏ nó? Nói cách khác, câu chuyện của Jobs nảy sinh ra nhiều câu hỏi hơn  là câu trả lời. Có lẽ điều duy nhất rõ ràng là, ít nhất đối với Jobs,  “theo đuổi đam mê” không phải là một lời khuyên đặc biệt hữu ích.
Bài thứ hai:
Đây là dịp các bạn trẻ thi xong đại học, và cũng là dịp họ lựa chọn  con đường đi trong đời của mình. Chắc chắn, ai cũng đã chọn cho mình  ngành học yêu thích hoặc ngành học mà mình đã mơ ước từ rất lâu rồi. Dù  đã có lựa chọn nào đi nữa, thì tôi cũng xin chúc mừng các bạn đã hoàn  thành xong kỳ thi, và chúc các bạn may mắn trong đường đời còn dài phía  trước.
Chắc có lẽ trong lúc rối ren không biết mình sẽ lựa chọn ngành học  gì, hay không biết mình sẽ trở thành ai trong tương lai, các bạn sẽ nhận  được lời khuyên như thế này: hãy theo đuổi đam mê của mình! Cá nhân tôi thấy lời khuyên này xuất hiện ở rất nhiều nơi, từ báo chí,  sách vở cho đến những người nổi tiếng. Họ luôn khuyên những câu như "hãy theo đuổi đam mê và bạn sẽ thành công" hay "đừng để ai ngăn cản đam mê của mình" hay "hãy làm những gì mình thích" khi được hỏi vì sao họ đã trở thành người thành đạt như thế này.
Tất nhiên, tôi không nói rằng những lời nói của họ không có giá trị,  tôi hiểu sự khích lệ bằng lời nó có giá trị và ý nghĩa không nhỏ. Nhưng bạn có nghĩ rằng bạn sẽ tin lời một người khuyên bạn đừng từ bỏ ước mơ, mà lại không biết rõ ước mơ của bạn là gì?
Tôi sẽ lấy ví dụ chương trình Vietnam Idol, mỗi năm, hàng chục ngàn  người đến tham dự cuộc thi âm nhạc tầm vóc quốc tế này với hy vọng họ sẽ  biến ước mơ trở thành ca sĩ của mình thành hiện thực. Nhưng mọi chuyện  lại không hề đơn giản như thế, đa số họ đều ra về và chấp nhận một sự  thật không mấy dễ chịu: họ không có khả năng âm nhạc. Vấn đề lớn ở chỗ đam mê của họ không khớp với năng lực họ đang có.

Điều tôi nói ra sẽ là một sự thật đắng lòng, nhưng việc bạn đam mê không có nghĩ rằng bạn sẽ thực hiện giỏi việc đó. Tương tự, nếu bạn tốt nghiệp một ngành học bạn đã chọn cũng không có nghĩa rằng bạn sẽ chọn được công việc trong mơ của mình.
Công việc mơ ước, sẽ chỉ mãi là "mơ ước". Việc bạn cảm thấy vui vẻ và  hạnh phúc với một công việc nào đó thực ra sẽ không liên quan mấy đến  công việc cho lắm. Ví dụ như một ông chủ của công ty dọn hầm cầu tại Mỹ  và là một triệu phú từng dí dỏm chia sẻ bí quyết thành công của mình như  sau: "Tôi đi khảo sát thị trường và phân tích những công việc mà mọi  người đang tìm kiếm nhiều, sau đó tôi chọn một công việc hiếm người  theo đuổi, và thế là tôi thành công, tôi nhận thấy tôi có đam mê về...  phân của người khác".

