Mong muốn của tôi là bố và mẹ hãy li hôn đi ạ!
- Xuống phục vụ! Xuống phục tao! Đó là những dòng tin nhắn của bố gửi cho mẹ tôi vào đêm khuya sau khi bố tôi đi nhậu nhẹt say...
- Xuống phục vụ! Xuống phục tao!
Đó là những dòng tin nhắn của bố gửi cho mẹ tôi vào đêm khuya sau khi bố tôi đi nhậu nhẹt say be bét với bạn bè về. Tôi biết việc tò mò xem trộm điện thoại bố mẹ là một việc làm không tốt. Nhưng nhờ có nó tôi mới phát hiện ra được một sự việc kinh khủng đang diễn ra âm thầm trong ngôi nhà mà ai ở bên ngoài khi nhìn vào cũng khen tấm tắc: " Ui cái nhà này sướng thế!"
Bố tôi là một người đàn ông rất hài hước và thích trêu đùa mọi người. Đó có lẽ là điểm tốt duy nhất của bố tôi. Ông là người có tính cách rất gia trưởng, thích ra lệnh cho người khác và đương nhiên bố tôi sẽ không bao giờ đụng chân đụng tay vào việc nhà vì ông cho rằng làm việc nhà là đang hạ thấp danh dự của một người đàn ông. Câu cửa miệng của bố tôi mỗi khi tôi than phiền về sự lười biếng là: " vì bố làm tướng nên chúng mày phải hầu hạ bố". Ở nơi làm việc bố tôi nắm giữ một chức vụ cũng khá là cao và được khá nhiều người kính nể. Nhưng các bạn biết gì không? Bố tôi kiếm được rất nhiều tiền nhưng không đưa lương cho mẹ tôi để trang trải phí sinh hoạt và tiền học hành cho chị em tôi. Thay vào đó bố tôi dốc hết vào cờ bạc, rượu chè và gái gú.
Không như bố tôi, mẹ tôi trong mắt tôi có thể nói là một con người hoàn hảo. Mẹ tôi là con gái của một gia đình có chức có quyền lớn và thời đó có thể nói mẹ tôi là một tiểu thư lá ngọc cành vàng. Mẹ tôi từng là hot girl nổi tiếng một thời ở thị trấn mà tôi đang sống. Mẹ tôi rất tốt tính, hiền lành và hòa đồng nên quen biết rất nhiều và được mọi người quý mến. Ở cơ quan mẹ tôi cũng là một sếp lớn và khi ở nhà thì mẹ tôi là một người mẹ tốt. Tôi đã không biết phải nghe bao nhiêu lời ganh tỵ từ bạn bè về mẹ tôi như là :" Eo ôi mày sướng thế được mẹ chiều thế" hay là "Ước gì tao là con của mẹ mày".
Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc là một người hoàn hảo như mẹ tôi tại sao phải lấy một người như bố tôi. Thường thường người phụ nữ đẹp lấy một người chồng có vẻ ngoài không mấy là ưu nhìn thì người ta sẽ nghĩ là lấy vì tiền. Nhưng không... gia đình mẹ tôi giàu có hơn bố nhiều, không những vậy thì thu nhập của mẹ so với bố cũng ngang ngửa nhau không ai thua kém ai. Nhưng lí do dẫn đến việc mẹ tôi quyết định lấy bố tôi là vì khi đó mẹ đã mang thai tôi được 3 tháng rồi. Sống ở trong gia đình 19 năm trời một điều mà tôi có thể cảm nhận được là bố mẹ tôi hình như không yêu nhau. Tôi và em trai tôi là hai đứa trẻ yếu ớt và rất hay bị bệnh vì vậy nuôi hai chị em tôi là một việc rất cực nhọc. Hai chị em tôi cách nhau khá nhiều tuổi nên khi em tôi còn bé tôi đã gần như trưởng thành rồi. Có một khoảng thời gian khi mẹ mới đẻ em tôi nó quấy khóc rất nhiều và hầu như buổi đêm mẹ tôi lại phải thức để dỗ dành nó, còn tôi thì bận loay hoay với đủ thể loại bài vở và