Mình ghét việc mình luôn đắm chìm trong tình yêu...
Sự mù quáng của tình yêu giống nhau thật, dẫu là ai chăng nữa, ta cũng muốn bị ngọn lửa cháy rát của tình yêu thiêu rụi đến không còn lại gì.
Mình có một cô bạn vừa thất tình sau 4 ngày crush cậu bạn đồng nghiệp cùng công ty. Họ gặp nhau trong chuyến đi outing của công ty, và đột nhiên trở nên gần gũi lạ thường. Cô bạn mình không làm cùng team với crush của cô ấy, đấy là lần đầu họ gặp gỡ, và cũng là lần đầu tiên bạn mình bất chấp hết mọi thứ để lao vào thứ tình cảm mơ hồ như vậy. Tại sao mình lại bảo bạn ấy "bất chấp hết", bởi sau 1 ngày cạnh nhau, bạn mình vô tình nghe được thông tin là bạn nam kia đã có người yêu. Mình mới khuyên bạn mình rằng hãy từ bỏ tình cảm ấy sớm, chớ để nó bén rễ lâu hơn, bởi một khi dứt ra sẽ chỉ còn rạn nứt, lưu luyến, thương tổn cùng đau đớn. Nhưng mấy ai khi yêu đủ minh mẫn chứ, bạn mình không ngăn được bản thân, tiếp tục mập mờ cùng crush cho đến những ngày cuối chuyến đi. Đến khi sắp phải chia tay nhau, bạn mình mới tìm được vài giây ngắn ngủi để hỏi một câu mà bạn muốn hỏi bấy nay. Để rồi, lời đáp bạn nhận được là một từ "vâng" ngắn ngủi và cụt lủn, để rồi bạn hiểu những mập mờ trong chuyến đi này sẽ còn khiến bạn day dứt nhiều ngày sau.