Lí do đơn giản họ thành công là vì họ theo đuổi những cơ hội, và nắm  thật chặt những cơ hội có thể chỉ xảy ra một lần trong đời đó. Hiện tại,  hàng triệu cử nhân và tiến sĩ mới tốt nghiệp đang tìm kiếm việc làm  trong những ngành phổ biến, vì dụ như sales, marketing, kế toán, kiểm  toán, v.v... có nghĩa rằng cơ hội nhận được việc làm tốt của mỗi người  rất nhỏ. Ttrong khi đó ở Mỹ, mỗi năm những nhà tuyển dụng đã rất đau đầu  vì họ không tìm được nhân lực đủ trình độ chuyên môn cho khoảng 5,8  triệu vị trí khác nhau.
Khi bạn theo đuổi đam mê của mình, bạn đã lỡ mất thời gian của mình  cho nhiều cơ hội khác nhau, có thể những cơ hội ấy chỉ xảy ra một lần  trong thời gian ngắn. Điều quan trọng là bạn phải biết mình đang  ở đâu, năng lực thực sự của mình là gì, liệu đam mê của mình có khả thi  và có giúp ích được bản thân hay không?

Tôi không phủ nhận đam mê không quan trọng. Thực tế nó rất quan trọng  trong cuộc đời mỗi con người, vì nó là động lực để chúng ta theo đuổi,  để thỏa mãn mục tiêu sống của chúng ta. ý tôi muốn nói với các bạn trẻ  rằng: đừng theo đuổi một cách mù quáng những đam mê của mình,  hãy thực hiện tốt những gì mình giỏi trước, sau đó theo đuổi đam mê sau  nếu đã vững chân trong cuộc đời.
Hãy tạm hoãn việc theo đuổi đam mê, nhưng vẫn luôn giữ nó bên mình  vì biết đâu một ngày nào đó bạn thành công, bạn sẽ thực hiện được đam mê thì sao?Bài thứ 3:
Đam  mê là một khái niệm mà đôi khi bị nhầm lẫn với ước mơ, hoài bão, khát  vọng… Chả sao cả, chúng ta không phải đang ở trong một giờ học ngôn ngữ  nên cứ làm sao hiểu đúng vấn đề là được, tóm lại là tôi sẽ dùng từ đam  mê để đại diện cho những thứ vừa nêu trên. Theo tôi, đam mê là thứ mà  một số ít người sống cùng nó cả đời, làm việc vì nó, kiếm tiền từ nó và  để lại những giá trị cho người khác từ nó trong khi đó một số người lớn  hơn bỏ một phần đời để tìm kiếm nó mà không thấy và phần còn lại thì  không buồn quan tâm xem nó là gì.