các kì thi ở trường nên mẹ không cho tôi giúp mẹ dỗ em khóc vào nửa đêm. Còn bố tôi ấy à, ông bận với các cuộc vui chơi, rượi chè của các bạn đến gần sáng bố tôi mới trở về nhà ngủ. Có một dạo bố tôi mất tăm mất tích, rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng về là chỉ để bỏ lại quần áo bẩn và lấy quần áo, chăn màn sạch để đi tiếp. Dạo đó tôi nghe người ta kể bố tôi ở với bồ. Người ta nói bố tôi ở công khai nhà người ta chứ không giấu diếm gì thiên hạ. Trong khi mẹ tôi thì vừa mới đẻ. Mẹ tôi biết chuyện nói cho ông bà nội thì bố tôi nổi khùng nổi điên định ném cả cái bát đang cầm trên tay vào mặt mẹ vì lí do " ông bà già rồi sao mày kể làm gì, tao đi chơi gái vì tao thích thế đấy." Không chỉ gái gú, rượi chè, mà bố tôi còn cờ bạc. 19 năm sống chung với nhau dù mẹ tôi giữ chức vụ lớn ở cơ quan nhưng đến bây giờ vẫn phải đi làm thêm những việc khác ngoài cơ quan, tiết kiệm từng chút một để trả nợ ngân hàng cho những khoản vay vì cờ bạc của bố tôi.
Đó là đối với vợ, còn đối vơi con cái thì bố tôi cũng tệ không kém. Ông có một tư duy rất cổ hủ và lạc hậu. Năm nay tôi đã tròn 19 tuổi đã đi học đại học năm nhất nhưng bố vẫn rất gay gắt với tôi về việc đi chơi buổi tối, chuyện bia rượi, chuyện trang điểm và chuyện có người yêu. Không những vậy bố còn rất kiểm soát việc bạn bè tôi là ai. Bố tôi không thích việc tôi kết bạn với những bạn có gia đình mà bố mẹ họ làm bán hàng tạp hóa, bán hàng ở chợ,.. những gia đình mà bố cho rằng "không đủ danh giá". Thật nực cười đúng không. Bố tôi còn là người không đánh giá cao việc học tập và cho rằng sau này chỉ cần lấy người chồng giàu là đủ và thay vì việc bảo tôi cố gắng học hành chăm chỉ và đọc sách nhiều hơn như bao người bố khác thì bố tôi lại bảo tôi hãy học cách nấu ăn và quán xuyến việc nhà. Nhiều khi tôi thấy nghi ngờ năng lực làm việc của bố vì không hiểu với cái tư duy và phẩm chất của bố tôi như vậy thì tại sao bố lại có thể "lên sếp" được nhỉ? Cái đợi tôi đang ôn thi đại học, dù thời gian ngủ đủ 7 tiếng một ngày là một ước mơ xa xỉ của tôi thì bố mỗi khi ở nhà lại bắt tôi phải đấm lưng, bóp vai cho bố vì bố phải đi làm vất vả cả ngày:) và vân vân mây mây những công việc nhà bố tôi nghĩ ra và bắt tôi phải dời ngay bàn học và đi làm cho bố. Có một hôm bố nói với tôi rắng: " Đẻ con gái để làm gì không biết, sau này đằng nào cũng đi lấy chồng không biết có chăm bố được ngày nào không". Lúc đấy nghe bố hỏi tôi thấy thật nực cười và đã chọn cách im lặng không trả lời. Nhưng nếu được quay ngược lại thời điểm đó thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời bố rằng: " Tại sao bố không nghĩ về việc đã làm được gì cho con và em mà chỉ lo lắng suy nghĩ về việc người khác sẽ làm gì cho mình?"
