Các bạn có bao giờ từng nghe tới tựa game Grand Theft Auto: San Andreas? Chắc là có nhỉ, đây là một tựa game phát hành năm 2004 và là một trong những con game hay nhất trong bộ GTA của Rockstar. Chơi GTA:SA nhiều đến thế, nhưng có bao giờ bạn biết đến hình thức Multiplayer của game này chưa? San Andreas Multiplayer là một bản mod cho phép người chơi cùng nhau tham gia một máy chủ GTA:SA và tùy biến máy chủ của mình thông qua những dòng code. Có thể nói SA-MP là một dự án công phu và nổi bật nhất trong GTA:SA. Và sau đây là một trong rất nhiều câu chuyện khi tham gia chơi tựa game này cũng như cách nó phần nào ảnh hưởng tới cuộc sống của mình.
San Andreas Network - Los Santos Roleplay

Bây giờ ngồi viết lại những dòng này, mình cũng chẳng thể tin việc bước chân vào thế giới game này lại thay đổi bản thân mình nhiều đến vậy. Bỏ qua câu chuyện mình tìm đến game như thế nào, bắt đầu phát triển nhân vật ra sao vì đó là một câu chuyện rất dài, mình sẽ cố gắng đi thẳng vào chuyện mình làm việc cho một tòa soạn báo.
Ở Việt Nam có một khoảng thời gian từ 2014 - 2017 các máy chủ SA-MP mọc lên như nấm và cộng đồng người chơi lúc này cũng rất hoành tráng, đỉnh điểm có khi gần 1000 người chơi cùng một lúc trong một máy chủ. Thế nhưng trải qua bao cuộc bể dâu, các máy chủ dần như lặn mất tăm, chỉ còn lại "huyền thoại" duy nhất còn tồn tại cho đến tận bây giờ, xin được gọi là server R.
Để minh họa thôi chứ mình không khuyên mọi người chơi nữa đâu vì hiện giờ máy chủ biến chất, mất hết cái hay của nó rồi...
Server R là một máy chủ Roleplay (nhập vai), ở đó bạn - nhân vật của bạn sẽ đóng vai một công dân của San Andreas và bắt đầu tự xây dựng sự nghiệp tại đây. Khởi đầu bằng những đồng tiền lẻ, chiếc xe đạp, bạn sẽ tự vươn lên trở thành một "địa chủ" giàu có, nắm giữ nhiều tài sản giá trị hay trở thành người đứng đầu của một tổ chức cấp cao nào đó (hoặc bạn sẽ trở thành admin). Là một người chơi "chay", không có nhiều kinh nghiệm làm giàu, mình không thể nào trở thành "địa chủ", thế nên cách duy để mình trở nên có "máu mặt" là làm việc siêng năng, chăm chỉ và trở thành người đứng đầu tổ chức. Năm đó, mình chọn vào tòa soạn báo San Andreas News vì mình nghĩ đó sẽ là việc mình làm tốt nhất. (Thật ra trước đó mình làm cho Taxi Company nhưng lương bèo nhèo quá, người ta mua nhà mặt phố rồi mà mình vẫn con xe xộc xệch starter của newbie. Sau khi được một người bạn quen giới thiệu vào làm thì mình đắn đo mãi rồi rời Taxi để qua tòa soạn dù rank của mình khi ấy cũng đang gọi là thăng tiến bên Taxi)

MÌNH LÀM CHO MỘT TÒA SOẠN BÁO

Khởi đầu khá gian nan khi mình bị trượt phỏng vấn, mặc dù là game nhưng muốn vào một tổ chức bạn phải có đủ yếu tố yêu cầu, đơn giản là level, không có tiền án hình sự, và phải viết một cái tiểu sử cá nhân (bịa) sao cho người ta biết mình cũng "có học" và "có văn chương". Sau đó nếu CV của bạn được chấp thuận, HR sẽ hẹn một ngày nào đó để phỏng vấn. Phỏng vấn gồm:
+ Kiểm tra luật máy chủ. Thực chất đa phần các máy chủ ở Việt Nam đều dùng luật từ nước ngoài và việt hóa, vì thế cũng chỉ là "ăn theo" những chất xám mà nước ngoài họ nghĩ ra mà thôi. Thời đấy chỉ việc các bạn đọc luật "vanh vách y như trong sách" là coi như bạn qua vòng này. Ví dụ một vài luật cho các bạn hiểu: Deathmatching - Giết người không có lý do, để mua vui cho bản thân, không thông qua tương tác, nhập vai; Revenge Killing - Sau khi bạn chết, bạn sẽ hồi sinh trở lại ở bệnh viện, sau khi ra viện, toàn bộ kí ức từ 30 phút trước coi như biến mất, nếu bạn mang vũ khí đến giết và trả thù người mới giết bạn thì bạn vi phạm luật này.