Tìm kiếm và nhận diện đam mê
Đặc điểm cơ bản nhất mà mọi đam mê đều có chính là sự kích thích, nghĩa  là khi bạn làm việc trong đam mê thì sẽ không có mệt mỏi, chán nản, lo  lắng mà thường trực nhất chính là niềm vui. Được làm việc với đam mê là  một loại hạnh phúc. Đây là một điểm quan trọng trên con đường tìm kiếm  đam mê của chính mình nếu ta chưa tìm thấy nó.Đặc điểm nguy hiểm nhất của đam mê chính là sự nhầm lẫn.
Đây cũng là điểm khiến cho nhiều người có lòng phải bỏ phần lớn cuộc đời  vẫn chưa thể tìm thấy đam mê chân chính của họ. Một phần cũng là do sự  định hướng của thời đại, ví dụ như vài năm trước công nghệ thông tin mới  phát triển làm cho nhiều người trẻ nghĩ rằng mình cũng rất có thể là  Bill Gates thứ hai, họ lao theo ngành tin học và nhận ra nó không dễ  dàng, thú vị như họ nghĩ. Tôi cũng từng lầm tưởng như vậy trong một thời  gian dài, cũng có một số thành tựu nhất định nhưng rồi tôi nhận ra đó  không phải là con đường mình mong muốn.Hay  như sự bùng nổ của giới ca nhạc hiện nay khiến nhiều người trẻ đi theo  tiếng gọi đam mê và tạo ra khá nhiều “thảm họa”, “bi kịch”, “scandal” và  đủ thứ trời ơi đất hỡi khác. Ở lĩnh vực văn hóa cũng vậy, sách vở ngày  nay quá nhiều, tây ta tràn lan, các loại triết lý, văn chương, thơ phú  để “tham khảo” nhiều đến mức chỉ cần chăm chỉ đọc và học là có thể trở  thành “nhà văn”, “nhà thơ”, “nhà hiền triết” ở một mức độ nào đó.
Điều  này cũng lại gây cho ta sự nhầm lẫn rằng: “Đây đúng là con đường của  mình, mình chỉ có thể là nhà văn chứ không là ai khác”… Nhưng khi viết  ra thì những “tác phẩm” thì thật là ô hô. Đó là sự bi ai của những người  muốn đi tìm đam mê và bị thu hút bởi những con đường hấp dẫn.
Điểm gần gũi nhất với đam mê có thể tìm thấy trong mỗi người chính là sở trường của họ.
Để bắt đầu tìm kiếm đam mê, hãy nghĩ về sở trường của bạn: Chuyện mà bạn  có thể làm tốt nhất là gì? Khi bạn làm tốt điều gì đó, mọi việc sẽ dễ  dàng hơn, thành công nhiều hơn và giúp bạn càng hứng thú hơn nữa để đi  tiếp con đường đó cho đến hết cuộc đời. Tuy nhiên lưu ý quan trọng là  đừng vội xác định việc gì là sở trường khi số chuyện bạn làm chỉ đếm  trên đầu ngón tay! Hãy quan sát, nghiên cứu, hãy tham gia, hãy làm nhiều  việc khác nhau để hiểu về khả năng của chính mình và xem mình thích làm  chuyện gì nhất, không quan trọng chuyện đó có tốt hay không trong mắt  người khác.
Có thể là đá bóng, có thể là võ thuật, có thể là học toán, học văn, học  vật lý, có thể là vẽ, hát… Lưu ý quan trọng thứ hai chính là những việc  có thể giải trí rất dễ bị nhầm lẫn như: Game, bóng đá, ca hát, võ thuật…  hãy cân nhắc thêm vài lần nếu bạn xác định đam mê của mình nằm trong  những lĩnh vực này.Giữ lửa đam mê
Yếu  tố đầu tiên chính là… tiền đâu?! Tiền giết chết đam mê của rất nhiều  người trong số chúng ta, chúng ta phải từ bỏ đam mê của mình để tìm một  nghề nghiệp ổn định có thể làm ra tiền nuôi sống bản thân, rồi nuôi gia  đình, vợ con… Ta phải “quẳng gánh vui đi mà lo sống”, đến một lúc nào đó  rồi thì đam mê sẽ chỉ còn hiện về trong những giấc mơ hiếm hoi sau một  ngày dài mệt mỏi. Cho nên, nếu đã tìm thấy đam mê của mình thì ta phải  có kế hoạch chu toàn cho nó.
Tôi nghe ai đó hay nói là: “Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo  đuổi bạn.” Rất hay và rất đúng! Nhưng đoạn đường từ lúc bạn theo đuổi  đam mê cho tới khi thành công đuổi kịp bạn là bao xa? Bao lâu? Trong  thời gian đó bạn sống bằng gì? Ai nuôi? Sống ở đâu? Vợ, con bạn ai nuôi?  Thời nay muốn tìm cô vợ “quanh năm buôn bán ở mom sông, nuôi đủ năm con  với một chồng” như cụ Tú Xương là điều không thể đâu bạn ạ!Tóm  lại là bạn phải vạch ra một kế hoạch, một lộ trình đi đến ước mơ, trong  đó ước mơ của bạn phải sinh ra tiền để nuôi sống bạn. Nếu thấy con  đường đó quá mức bất khả thi, hoặc đã thực hiện và đã thất bại thì nên  chọn con đường thứ hai, đó là hãy tìm việc làm để nuôi bạn và đam mê của  bạn. Có thể bạn sẽ học một ngành khác, làm một nghề khác, chỉ cần bạn  đừng nghĩ rằng hết đại học là hết đời, thế thì bạn có cả cuộc đời để  theo đuổi đam mê.