Từ khi lên đại học và đi học xa nhà, tôi thấy mẹ tôi mong tôi về lắm. Có hôm được nghỉ 3 ngày cuối tuần mẹ lại gọi điện giục tôi về với mẹ đi. Và buổi tối đi ngủ mẹ luôn luôn muốn tôi ngủ chung với mẹ và em trai tôi chung một phòng. Nhiều khi tôi thắc mắc lắm không hiểu tại sao nhưng tôi vẫn kệ. Vài lần vì đống luận văn ở trường nên tôi ngủ muộn hơn và vì thế nên tôi không cần sang phòng mẹ ngủ chung với mẹ nữa và thằng em trai tôi vì ham vài tập phim hoạt hình và vài trang truyện đọc dở nên nó cũng muốn thức muộn cùng tôi và hai chị em tôi ngủ chung và mẹ sẽ ngủ một mình một phòng trước. Những hôm như vậy thì tôi thấy mẹ cứ nhắc nhở tôi về việc không được cho bố biết việc mẹ ngủ một mình. Tôi thấy lạ lắm, tôi hỏi sao lại thế ạ thì mẹ tôi trả lời " Mẹ không thích". Tôi chấp nhận lời đề nghị khó hiểu đó của mẹ với một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu cho đến một hôm mẹ nhờ sửa hộ mẹ điện thoại và khi sửa xong thì tôi lại nổi tính xấu tò mò và ấn vào phần tin nhắn. Tôi sốc đến độ run cả người lên khi thấy những dòng tin nhắn cụt ngủn của bố tôi :" Xuống phục vụ", " Xuống phục vụ tao" và kèm theo đó là những lời đe dọa "Tao tính chuẩn bị làm đơn li hôn rồi đấy mày cứ cẩn thận". Tôi biết bố tôi tồi tệ thế nào nhưng chưa bao giờ nghĩ bố tôi lại tồi tệ như thế. Tôi không phải đứa trẻ con nên tôi hiểu những dòng tin nhắn kia mang ý nghĩa gì. Tôi cảm thấy bố tôi coi mẹ như một công cụ để trút giận, để giải tỏa sau mỗi cơn say. Tôi tức run người, tôi thấy bố sao mà dơ bẩn thế, và tôi thấy bất hạnh cho mẹ khi lấy phải người chồng như bố và buồn cho chị em tôi khi có một người cha như bố. Tôi từng xem một bộ phim và trong phim họ nói rằng "Nếu như bị cưỡng hiếp bởi một người lạ thì có thể dễ dàng kiện họ lên tòa và nhờ sự công bằng của pháp luật để trừng trị họ. Nhưng nếu bị cưỡng hiếp bởi người thân mà lại là người mình yêu, người yêu thương mình thì thật cay đắng là chúng ta sẽ không có đủ dũng khí để đứng ra ngoài ánh sáng và nhờ pháp luật bảo vệ được." Qua vài lần nói chuyện và dò hỏi mẹ và lời cảnh cáo từ vài đồng nghiệp của bố tôi thì tôi được biết rằng bố tôi đã thuê luật sư chuẩn bị hết về việc li hôn, không những thế ông còn đề nghị với luật sư là làm mọi cách để tất cả tài sản sau li hôn đều thuộc về bố và quyền nuôi cả 2 đứa con thì sẽ thuộc về mẹ. Tôi cười một nụ cười cay đắng, tôi hét ầm lên nhưng không thể khóc được. Sao trên đời này lại có loại người như thế, một loại người không có một tý trách nghiệm với gia đình, một người ích kỉ chỉ biết cho bản thân mà không biết đến sự hi sinh của người khác. Tôi thật sự chỉ muốn bố mẹ li hôn cho mẹ và chị em tôi bớt khổ. Nhưng như thế thì bao nhiêu sự vất vả, đóng góp cho gia đình của mẹ tôi đều sẽ đổ sông đổ biển. Tôi nói với mẹ hay là mình kệ đi, mình làm lại từ đầu, sống mà cứ như vậy làm sao mà sống được. Nhưng hình như mẹ tôi đã quá quen với sự hiện diện trong nhà của bố nên mẹ tôi vẫn không muốn li hôn.
Bài viết có đôi chỗ hơi lủng củng câu từ và dấu câu nhưng mong mọi người thông cảm vì mình viết khi mình đang tức giận nhưng không thể khóc và viết xong thì mình cũng không dám đọc lại vì nó lại khêu gợi những kí ức về bố.