+ Kiểm tra khả năng nhập vai. Cái này đơn giản thôi, chỉ là nhập vai /me /do theo tình huống. (/me /do là gì bạn có thể xem hình dưới của một máy chủ Hardcore RP nước ngoài, /me là dòng màu tím, trong hình không có /do nhưng có thể hiểu nôm na /do là mô tả sự việc, sự vật). Giống như kiểu... mấy bạn trẻ hồi xưa chat với nhau ck iu vk iu ngủ ngon đó :)))
Khaleesi's (LSRP+) screenshot guide | Red County Roleplay
Nguồn: LS-RP
+ Cuối cùng là kiểm tra xử lý tình huống. Đây là phần khó nhất trong một cuộc phỏng vấn, HR sẽ đưa ra các tình huống và bạn phải phán đoán xem người trong tình huống đó vi phạm những luật gì của máy chủ, sót 1 cái, nhận 1 warning. Ai học luật thì sẽ thấy nó giống như cái này vậy đó. Với những HR "nửa mùa" họ thường đưa ra tình huống khá dễ, lặp lại, còn với những người nghiêm túc trong công việc thì tình huống sẽ rất khó, điển hình là việc phỏng vấn để vào đội ngũ hỗ trợ server, tiền đề cho việc lên admin.
Vì lần đó gặp HR quá cứng nên mình đã bị fail phỏng vấn, vì khá buồn và "cay cú" nên mình đã post topic lên box của tòa soạn complain về việc HR đưa ra luật "lạ hoắc" để phỏng vấn, và nhờ sự cay cú đó của mình, mình được phỏng vấn lại với một HR khác cũng không kém nghiêm túc, tuy nhiên lần này mình được nhận vào. Thực chất vào khoảng thời gian đó, tầm năm 2014 - 2015, máy chủ ở thời kì hoàng kim nhưng vẫn còn khá "lạc hậu", thế nên quy trình phỏng vấn theo mình là không có tính chuyên hóa. Không có bất cứ bài thử nào để xem năng lực người chơi có phù hợp với công việc họ muốn làm, chẳng hạn với bác sĩ, họ phải biết nhập vai BS, kĩ năng chạy xe đánh võng, với taxi phải có test thông thạo đường, vùng, và với tòa soạn báo phải có kiểm tra viết lách, săn tin, chụp ảnh,... Sau đó tổ chức cũng nhiều lần có đổi mới ở khâu này nhưng bất thành, thế nên mãi tới sau này vẫn chỉ đơn giản là nộp CV qua loa, phỏng vấn và vào làm việc.

Mặc dù sau này máy chủ đã đổi mới hơn rất nhiều, hình thức viết báo cũng được cải thiện, nhưng mình vẫn phải công nhận "gừng càng già càng cay", cách hoạt động của tòa soạn khi mình gia nhập rất chuẩn mực, nghiêm túc. Khi ấy mình là một newbie đích thực, chỉ biết viết lách, cũng vì viết lách mà vào tòa soạn, ngoài ra mình chẳng biết thêm một cái gì hết. Bài báo đầu tiên của một đứa đạt điểm văn cao chót vót, mình được chấm có 4 điểm (theo mình nhớ là thế). Trình bày xấu, hình không có chọn lọc, bài viết thì ngắn cụt ngủn, thiếu thông tin, văn phong không ra dáng nhà báo, bạn HR như tạt một xô nước vào mặt mình, thế nhưng bạn ấy cũng chỉ ra nhiều nhược điểm, cách khắc phục và là một trong những nhân tố giúp mình cải thiện rất nhiều. Tập chọn lọc ảnh, đi lấy tin, bịa chuyện, viết trên trời dưới đất sao cho thật dài, dựng "hiện trường giả" để chụp ảnh, format bài viết sao cho dễ nhìn. Lúc đó mình chăm chỉ như thể đó là công việc ngoài đời thật của mình vậy.