Yếu tố thứ hai là giá trị:
Hãy xác định xem đam mê của bạn nếu thành công thì sẽ mang lại giá trị  gì, cho những ai? Điều đó sẽ giúp bạn có thêm động lực khi cảm thấy việc  làm của mình có ý nghĩa, và nó cũng giúp bạn có những định hướng đúng  đắn khi thực hiện đam mê, nhiều ý tưởng và thành quả tốt đẹp sẽ đến với  bạn nếu bạn hướng đến tạo ra giá trị cho nhiều người. Nếu đam mê đó chỉ  vì thỏa mãn một mình cá nhân bạn thì bạn nên xác định lại là hơn.Yếu tố thứ ba là cộng đồng, cộng sự:
Hãy tìm đến một cộng đồng có cùng đam mê, điều này dễ dàng thực hiện với  môi trường internet hiện nay. Hãy học thêm tiếng Anh để có thể tham gia  các diễn đàn nước ngoài nếu cần thiết (tôi cho rằng rất cần thiết). Tìm  một hay nhiều cộng sự, hoặc người bạn có thể chia sẻ, trao đổi ý tưởng.  Một cộng sự tốt sẽ giúp bạn giữ được lửa đam mê.Yếu tố thứ tư là các bậc danh nhân, tiền bối trong cùng lĩnh vực:
Dù bạn đang đi trên con đường nào thì cũng luôn có những người đi trước,  hay nếu bạn có đi trên một con đường hoàn toàn mới thì vẫn nên tìm hiểu  và học hỏi những người đã đi hết cuộc đời họ trên con đường mà họ đam  mê. Điều này giúp bạn tiết kiệm nhiều thời gian và học hỏi nhiều kinh  nghiệm, và rất nhiều động lực từ gương thành công của họ.Yếu tố thứ năm: Hãy chăm chỉ đọc sách.
Câu  chuyện về đam mê còn rất dài, rất dài. Nếu bạn đã tìm thấy và nuôi  dưỡng được đam mê của mình, thì chính bạn viết tiếp sẽ hay hơn!
Xin chúc bạn mọi điều may mắn.
Nguồn: Sưu tầm

Bài thứ 4:
Cách đây 5 năm nếu hỏi đam mê là gì, tôi sẽ trả lời bạn đó là… ĐÀN BÀ. Cách đây 7 năm cùng câu hỏi này máy tính sẽ là đáp án của tôi. Còn nếu trước đó có lẽ câu trả lời sẽ chỉ là… TRANG GIẤY TRẮNG.

Bạn đọc báo, bạn truy cập Internet, 100% bạn sẽ bắt gặp câu này “Bạn cần khám phá đam mê là gì và theo đuổi nó đến cùng.” Ừ nghe thì cũng hợp lý đấy, nhưng cũng chả khác slogan “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe” là mấy. Ai cũng biết là như vậy, có điều thực hiện hay không, tìm kiếm hay không lại là chuyện hoàn toàn khác.

Đam mê và mục đích là 2 phạm trù khác nhau, nhưng nó có rất nhiều điểm tương đồng. Nếu sống với mục đích/đam mê, bạn sẽ cảm nhận rằng mình ĐANG SỐNG mỗi ngày. Ngược lại, một ngày chỉ đơn giản là 24 giờ, một giờ chỉ tương đương 60 phút mà thôi.

Tôi viết bài này là bởi tại đây có rất nhiều độc giả trẻ tuổi. Vậy nên nếu bài viết này khơi gợi được đam mê của bạn, nó sẽ giúp bạn rút ngắn được khoảng thời gian vô ích tính bằng… NĂM.

Hiểu rõ hơn về đam mê là gì?

Hãy giúp tôi trả lời câu hỏi này nhé, “Nếu một người thích thứ gì đó liệu có được gọi là đam mê?”