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

The Water
Với anh nghĩ, không phải mẹ em quen với hình ảnh bố em trong nhà đâu, mẹ anh đã từng nói: "Vì con cái mà không muốn li dị, không muốn gia đình không đầy đủ thành viên, không muốn con mình lớn lên không có người cha". Anh từng ước ba mẹ anh li dị, gia đình anh thì hoàn cảnh khác em. Với anh người phụ nữ họ đã quá cam chịu số phận và thương con cái nên họ chấp nhận hi sinh, chịu thiệt thòi. Mẹ anh cũng chịu khổ lắm từ ba anh rồi bên gia đình nhà nội anh, ba anh làm sai mà cứ đổ lên mẹ anh. Mọi sự khinh bỉ, cay nghiệt bên gia đình đổ lên mẹ anh thì không nói hết. Rồi ba anh còn ở dơ, mang tư tưởng cuồng Mỹ, trong nhà không làm được việc nhà gì ra hồn mà hay đi bắt bẻ,... Anh hồi nhỏ làm biết làm hết việc nhà, làm tốt mà còn bị nói. Ba anh lại khi quan hệ tình dục xong lại để bcs trong nhà vệ sinh, anh hồi cấp 2-3, anh hiền lắm, vì theo tư tưởng gia đình con cải cha mẹ là sai vì lối giáo dục trong trường và gia đình. Cái mùi từ bcs với tt để lâu nó hôi và tanh, anh nhiều lúc không muốn về nhà vì ám ảnh, không dám tắm, không dám đi vệ sinh,... Vào trong lớp anh bị mấy đứa bạn anh xa lánh nói anh thằng đó hôi, ở dơ, cô giáo còn nói mé về anh. Chắc do anh ảnh hưởng mẹ anh sự cam chịu và chịu đựng. Áp lực học tập với hoàn cảnh nghèo. Trong quảng thời gian đó anh bị trầm cảm, không ai hiểu cho mình, anh tự xa lánh mọi người.
Anh thì tính hiền, không thích gì thì làm mọi thứ trong im lặng và mặc kệ. Nhưng thằng bạn anh cũng có số phận bất hạnh gia đình nó còn đánh đập bạo hành nó từ nhỏ nên lớn lên nó ngang ngược, nó từng cầm dao dí chém ba nó vì ba nó hóng hách.
Mọi người ai cũng có hoàn cảnh riêng, anh gặp nhiều người từ những người trong giới xã hội đen thật nha, gặp những cô chú lau công, phụ hồ,... Ai cũng có những hoàn cảnh, họ có những trải nghiệm để mình họ hỏi. Không ai sai ai đúng, không phán xét ai.
Khi tham gia SPIDERUM anh thấy nhiều bạn có chưa trải qua nhiều, cứ tưởng mình được học hành cao siêu mà lên tiếng dạy người khác.
Em cố lên em nhé! Anh đã tự vượt qua hoàn cảnh của anh và căn bệnh trầm cảm của anh. Mọi thứ không dễ, cần thời gian. Nhưng em hãy nhớ một điều vấn đề của mình thì mình tự giải quyết nha! Nhiều người không hiểu họ khi em chia sẻ chọ họ, sẽ cười chê, khinh em (anh đã từng vậy rồi lúc anh tìm thì còn nhận sự khinh thường). Đây chỉ là chia sẻ của anh, một phần những gì anh trải qua. Em không thích thì xem nó như chuyện cười cũng được.
Chúc em vững bước trên con đường của mình. Cố lên nha cô gái!
- Báo cáo

Tâm sự của vịt
Dạ vâng ạ, em thật sự cảm ơn anh ạ. Em đã khóc khi đọc được bình luận của anh. Những con người như chúng ta càng cần phải mạnh mẽ và cố gắng hơn nữa anh nhỉ! Em cũng là một đứa gọi là có suy nghĩ bị già trước tuổi nên từ bé em cũng đã biết làm rất nhiều việc nhà để đỡ đần mẹ. So với bạn đồng trang lứa có lẽ em làm như vậy là tốt hơn nhiều rồi nhưng bố em lại không bao giờ công nhận điều đó. Nhiều lúc em đã cố gắng nấu những bữa cơm thật ngon cho gia đình nhưng lúc nào cũng chỉ nhận về những lời chê bai của bố. Nhẹ nhất là "cơm con nấu không ngon" cho đến "nấu như này cho chó ăn à" hay là " tính làm cơm cúng à". Bố em ăn nói rất khó nghe và luôn phủ nhận sự cố gắng của người khác. Đợt cấp 2 khi đi học thình thoảng đang ngồi học em lại bật khóc luôn trong lớp mà không rõ lí do. Có một số lời hỏi thăm từ bạn bè" mày sao thế" rồi lại thôi, thầy cô giáo cũng không quan tâm hay hỏi thăm gì cả. Một số đứa bạn thì lại đi lấy giẻ lau bàn và chê nước mắt bị rơi xuống bàn học của em là bẩn thỉu, một số đứa thì lại nói em bị điên, thậm trí còn có đứa nói em là con chó cảnh mít ướt giả tạo. Mọi chuyện đó em cũng đã bỏ quên hết và hiện tại em cũng đang tự chữa lành cho bản thân mình. Thật sự cảm ơn anh nhiều ạ và chúc anh sẽ thành công trên con đường mình đang đi ạ.
- Báo cáo