Là một người ngoài cuộc, mình có thể hiểu việc bạn mình cố chấp níu giữ tình cảm này là điều không nên, rằng chuyện tách bạch 4 ngày ở Quy Nhơn với những ngày bình thường khác của cuộc đời là chuyện không thể. Mình từng chán ghét nhiều người coi thường sự gắn bó trong tình yêu, nhưng giờ đây, mình lại phải chứng kiến bạn mình cố bấu víu vào những hành động khi gần khi xa của một đứa con trai đã có bạn gái. Mình không giữ được bạn mình qua những dòng tin nhắn sẻ chia, và mình càng không thể giúp bạn vơi bớt đi nỗi âu sầu. Bởi, thực ra, mình cũng từng nhiều lần đắm chìm trong tình yêu như vậy, mình bỏ qua tất cả mọi quy chuẩn mà bản thân đặt ra. Mình chỉ muốn được trở thành con thiêu thân đâm đầu vào ánh sáng, rồi bị chính thứ ánh sáng le lói ấy bóp nghẹt và biến mất vào thinh không. Sau một cuộc tình, mình nhiều khi chẳng còn lại gì cho chính mình, mình te tua và nhơ nhớp đến độ phải tự hỏi: Tại sao một người sống lý trí như mình, lại điên cuồng yêu đến vậy được?
6 năm trước, mình gặp A trong kỳ quân sự trên HOLA. A kém mình 1 tuổi, học Nhân văn, thích chụp ảnh và quay phim, đọc sách vì "sách giúp chúng ta thông minh hơn". A không nói quá ít, nhưng bình thường em chẳng nói mấy câu, em tỏa ra sức hút của một người con trai điềm tĩnh, trầm lắng và có chút gì đó bí ẩn. Bạn cùng phòng của mình thích A, nên mình cũng gặp A theo một cách tình cờ như vậy. Chỉ qua vài lần tiếp xúc, đôi câu chuyện nghe kể lại, mình đã say - say trong tình cảm một phía của chính mình. Vì mình cũng thích chụp ảnh, nên mình chợt có một lý do chính đáng để được gặp A. A đến tìm mình ở phòng, rủ mình lên rừng chụp ảnh, rồi hai đứa cùng chụp vài shoot hình ở Hòa Lạc. Mà, chỉ có A chụp Hòa Lạc thôi, khung hình mình lưu lại toàn là A. Lúc mình đi qua tầng 5, A sẽ gọi mình lại để khoe tấm ảnh em mới chụp được. Mình bắt đầu kết bạn FB và nhắn tin với em, bọn mình nhắn bâng quơ nhiều thứ, dù chủ yếu toàn là mình cố gắng tạo chủ đề để nói với em.
Tình cảm một phía không thể nào dừng lại ở một phía được, mình muốn nhận lại gì đó từ người kia. Mình tự giận hờn vu vơ khi A không trả lời tin nhắn, tỏ vẻ quyết tâm không để ý đến A nữa bởi mình biết A không thể nào thích mình được. Vậy mà, tất cả cố gắng của mình đều sụp đổ dễ dàng lắm, chỉ cần A đi qua và vẫy tay chào mình trong lớp học lý thuyết. Mình, may mắn trở thành một trong những người bạn quen thuộc của em nhất, là người em biết tên và em sẽ chào. Thế giới của A không giống với thế giới của mình, em hút thuốc lá rất nhiều, em cũng hay vừa chìm vào cơn phê pha vừa ngâm thơ, kể chuyện. Những "món" ấy với mình khi đó là tệ nạn, và mình chưa bao giờ nghĩ sẽ chấp nhận người cạnh bên mình sử dụng những thứ ấy. Có điều, con người ta yêu rồi đều chẳng còn là mình nữa, mình cũng không khác. Mình tập ngửi mùi khói thuốc, học cách hút thuốc, thậm chí mình còn nghĩ nếu là A, mình chấp nhận mọi thứ - sex, drugs,... Quả là một suy nghĩ đáng sợ, thứ khiến mình quên đi mình, thứ bòn rút mình nhiều nhất trong tình cảm đơn phương này.
Trước 1 tuần đến ngày kết thúc kỳ quân sự, mình nhắn tin tỏ tình với A. Tin nhắn vừa gửi đi, mình liền bật chế độ máy bay. Mình hiểu lời từ chối sẽ là những gì mình nhận được, nhưng mình không ngờ tới lời từ chối ấy lại dịu dàng tới thế. A gửi lại mình 4 tin nhắn rất dài, 2 tin cuối gửi lúc gần 12h đêm và cách 2 tin đầu khoảng độ nửa tiếng. Em bảo, em rất quý mình và rất tiếc nếu không gặp được mình, nhưng em biết ai hợp em ngay từ lần đầu gặp mặt. Em bảo, em không muốn mình buồn hay phải khóc, nhưng em nghĩ hai đứa không hợp. Năm ấy, mình có tức giận, bởi mình luôn tin rằng con người sẽ thay đổi, không ai đứng im cả. Em đâu thể biết ai hợp mình được, vì đối phương không như thế mãi. Giờ đây nghĩ lại, mình chợt ngộ ra rằng mình đã gặp một người mình rất thích vào sai thời điểm. Mình gặp em khi mình còn quá nông nổi, rỗng tuếch, phù phiếm. Giá mà mình gặp em ở phiên bản hiện tại, nhưng điều đó không thể rồi, bởi thế giới của mình cùng em đã xa nhau nhiều hơn cả ngày tháng xưa.
Sau kỳ quân sự, mình không gặp lại A một lần nào nữa, có điều tình cảm của mình vẫn duy trì mãi đến 1 năm sau, và chỉ thực sự kết thúc vào thời điểm mình có mảnh tình vắt vai đầu tiên. Mảnh tình ấy cũng đứt gánh vào thời gian trước, sau nhiều năm cả hai cố gắng hàn gắn hết lần này tới lần khác. Bài viết này nói về chuyện yêu đơn phương, nên mình không muốn kể về người cũ, mình muốn nói về một lần sai thời điểm khác. Mình thích một người thật giống hình mẫu mình luôn chờ. Em ấy ít nói, hơi ngốc, khờ chút, nhưng em ấy rất ngoan và luôn trân trọng những gì mình nói với em ấy. Em ấy sẽ xem những bộ phim mình giới thiệu, sẽ nhắn lại mình cảm nhận về những bộ phim ấy. Em ấy sẽ bảo mình đừng nghĩ gì nhiều, mỗi lần mình lên cơn nhắn thật nhiều rồi lại xin lỗi vì "chị cứ overthinking". Mà, lần cảm nắng này mình rất hèn, mình chẳng mấy khi nói chuyện trực tiếp với em. Đôi lần bọn mình nói chuyện cùng nhau cũng chỉ là 2-3 câu xã giao ngắn ngủi. Mình tạo khoảng cách với em, mình cười đùa với tất cả, nhưng mình lại lẩn tránh những cơ hội có thể bắt chuyện với em. Rồi, một ngày nọ, mình nghĩ, hay mình lại trở về làm thiêu thân một lần này nữa, cứ bất chấp thử xem sao. Rồi, thời gian cho mình câu trả lời.