Có thể, nhưng phải theo kèm nhiều yếu tố khác nữa. Đó là thay đổi trạng thái cảm xúc khi mắt trông thấy hoặc tai nghe được, bạn sẽ muốn say mê cùng nó quên thời gian, thậm chí là phát điên hoặc phát cuồng vì nó.

Nếu cách đây vài thập kỷ, hỏi ai đó về đam mê là gì? Có lẽ người ta sẽ đập vào tai bạn rằng “Đam mê là thứ xa xỉ của kẻ nhà giàu nào đó.” Đúng vậy, khi xưa chỉ những thứ gì đó xa xỉ như đồ cổ, xe cộ, tiền vàng ghê gớm gì đó mới là đam mê. Ngày nay, chúng ta có nhiều lựa chọn hơn, bởi xã hội đã đa dạng hơn rất nhiều.

Một số người thì chọn cho mình công nghệ làm đam mê, có người gọi viết là đam mê, có người khao khát được nói và trình bày ý tưởng, hoặc cũng có người ưa đạp xe lượn lờ qua các con phố…

Vậy đam mê là gì và từ đâu mà có?

Từ giáo dục mà ra


Không phủ nhận rằng có nhiều người rất thích học. Ngay từ bé họ đã để ngoài tai những lời khuyên “Đi ngủ sớm” từ bố mẹ. Nếu không có kích thích lớn từ việc học, dĩ nhiên họ sẽ không dành nhiều thời gian cho việc này đến vậy.

Tôi nghĩ đó là về khía cạnh hiểu biết. Thực tế thì khi chúng ta hiểu biết hơn người khác về lĩnh vực gì đó thì sướng lắm, họ sẽ trọng dụng ta, xem ta như một chuyên gia, và không ngớt lời nói về ta. Chính vì thế rất nhiều người có đam mê về những lĩnh vực mà mình được học. Tôi không chỉ đề cập đến việc học ở trường, mà tất cả các mặt trong cuộc sống.

Ví dụ làm tóc cũng là một cái nghề, tôi luôn tìm đến những người thợ chân chính nhất và yêu nghề nhất, bởi tôi biết họ có đam mê mãnh liệt với nghề này, bởi vậy họ sẽ cắt tóc của tôi bằng tâm chứ không phải vì tiền.

Do tò mò

Nếu bạn có tính tò mò cao giống tôi, có lẽ hiện tại bạn cũng đã thực sự hiểu đam mê là gì rồi. Bởi đam mê bắt nguồn từ tò mò, những người tò mò sẽ muốn khám phá mọi thứ xung quanh, họ muốn cuộc sống có được những trải nghiệm mới, họ muốn quan sát góc nhìn của kẻ khác, họ muốn thưởng thức món ăn mới, họ muốn đặt chân tới những vùng đất mới, họ muốn chinh phục thử thách mới…
Và mỗi khi họ chinh phục được những gì bản thân đề ra, họ lại vui sướng và tiếp tục tò mò sâu hơn về chuyện đó, cốt là để thỏa mãn trí tuệ của mình.
Lấy bản thân mình làm ví dụ, tôi không tham gia vào quá nhiều thứ, nhưng tôi nghĩ những gì mình tham gia đều để lại dấu ấn khá tốt. Đa phần là bởi bản thân chịu khó tìm tòi và học hỏi khi tham gia vào những việc đó.

Khát khao thành công
Sau cùng nếu khát khao thành công, chắc chắn bạn sẽ khơi dậy đam mê của bản thân với lĩnh vực đó. Chẳng hạn nếu bạn đang khao khát thành công với nhiều phụ nữ, bạn sống với suy nghĩ này, thức dậy với suy nghĩ này, và nhắm mắt với suy nghĩ này. Chắc chắn bạn sẽ muốn thực hiện nó tới cùng.
Một số người nhầm lẫn giữa tiền bạc, thành công, và đam mê. Thực tế những người bật dậy vào 5 giờ sáng chỉ để làm việc và kiếm tiền là khi họ đang sống trong đam mê và chinh phục thành công của mình đó. Khi đã giàu có, họ đâu muốn chất đầy tiền vào tủ kính chỉ để ngắm, đúng không?