The Water
Anh không biết là điều này có bị gì không với em nhưng anh không khuyến khích là anh tự đối mặt với thực tại. Anh nhìn nhận, tìm hiểu cái đau khổ mình đang ở đau, cái gì gây ra đau khổ ấy,... cái này khó lắm! Em có thể chọn cách né đi "Tránh voi không xấu mặt nào". Tại có những thứ trong cuộc sống ta phải làm bằng nhiều cách khác nhau không gộp khuôn.
Đôi khi sự cố gắng của mình không được công nhận và xem thường thì em cứ nghĩ là em làm vì em làm vì mẹ em và em của em. Em vẫn cứ làm thật tốt! Vì với anh nghĩ "Mây tầng nào gặp Gió tầng nấy". Không ghét hay gây thù hận với ai.
Chuyện về không quan tâm, bị chửi là giả tạo khi mình đang thể hiện trên nỗi đau thì anh đã chịu. Đúng là lúc đó khó khăn lắm như anh đi tìm người giúp thì mọi người lại nói "Ba mày không như thế đâu", "Mày biết gì mà nói",... người trong cuộc mới biết. Người ta còn chửi anh "Thằng đó xạo lồn giả tạo lắm!",... cuộc đời nó là thế đó em! Nó phủ lắm nhưng nó không phủ hết và nó sẽ giúp mình. Tới một lúc nào đó em sẽ gặp người nào đó sẵn sàng chia sẻ động viên em, Người đó như người khai mã tâm lý tinh thần em, giúp em vững tin sống hơn. Tuy có thể người đó không đến đúng lúc nhưng họ sẽ đến và quan trọng là đừng đánh mất họ, đừng làm phật lòng họ (cái này giống như trong "Nhà giả kim" với Tâm linh vũ trụ). Có thể anh nói khó tin về điều này vì anh quan sát anh thấy ai cũng có cơ hội may mắn như nhau, chỉ là ta có nhìn ra nó và cùng nó tạo nên kỳ tích. Giống như anh trải qua, anh gặp thầy Toán, vài anh bên Đoàn, gặp Má nuôi, gặp thằng bạn ít nói,...họ đến và đi cho ta những bài học sâu sắc, người ở lại với ta lại càng quá quý. Anh gặp họ có thể không đúng lúc mình khó khăn nhưng họ khai thông quá khứ và giúp mình vững vàng tương lai.
Em hãy quan tâm mẹ em hơn nghe mẹ em kể chuyện đứng góc nhìn của mẹ và em và người ngoài để cảm nhận. Yêu thương mẹ em hơn! Vượt qua mọi chuyện cùng mẹ chỉ có mẹ em là người ở lại với em. Em đừng gạt bỏ từ "Gia đình" vì anh đã từng như vậy, tới một lúc anh nhận ra gia đình thật sự của anh và gia đình trên pháp lý. Xây dựng Gia đình mới với mẹ và em của em, phát triển nó hơn! Hãy yêu mẹ em nhiều hơn nha khi còn có thể có những thứ mất đi rồi lấy lại không được!
- Báo cáo