Mình thích sai thời điểm tiếp rồi, em ấy đang thích thầm người khác, em ấy còn chuẩn bị tỏ tình rồi cơ. Thật may vì mình chưa kịp làm gì cả, chưa ai biết mình thích em, cả em cũng chẳng thể biết được là mình thích em. Có lẽ, cuộc đời thích xếp đặt mình vào vai "bạn tốt" với những người mình thích. Mình thích em cười, nên mình hèn nhát nấp phía sau người khác nhìn em cười ngại lúc ở cạnh người em thích. Vốn dĩ mình chưa từng đặt dấu chân vào cuộc sống của em, nên sự biến mất của mình càng không ai hay biết. Và, lại như 6 năm trước, mình khó buông xuống được tình cảm của mình. Mình thụt đầu bên dưới vai rùa của mình, không để ý đến các động thái về mối quan hệ của em nữa. Mình mong thời gian sẽ xoa dịu cảm xúc của mình dành cho em, để mình trở về coi em là người em bình thường.
Mình ngỡ mình ổn rồi, cho đến hôm nay mình đọc được một loạt tin nhắn của bạn mình. Sự vụn vỡ của tình yêu giống nhau thật, dẫu là với một người bình thường và không xinh đẹp như mình, hay là với một người xinh đẹp được mọi người thích. Sự mù quáng của tình yêu giống nhau thật, dẫu là ai chăng nữa, ta cũng muốn bị ngọn lửa cháy rát của tình yêu thiêu rụi đến không còn lại gì. Sự lưu luyến của tình yêu giống nhau thật, dẫu là mình hay người mình thích, men say của ái tình đều gặm nhấm trái tim ngập trong mong ngóng vào một điều mãi không thể thành toàn. Mình vùi mình trong sự bận rộn, từ công việc, kiếm tiền, đến những niềm yêu như chụp ảnh, viết lách, đu idol,... Vậy mà, chỉ cần một khắc ngắn ngủi - thậm chí, ngắn hơn cả một phút đồng hồ - những nỗi niềm mình cố phủi bụi hay chôn vùi có thể ùa về, xâm chiếm, và một lần nữa đóng đinh lên tâm trí mình.
Không hay do mình đa cảm và còn quá trẻ, hay tình yêu thực sự mang sức công phá kinh khủng tới vậy. Mình nhìn quanh, đâu ai loay hoay vì tình yêu như mình, mọi người dường như đều cân bằng giữa cán cân của tình yêu và cuộc sống. Phải chăng họ không coi tình yêu là không khí, nên hơi thở mới không bị xé toạc bởi tình yêu?

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Sandyyy
Vẫn muốn bổ sung thêm nữa, mình đã đọc qua các bài viết trước của bạn. Mình đoán bạn viết là để giải toả và hiểu bản thân hơn. Viết nhiều hơn nữa nhé ^^ mình như cũng tìm thấy mình trong đó vậy.
Wish you all the best 

- Báo cáo

phammy
Thật ra khi bản thân biết được kết quả của mối tình đó, mình cũng đã thuyết phục được bản thân hãy từ bỏ. Dạo này có đọc nhiều sách và xem nhiều, mình hiểu ra là nên chấp nhận, bao dung và ôm ấp lấy mọi cảm xúc bởi nó là 1 phần của bản thân mình, chính vì thế mà mình "cho phép" bản thân tiếp tục yếu đuối và sa vào thứ tình cảm mơ hồ không được đáp lại ấy. Mình vẫn đủ lý trí để biết rằng, dù có bị chìm đắm trong sự cảm mến đơn phương đó, sẽ đến thời điểm mình buộc phải thoát ra. (Trở lại hiện thực đi, cậu ấy có người yêu rồi). Có lẽ vì nghĩ vậy nên nỗi đau của mình cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng sự "đau đớn" thì là thật.
Vì đã học cách chuẩn bị trước tâm lý cho bản thân nên khi cơn đau thất tình đến thì mình vẫn chịu được, mà không chịu được thì cũng chả biết làm thế nào cả.
Có lẽ, mình nghĩ là mình thích chính mình trong thời điểm mình crush cậu bạn ấy còn nhiều hơn, bởi mình chưa bao giờ sống động, rực rỡ, đầy màu sắc đến thế. Cậu ấy là động lực khiến mình thúc đẩy bản thân trải nghiệm nhiều thứ, tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp đến mức mình nghĩ chỉ có trong phim ảnh hoặc cuộc đời của ai khác chứ không nghĩ nó lại đang xảy ra với mình. Cậu ấy khiến mình nhận ra không phải là mình không biết nói chuyện với bọn con trai, mình nhận ra bản thân cũng có thể pha trò cười, có thể tiếp lời, có thể gợi mở câu chuyện để tìm hiểu nhau hơn, có thể.........hợp với một người đến thế.
Cậu ấy xuất hiện để khiến mình tiếp tục tin vào tình yêu, tiếp tục hiểu rằng bản thân mình đã hoàn hảo rồi, mình không cần thiết phải bất an lo lắng liệu bản thân mình như thế này, như thế kia đã "đủ" chưa, trong khoảng thời gian ở với cậu ấy, mình là chính mình, là phiên bản tốt đẹp nhất, không có chút hoài nghi lo lắng nào cả. Cậu ấy ở bên cạnh mình và trò chuyện với mình chính là minh chứng tốt nhất. Nhờ crush mà mình gia nhập hội yêu thầm, hội thất tình, đọc hiểu nghe hiểu tất cả những gì mà con người trên thế giới này nói về tình yêu, không còn thờ ơ hoặc chỉ là 1 khán giả đơn thuần nữa, mình đã là người trong cuộc rồi. Cheers!
- Báo cáo