Vậy làm thế nào để sống có đam mê?
“I have a dream” – Martin Luther King
Dưới đây là những cách mà tôi đã và đang áp dụng để tạo ra đam mê. Tôi nghĩ bạn nên dành chút ít thời gian để tham khảo.

Bạn thích làm cái gì? Tất nhiên là bạn có thói quen, không tốt thì cũng xấu. Khi xưa có thời gian tôi nghĩ rằng đam mê của mình là chất kích thích, nhưng nếu tôi duy trì lối suy nghĩ này, có lẽ giờ tôi đang vật vờ đâu đó ngoài lề đường rồi. Thế nên tôi muốn bạn chọn ra cho mình những thói quen tốt, hoặc những sở thích tốt. Bạn có thích đọc sách không? Bạn có thích sưu tập thứ gì không? Có thích làm gì đó không? Ví dụ tôi có một người bạn thích pha chế đồ uống, hiện nay cô ấy đã rất thành công trong việc quản lý quán cafe nho nhỏ của mình rồi. Tôi thấy hiện nay có nhiều người thích chế truyện tranh, nếu bạn là một trong số đó tại sao không thử lập 1 website có chủ đề tương tự?

Dành thời gian cho thứ gì đó kích thích: Cá nhân tôi khi thích cái gì đó, tôi sẽ dành hàng giờ để tham khảo thông tin về nó. Cảm giác càng đọc càng thấy kích thích và hứng thú. Thế là tôi cứ đọc mãi đọc mãi, đọc đến khi nào kiến thức không có gì mới nữa thì thôi. Hoặc tôi cũng có thói quen khi thích bài hát nào là bật đi bật lại bài đó đến lúc chán. Tất nhiên vẫn phải xen lẫn một số bài hát khác chứ không thể nghe liên tiếp được. Còn bạn, thứ gì đang khiến bạn kích thích?

Tìm kỹ năng nào đó bạn đang muốn thành thạo: Như trước đây từng nói, khi mới phát triển website, tôi đã đọc tới 5 quyển sách 1 ngày và duy trì nhịp độ này trong vòng 1 tuần liền. Đó là bởi tôi muốn tìm hiểu sâu hơn về các kỹ năng quản trị website. Tôi không muốn mình tỏ ra thiếu chuyên nghiệp hoặc thua kém những website đối thủ. Vậy là những quyển sách dành cho “dummy”, những chủ đề “how to” liên tục được tôi khai thác và tìm kiếm. Thời gian đó tôi thực sự được sống trong đam mê là gì, bởi càng đọc tôi càng thấy đầu óc mình kích thích. Và kết quả sau 1 tuần tôi đã dung nạp được một lượng kiến thức… KHỔNG LỒ.

Thử trước đã: Để tôi nhắc lại cho bạn biết, đam mê chỉ hình thành rõ nét khi bạn TRẢI QUA nó. Nhiều người vẽ nên hình tượng đam mê của chính mình, nhưng khi dấn thân vào cái đam mê này mới biết mình chẳng hứng thú gì với nó. Ngược lại, có những việc tưởng chừng không hứng thú, nhưng thực ra đó lại chính là đam mê bất tận. Thế nên nếu bạn quyết định nghỉ việc vào hôm sau khi đã tìm thấy đam mê của mình thì tôi cho rằng đó là một QUYẾT ĐỊNH TỒI. Chẳng hạn nhiều người tưởng đam mê của mình là du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng đến khi đi rồi mới thấy du lịch chỉ là sở thích nho nhỏ chứ không phải đam mê.