Các bài báo và hình ảnh cũ trên forum server qua thời gian đã mất hết nên mình chẳng còn hình gì, có tấm hình này là lần gần đây nhất anh em cũ tụ tập vào game chơi và bị cảnh sát hốt vì tông trúng xe cảnh sát rồi bỏ chạy LOL
Sau khi đã viết báo điên cuồng, mỗi ngày một bài, thành thạo cách lấy điểm cao của HR và ăn tiền một đống nhuận bút, bạn HR (người đã đánh trượt mình, gọi là M) bảo mình hãy làm một video về phóng sự. Khi ấy mình HOÀN TOÀN KHÔNG BIẾT GÌ CẢ, thậm chí còn chẳng biết quay màn hình game, không biết edit video. Lúc đấy một bạn HR khác (người đã phỏng vấn mình lúc sau, gọi là X) đã giúp đỡ mình làm video đầu tiên, giới thiệu cho mình phần mềm Sony Vegas Pro 11 (đến giờ vẫn còn dùng vì vẫn đang dính với cái laptop Win7 32bit hic) và giúp mình trong khâu chỉnh sửa, quay, biên tập video. Giờ xem lại đoạn phóng sự đầu tay mình khá xấu hổ vì nó tệ kinh khủng, vẫn còn trên kênh youtube của mình nhưng mình không share lên đâu, tệ lắm. Một đoạn video dài đâu đó hơn 3 phút, chèn chữ to đùng, câu cú dở tệ, nhưng vì đã nỗ lực rất nhiều nên M và X cũng khích lệ tinh thần mình bằng một ít nhuận bút béo bở hehe. Mãi đến sau này mình vẫn là người duy nhất trong tòa soạn khi ấy có trình độ viết báo và làm phóng sự tốt nhất, là "con gà cưng" của ban lãnh đạo. Mình cũng "ăn tiền" của M khá nhiều từ việc edit video cho bạn ấy và tổ chức nhiều buổi quay phim. Phim mình làm ra cũng dở ẹc, nên mình không làm nữa.
Mình và bạn thân cũng từng có lần được admin server gọi đến để tham gia team media, nhưng vì cách làm việc bất đồng, thêm tính lười biếng của bạn mình nên cũng chẳng đi đến đâu, suy cho cùng mình thấy làm việc độc lập vẫn hơn là dưới sự kiểm soát và ép buộc của ai đó.
Và sau khi đã "master" những gì cơ bản nhất để có thể được gọi là nhà báo, chức vụ của mình tăng nhanh, lúc ấy M và X cũng đã lần lượt lên ngồi ở vị trí đồng CEO. Mình bắt đầu lấn sân sang mảng tin tức phát thanh, phỏng vấn trực tiếp người nổi tiếng, tổ chức sự kiện cho mọi người tham gia, vân vân và mây mây, nói chung khoảng thời gian đó rất vui, rất thú vị. Là người có chức vụ cao đâu đó thứ nhì, chỉ sau M và X, mình cũng được tham gia vào bộ phận HR, thứ từng "đè đầu cưỡi cổ" mình năm nào. Mình tích cực đóng góp ý kiến, đổi mới tổ chức, cải tiến nhiều thứ để gia tăng người xem, người tham gia, khích lệ tinh thần nhân viên và rất nhiều việc khác nữa, có thể nói là rất tâm huyết. Nếu mình không gặp nhiều trắc trở như việc bị khóa tài khoản, nản chí nên quyết định rời tòa soạn, chuyển sang tổ chức khác,... thì mình đã lên CEO từ mấy đời rồi. May mắn là M đã tạo điều kiện để mình quay lại tổ chức cũng như "dọn sẵn đường" cho mình lên cao trước khi bạn ấy bị admin đuổi việc vì vài lý do vớ vẩn, khi M bị đuổi việc, X cũng lên chức admin nên không còn quản lý tòa soạn, sau một lứa CEO nữa thì mình mới chật vật lên nắm quyền. 
Điều đầu tiên mình nhận thấy khi lên chức đó là, tòa soạn San Andreas News là một tổ chức không có tiếng nói.