Tâm sự của vịt
Dạ vâng ạ, em sẽ ghi nhớ những lời khuyên của anh ạ. Cuốn sách nhà giả kim mà anh đề cập đến cũng là cuốn sách yêu thích của em nhưng em đọc nó cũng khá lâu rồi. Hôm nay em quyết định đọc lại cuốn sách ấy một lần nữa. Và những người bạn đến để cho ta lời khuyên và bài học trong cuộc sống mà anh nhắc tới em nghĩ là em đang gặp được rồi đấy ạ. Đấy chính là anh và các bạn, các anh, các chị đã cmt động viên, an ủi và cho em những lời khuyên và những câu chuyện tương tự câu chuyện của em mà anh và mọi người đã bắt gặp trong cuộc sống rồi chia sẻ lại cho em. Thật sự em cảm ơn anh và mọi người rất nhiều luôn ạ. Nhờ có vậy mà em thấy rằng cuộc sống này còn có nhiều điều ấm áp như thế. Hôm nay tâm trạng của em đã tốt lên rất nhiều và em cảm thấy rằng những chuyện xấu xa ý mà nếu không biết phải giải quyết như thế nào thì cứ mặc kệ nó và tạm gác sang một bên đi đã. Bản thân mình phải vui vẻ, hạnh phúc và khỏe mạnh thì cũng đã khiến cho những người yêu thương mình an tâm hơn rất nhiều rồi. Em chợt nghĩ rằng có lẽ 3 mẹ con em cứ nên sống thật thoải mái, thật mạnh mẽ và thật tốt trước đã rồi biết đâu bố em một ngày nào đó cũng sẽ trở lại là người tốt hơn thì sao. Em tin rằng trước kia bố em và cả bố anh nữa cũng từng là người tốt vì chẳng ai ngay từ khi mới đẻ đã là người xấu cả. Ắt hẳn bố em và cả bố anh nữa họ đã gặp phải một biến cố nào đó hoặc là sống trong môi trường xấu quá lâu nên đã bị tha hóa trở thành con người xấu. Tự nhiên em nghĩ đến Chí Phèo, hắn ta từng là người rất tốt bụng rồi sau đó bị tha hóa thành kẻ xấu nhưng sau đó muốn hoàn lương lại thành người tốt cũng đã quá muộn. Anh có nhớ câu "ai cho tôi lương thiện" của Chí Phèo trong ngữ văn học cấp 3 không ạ. Hì, em nghĩ kể cả người từng đối xử không tốt với chúng ta thì chúng ta cũng cần phải trao cơ hội để thay đổi cho họ. Cảm ơn anh thật thật nhiều ạ.
- Báo cáo

The Water
Anh mừng vì em tốt hơn trong suy nghĩ và hành động!Cái gì đến thì chấp nhận nó. Nếu thấy bất ổn thì mở nhạc Đen Vâu lên nghe và sâu lắng, hoặc đi dạo hết đường phố một mình như anh, em sẽ có góc nhìn mới. Không ai tốt xấu cả, chỉ có người kiềm chế được phần con hay không thôi. Nếu có gì không thể chia sẻ được ai thì cứ chia sẻ với anh, anh không phê phán hay chê trách.
- Báo cáo
chelsea
Chào bạn. Đọc được bài này mình thấy vô cùng đồng cảm với bạn vì câu chuyện của bạn rất giống với câu chuyện của mình. Gia đình mình bố mình luôn coi thường mẹ mình, mặc dù mẹ mình rất giỏi, còn ông thì lười, dở, thu nhập không ổn định, nếu không có mẹ thì 2 anh em mình không biết bây giờ có được ăn học đầy đủ không. Từ cô công nhân thì mẹ mình đã phấn đấu, nỗ lực và may mắn được trời thương mà bây giờ đã có lên làm vị trí khác (mình xin không nói vị trí này) mặc dù mẹ mình chỉ học hết cấp 3 do gia đình nghèo không có tiền học tiếp. Mọi chi phí trong gia đình mẹ luôn là người chi trả, bố mình thì không đưa tiền cho vợ. Còn về phần bố, luôn diễn rất giỏi với người ngoài, luôn hào phóng, chi mạnh tay cho các cuộc ăn nhậu. Suốt 21 năm qua, chưa hề tặng được 1 món quà cho vợ, không hề khen vợ mà chỉ buông lời xấu. Vợ con bệnh thì bỏ đi ăn nhậu, gái gú. Mình cực kì ghét bố mình. Câu chuyện của mình tại sao ghét bố nếu mà kể ra thì rất nhiều. Bây giờ mình chỉ muốn ra trường để có thể lo cho mẹ và em trai mình.
- Báo cáo