Hiểu càng rõ về nó càng tốt: Như đã nói, tôi đọc rất nhiều thông tin về những gì mà mình đang làm và muốn làm. Nói cách khác tôi nghiên cứu nó một cách bài bản và tỉ mỉ. Tham khảo ý kiến những người đi trước, tìm blog về chủ đề đó, mua sách về chủ đề đó, xem video về chủ đề đó… Bởi tôi biết rằng càng hiểu
rõ đam mê của mình càng tốt.

Đó là cách mà tôi và rất nhiều người trên thế giới này tìm ra đam mê là gì và sống với đam mê của chính mình. Nếu bạn có phương pháp nào thú vị, hãy chia sẻ kinh nghiệm bên dưới để mọi người cùng đọc. Đừng ngại chia sẻ, chẳng ai đánh thuế ý tưởng của bạn đâu.

5 am everyday.

Lai H.
Vì ý kiến của HW! khá ngắn nên "bê nguyên xi" nội dung bốn bài viết ở trên vào trong bài này cho nó dài ra :D Tuy nhiên cái đích đến mà HW! muốn nói đến ở đây là: Con người sống là phải có đam mê, nhưng không tôn thờ nó quá mức hay "mù quáng". Và hãy để nó phục vụ cho nhu cầu của mình.
Lấy những người thành công như Bill Gates, Mark Zuckerberg, Steve Jobs, Elon Musk, Henry Ford,... (và một người nữa nhưng sẽ để qua vài câu nữa rồi nói) làm ví dụ. Khi còn là học sinh, cả bốn ông Bill, Mark, Steve, Elon đều tạm xác định được niềm đam mê của mình (ông Henry Ford chưa nắm rõ thông tin :v). Nhưng sau khi kết thúc quãng đời học sinh thì họ đều rẽ sang một hướng đi khác. Ngoại trừ ông Elon Musk và Henry Ford khá kín tiếng ra thì 3 ông còn lại vẫn đang sống với ĐAM MÊ của mình...
Mà thôi nói mấy ông ở bên nước ngoài thì cũng như không vì "mình phải "ở trong chăn mới biết trăn có rận"" nên thôi, lôi cái "một người nữa" vào đây vậy. Cái người đó là Nguyễn Quốc Cường (Cường Đô la). Cường đô la ngoài công việc chính là kinh doanh ra thì Cường đô la còn có thú vui (tạm cho là ĐAM MÊ đi vậy) chơi siêu xe. Vậy thì Cường Đô la nếu không có niềm ĐAM MÊ với siêu xe (hơi) thì 'ổng' bỏ nhiều tiền ra sắm (rồi đổi) siêu xe làm gì? Mua về phục vụ việc kinh doanh? Có thể. Nhưng kinh doanh gì với siêu xe khi đa phần người Việt Nam còn nghèo, đường phố ổ voi ổ chuột "tá lả bùng binh" lên? Rồi số lượng người dám tham gia vào phi vụ kinh doanh đó là bao nhiêu? Vân vân và vân vân. Mà thôi, quay trở lại với ĐAM MÊ vậy...
Muốn nói nhiều lắm mà chưa biết trình bày ra sao nữa nên tạm chốt lại là: "Làm việc để phục vụ cho niềm đam mê và ngược lại, để niềm đam mê phục vụ cho việc làm" của mình. 
À, suýt nữa quên, ở quan điểm cá nhân (đây là phần để nhận gạch để xây "biệt phủ" ở Thành phố Hồ Chí Minh :v) thì HW! có một sở thích và cũng là đam mê với máy tính. Thế nên HW! học (và nghiên cứu, trong giới hạn khả năng) về nó. Sau này, 8 - 10 tiếng làm việc một ngày, có thể là đúng chuyên ngành mà cũng có thể là không, thì HW! cũng không buồn vì thời gian còn lại HW! 'sẽ' "theo đuổi đam mê" của mình và xây dựng, gìn giữ gia đình của mình. Vậy chẳng phải "vẹn cả NHIỀU đường", "một mũi tên trúng nhiều đích" hay sao?