escaping texts
Ồ, vậy đây thực sự là một kết thúc có hậu rồi, vì người đắm mình trong tình yêu đã cảm nhận được những gì đẹp đẽ và giá trị nhất của tình yêu ấy.
- Báo cáo

Anh Trần
Chắc lúc chị đi Hola chưa được chuẩn bị tâm lí sẵn sàng nên mới lụy bạn kia rùi. Hola nổi tiếng là nơi bắt đầu của những cuộc tình ngắn hạn và mấy mqh mập mờ mà. Cái vụ mà chỉ yêu trong khu quân sự ra khỏi đó chia tay luôn là truyền thống rùi ý chị. Thật ra bởi vì hoàn cảnh đó, kiểu tất cả mọi sinh hoạt đều đồng bộ với nhau, cũng có nhiều mqh chung, quen cùng người, ở cùng một địa điểm, rồi mình từ đó tự nghĩ là có nhiều điểm chung với người ta rồi tự thích người đó thui, nhưng thực ra chúng ta lại không giống nhau đến vậy đâu. Hơn nữa vào đó cũng không có nhiều điều phải lo nghĩ lắm, toàn ăn với ngủ, mà tuổi trẻ thì dư thừa năng lượng nên mới cảm thấy nhàm chán và nghĩ đến yêu đương như một liều thuốc thôi á. Chị thử nghĩ mà xem, nếu gặp người kia trong một hoàn cảnh khác thì không chắc chị đã thích người ta như vậy đâu.
- Báo cáo

escaping texts
Hehe, thú thực thì tháng trước chị có gặp lại bạn ấy và cảm thấy cũng rung động chút-xíu nhưng không hề mãnh liệt như ngày trước. Có lẽ giống như em nói thật, vì những ngày ấy mình chỉ có tình yêu là khác nên mới lao đi nhiều tới vậy 

- Báo cáo

Sandyyy
Thật tình cờ lúc đọc bài viết này mình cũng đang k ngủ được vì tự dưng nằm nghĩ lại câu chuyện đơn phương của mình ^^
Mình cũng là 1 đứa khá lí trí nhưng ko ngờ bị crush quật cho 1 vố, đến 1 năm sau hết crush rồi vẫn tự trách mình giá mà mình thay đổi thế này thế nọ để phù hợp với người ta các thứ, mình có thể chấp nhận mọi điểm xấu của họ :((
Mình nghiệm thấy tình đơn phương lúc nào cũng day dứt chúng ta hơn là một mối tình đến từ hai phía, mình cảm thấy mình không yêu crush của mình đến thế nhưng không hiểu sao nó lại ảnh hưởng đến tâm trí mình hơn là mối tình chính thức của mình trước đấy, mình chắc chắn mình từng yêu người cũ (từng trong mqh) hơn rất nhiều thế mà chia tay xong cũng ko ám ảnh mấy, chứ cái ông crush này chỉ là mình dằn vặt vì khoong có đc người ta mà thôi, với chỉ là crush mình chưa đủ hiểu hẳn về họ, và chỉ với những khoảnh khắc ấn tượng về họ mình tự hình dung ra cả con người họ và tự vẽ lên 1 tương lai mơ mộng đẹp như tranh với người ta rồi 😹
Nhưng mà tâm lý con người là thế ấy, dù cho lí trí tự phân tích thế rồi mà tự mình nhiều hôm khó ngủ cũng vẫn buồn ý. Giờ người ta cũng có ny và có vẻ yêu ny lắm ý nhìn ng ta mình thấy chạnh lòng dã man
Bổ sung thêm là crush này của mình cũng khá tồi ạ mình cho vé ra đảo rồi nhưng thi thoảng thấy buồn vđ =)) (bạn ý biết mình thích bạn ý nhưng ko tạo giới hạn, mập mờ với mình và vẫn giấu mình trong thời gian đó tán tỉnh ny hiện tại và khi họ thành đôi rồi thì vẫn lừa mình là đang độc thân chắc định cho mình làm lốp dự phòng mỗi khi cãi nhau @@) Ôi nhiều khi mình mất tự tin dã man vì chắc mình chưa đủ điều gì đó nên mình k phải là người đc yêu 😢