Nghe có vẻ lạ, đài truyền hình, tòa soạn mà lại không có tiếng nói? Quả thật trong máy chủ ngày ấy, họ nghe nhiều về LS Department Police, Fire Department SA,... (một vài tổ chức trực thuộc chính phủ khác), còn riêng SA News thì bản chất chỉ là một công ty phi chính phủ, vai trò không nhiều ngoài làm nhiễu loạn chatlog người chơi bằng mấy dòng tin tức vớ vẩn. Admin cũng bỏ bê không quan tâm, không cấp tiền quỹ để tổ chức hoạt động, trong một khoảng thời gian, mình đã phải tự trích túi tiền ra để tổ chức những sự kiện, trả nhuận bút cho nhân viên. Quỹ SA News ngày ấy chỉ có vỏn vẹn gần 10 triệu (10 triệu trong server game là không nhiều, chỉ đủ mua 2 chiếc xe tầm trung). Lên CEO mình cũng phải cáng đáng những phần việc không có ai làm, phải làm hết mấy việc linh tinh vì đơn giản là chả có nhân tố nào giống như mình ngày xưa, mình cũng bày vẽ tổ chức tập huấn (nhưng chỉ là làm trò vui cho nhân viên trá hình). Và mỗi lần nói chuyện với các tổ chức khác, SA News tụi mình thường bị "bơ" đẹp hay có cái nhìn không mấy tôn trọng. Qua thời kì khủng hoảng thì SA News hoạt động lại khá tốt, nhiều nhân viên nên thú thật mình chẳng phải làm gì ngoài ngồi mát ăn bát vàng, admin còn xây lại trụ sở cho tụi mình (nhưng trụ sở xấu òm), mình thì quá rảnh nên quay hẳn một video clip promotion cho nước giải khát Sprunk sau đó mở đại lý bán nước, mua trong cửa hàng 5k, bán 10k; lập đủ loại công ty, bày đủ trò để bớt rảnh rỗi. Mình phải thừa nhận, era của mình không có gì đột phá, tuy nhiên mình đảm bảo đó không phải là era suy tàn, cũng không phải là era nhàm chán.
Không có mô tả.
Một chiếc poster chứa đựng đầy sự xấu hổ của mình, hồi đó đúng kiểu dở hơi mà nghĩ mình là nhất
Mình là một đứa rất hiền, rất dễ tính, rất mềm lòng, thế nên mình ít khi phạt ai. Là CEO nhưng mình không phải là người ngồi yên một chỗ giám sát, bí ẩn, làm cho nhân viên sợ toát mồ hôi mà mình là đứa bày trò, mua vui, thân thiện nhất công ty. Cũng chính vì thế nhiều lúc mình đã nhân nhượng, nhu nhược, thiếu quyết đoán và gây ảnh hưởng đến công ty, trong suốt mấy năm cầm quyền, mình chỉ chủ động đuổi việc duy nhất một nhân viên vì thái độ làm việc không ra gì, còn lại đa phần là cảnh cáo, bắt nộp phạt.
Kết thúc sự nghiệp của mình, mình bị đuổi vì vài lý do "ngoài game". Kể từ đó mình không tham gia game nhiều nữa, và chỉ thi thoảng quay lại xem mọi thứ như thế nào. Khi mình đi, nhiều người buồn, nhưng cũng lắm người vui, không tránh khỏi việc một ngày đẹp trời mình chẳng làm gì thì nhân viên cũ nhắc đến tên mình trong bài post nào đó để nói xấu, mình đa phần chẳng bận tâm vì... quả thật mình làm việc như chơi mà.
Một chiếc video lần đó mình được một người bạn khi ấy đang làm admin phụ trách Taxi Company nhờ làm. Đây là chiếc clip duy nhất mình với đứa bạn khá thân làm việc nghiêm túc cùng với nhau. Bạn mình có nhiều clip phóng sự rất đỉnh nhưng mà xóa hết cả rồi hic
Quá trình làm việc ở tòa soạn gần như chiếm hết toàn bộ thời gian mình chơi game tới tận bây giờ. Quả thật làm việc ở đấy rất vui, cũng đúc kết nhiều kinh nghiệm hay, nhưng về bản chất đó chỉ là game, là một môi trường mà ai cũng non trẻ, nên những thứ mình tiếp thu thường chẳng mấy hữu dụng ở thực tế. Dù mang danh CEO trong game nhưng khi ra ngoài làm teamwork tụi mình vẫn hay cãi lộn và chật vật mãi cho mỗi dự án. Thứ mình nhận về nhiều nhất khi chơi game, hay đúng hơn là khi tham gia tòa soạn đó là bạn bè, có những người đến giờ vẫn còn liên lạc, có những người dù mình đã nghỉ game rất lâu nhưng khi gặp lại trong game họ vẫn nhớ mình và hỏi thăm, mình dám chắc đây là thứ cảm giác đã giữ chân nhiều người lại ở một tựa game nào đó.