Tâm sự của vịt
Cảm ơn bạn vì đã chia sẻ câu chuyện của bạn nhé. Mình biết bố cũng chỉ là làm bố lần đầu nhưng cách sống của một vài ông bố là sai quá sai, không thể nào tha thứ được. Bố mình và bố bạn giống nhau ở chỗ tốt với người ngoài nhưng không ra gì với người nhà. Bố mình cũng vậy đấy hào phóng với người ngoài đến mức đáng sợ luôn. Bữa nhậu nhẹt nào cũng tranh để trả tiền hộ bạn nhưng 19 năm qua 3 mẹ con mình chưa bao giờ được nhận một món quà sinh nhật nào từ bố. Sinh nhật mình bố còn không thèm về nhà ăn cơm và cũng không thèm chúc mừng lấy một câu luôn cơ. Hồi nhỏ mình từng mong là ngày sinh nhật của mình đừng bao giờ đến vì nó chả khác gì ngày thường cả. Mình cũng rất muốn mình hãy lớn thật nhanh, thật mạnh mẽ và thật độc lập để có thể lo được cho mẹ và em trai mình. Những người có hoàn cảnh như chúng ta phải cố gắng sống mạnh mẽ và độc lập hơn nữa. Và mình thấy chúng ta có nhiều điểm chung quá nên là chúng ta hãy cùng nhau cố gắng và có chuyện gì thì bạn hãy liên lạc và tâm sự với mình nhé. Mình luôn sẵn sàng tâm sự và chia sẻ với bạn nếu có thể.
- Báo cáo

Điểm Văn 2.5
"Sớm tự lập nha cô gái", bởi vì khi tự lập bạn có thể nói ra mọi suy nghĩ của bạn, một cách chặt chẽ và không sợ hãi bất kỳ điều gì.
- Báo cáo

Tâm sự của vịt
Mình cảm ơn cậu nhé. Mình cũng đang cố gắng và nỗ lực mỗi ngày, nhiều khi chỉ muốn buông bỏ và quên đi tất cả để chuyển tới một nơi xa khác ở, nơi mà không ai quen biết mình và mình cũng không quen biết ai để có thể làm lại cuộc đời mới. Người ta nói rằng thời gian là liều thuốc chữa tốt nhất nhưng bây giờ mình thấy rằng dám chấp nhận sự thật và đối mặt với nó mới chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất.
- Báo cáo

Nga Levi

Có một điều chắc chắn là chỉ có em là người mạnh mẽ nhất để vượt qua được hoàn cảnh này, chị chúc em hãy bình tĩnh và khôn ngoan để bảo vệ được bản thân và những người em thương yêu.
Ngoài ra, chị không chắc cách này liệu có thể giúp gì không, nhưng em hãy nói mẹ thử liên hệ với fanpage của Chánh văn Hoàng Anh Tú vì chị từng thấy có nhiều case những người vợ, người mẹ tìm được luật sư giúp đỡ trong việc li hôn (miễn phí hoặc chi phí thấp) qua kênh của anh Chánh văn rồi.
Chúc em can đảm!
- Báo cáo

Tâm sự của vịt
Dạ vâng em cảm ơn chị nhiều ạ vì đã tiếp thêm cho em sự tin tưởng vào bản thân là mình có thể làm được. Lời khuyên của chị em sẽ tâm sự lại với mẹ em. Và một lần nữa em xin cảm ơn chị ạ.
- Báo cáo

ICEbear
[Đã xóa]

Tâm sự của vịt
Cảm ơn cậu nhiều nhé. Lời an ủi của cậu giúp mình bớt day dứt hơn vì cái hôm mình im lặng và giúp mình nhận ra ừ sao mình lại cứ hay nhớ, hay nghĩ về quá khứ thế nhỉ, mình là con người của hiện tại cơ mà. Cậu nói đúng mình sống còn đang cảm tính quá và không phải cái gì muốn là cũng được. Có thể nếu như bố mẹ mình ly hôn như mong muốn của mình thì liệu sau đó bố mình có buông tha cho mẹ mình không hay lại suốt ngày tìm đến để gây rối và làm loạn. Mình nhận ra à thì ra mẹ quyết định nhịn khổ là có ly do cả. Ừm đúng là không có chuyện gì là mãi mãi, mình tin, mình mong chuyện gia đình mình rồi sẽ có ngày tốt đẹp hơn. Thực sự cảm ơn cậu nhiều nhé. Chia sẻ của cậu hay quá.
- Báo cáo