- Báo cáo
Đặng Phương
Chắc là bạn chưa gặp được đúng người yêu bạn thôi. Chẳng biết tsao mình cũng giống bạn cũng thích 1 người mà chỉ trong 1 khoảnh khắc nào đó đã vẽ ra đươc 1 tương lai đẹp rồi 😆
- Báo cáo

escaping texts
Hehe, mãi đến hôm nay mình mới vào lại Spiderum vì định bụng viết 1 bài nữa, thì thấy các bình luận ở bài viết này. Mình cũng thấy giống bạn, có lẽ vì tình đơn phương nên chúng ta nhớ và day dứt nhiều hơn. Vì một khi không phải đơn phương, chúng ta có nhiều kết nối với nhau hơn, sẽ hiểu nhau hơn và cũng sẽ dễ thất vọng về nhau hơn. Một khi đã kết thúc, là chúng ta thực sự sẵn lòng cho sự kết thúc đó. Không giống như yêu đơn phương, mọi khoảnh khắc đều là tưởng tượng của bản thân, nên đẹp và lưu luyến hơn nhiều. Đến cả kết thúc cũng không phải do chúng ta tự lựa chọn, nên cứ quanh quẩn mãi ở những câu "giá như".
Độ này mình không thích hay rung động với ai, nên tự dưng mình nghĩ mình bị mài mòn bởi tình yêu đơn phương rồi. Có nhiều lúc đối phương ra dấu để mình biết không phải mình nghĩ nhiều, nhưng mình vẫn cố chấp coi như không nhìn thấy và khi mọi thứ rõ nét quá, mình sẽ cắt đứt cuộc trò chuyện và dừng hẳn việc duy trì mối quan hệ. Mình đoán mình đang sợ bị tổn thương lần nữa nếu lại là mình tự nghĩ nhiều. Mong bạn không thế nha, mong bạn sớm gặp được những khoảnh khắc rung động thực-sự 🖤
- Báo cáo
Đức Anh
klq lắm đến bài viết nhưng mà 7 năm trước mình cũng đi học Quân sự ở Hola, chắc trước các bạn 1 khóa. (mình là nam học Nhân văn). Công nhận đi học quân sự có mấy tuần thôi mà thấy nẩy nở nhiều cặp đôi vch luôn, thằng bạn cùng phòng có tận mấy bạn nữ để ý, ghê thật. (có mình chả có mối nào). Nhưng mà những gì ở Hola sẽ ở lại Hola thôi, chả thấy mấy khi có mối nào đi tiếp đâu sau đấy, ít nhất là mn bảo thế. Nhưng phải công nhận là tuy có mấy tuần thôi, nhưng là mấy tuần đáng nhớ nhất thời sinh viên.
- Báo cáo

escaping texts
5555 tự dưng đọc cmt xong mình bồi hồi nhớ lại hồi quân sự quá, đến ngày rời khỏi HOLA mình cũng biết crush của mình được nhiều người thích lắm (chắc vì con gái thời ĐH thích mấy người ngầu ngầu và trầm tĩnh). Mình không biết mọi thứ có nằm lại đấy không, vì crush của mình vẫn giữ tiếp quan hệ với một vài người bạn của mình nên mình hay thấy update Instagram. Thậm chí, có người còn nhờ mình dạy làm bánh và chụp ảnh để gần hơn với crush (nói thật mình có mỗi 2 tài lẻ đó thôi nên hồi đó mình đã cáu giận vì nghĩ sao phải dạy người khác cái mình giỏi để họ cưa crush mình =)))).
Sau HOLA mình cũng có thêm bạn thân ở ĐH, mà không đi cùng nhau lâu, đúng là rời chỗ đó rồi không còn cảm thấy được sự gắn kết như cũ nữa.
- Báo cáo