 Khoe nốt cái bảng danh dự chứ nhỉ, biết bao đời leader mà mình lại may mắn có tên trong đây hehe

TÌM ĐƯỢC NHỮNG NGƯỜI BẠN THÂN THIẾT

Thứ tuyệt vời nhất khi chơi game là đồng đội, khỏi phải bàn luôn. Tua ngược lại thời điểm mình vẫn còn dưới trướng M và X. Mình có vô tình quen một người bạn ở chung trong tổ chức, nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, thậm chí không biết cả edit video và mình là người giới thiệu ngược lại Sony Vegas Pro 11 cho bạn ấy, sau 1 năm bạn ấy edit ở tầm master còn mình thì vẫn ngu ngơ... Bạn ấy còn rất nhỏ tuổi, thời điểm bọn mình gặp nhau bạn ấy đâu đó 15 tuổi, có tài, nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên không được đi học (mình nghe bạn của bạn ấy kể thế). Bạn ấy ở nhà bán hàng giúp mẹ, có một chiếc máy tính nhỏ nhỏ để chơi game. Bạn ấy còn tìm hiểu và có niềm đam mê với sản xuất âm nhạc, mình nghe nhạc của bạn ấy từ thời vẫn còn non nớt, kick snare loạn xạ, sặc mùi "nghệ sĩ khác" cho tới cái ngày bạn ấy đạt giải nhất ở một cuộc thi âm nhạc do Hoaprox tổ chức, giải do chính tay Hoaprox chấm, sau đó gia nhập vào một label độc lập về mảng nhạc điện tử và được nhiều người biết tới hơn.
Có lần mình với nó quay lại chơi game, còn bao nhiêu tiền thuê Taxi chạy hết map rồi nói chuyện. Hai đứa còn có mấy trăm nghìn trong người nhưng mình lại thấy khá vui. Đúng là "I worked my whole life just to get right, just to realize. Everything I need is on the ground" LOL. Gã chạy taxi bấm nút gần cả tiếng mỏi tay quá nên phải xin bọn mình cho dừng đi ăn cơm =)))
Hay nhiều người mà mình rất quý khác mà hình như mình đều quen họ qua công việc tòa soạn. Nhớ lại X, người bạn năm nào phỏng vấn mình, X với mình không câu nệ, không "cảnh giác" gì cả. Mình nhớ có lần mình ghé ngang quê của X và có nhắn tin "chơi chơi" cho X vì nghĩ bạn ấy vẫn đang ở HCM. Ai ngờ nửa đêm bạn ấy nhắn lại đòi qua tận khách sạn mình ở để rủ đi uống cafe, nhưng mình đã từ chối vì... ngại. Mình cũng thấy rất có lỗi khi chưa một lần gặp những người mà mình nhận là bạn rất rất thân, chưa gặp một lần nào cả, dù chúng nó suốt ngày bảo "trước khi chết tao phải gặp mày một lần". Lớn có, nhỏ có, mỗi đứa một vùng rải rác trên mảnh đất chữ S, có đứa ở tít bên Mĩ. Quen nhau từ 2015 đến giờ là sáu năm, có đôi lần cạch mặt nhau, rồi chả hiểu sao mà cũng chơi lại. Đi làm tòa soạn mang lại cho mình nhiều kinh nghiệm thật đó, nhưng bạn bè mới là thứ quý giá nhất...

TẠM BIỆT

GTA SA-MP đã trải qua hơn 8 năm hoành hành ở Việt Nam (và nhiều hơn thế ở nước ngoài) nhưng cũng đang dần lụi tàn và thậm chí là cả ở nước ngoài. Mấy hôm trước mình vào trang wiki của SA-MP nhưng đã thấy trang web bị gỡ mất, diễn đàn cũng không còn mấy cập nhật, đội ngũ phát triển SA-MP cũng không còn nâng cấp gì thêm. Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, không thứ gì có thể tồn tại mãi mãi khi mà xã hội đang phát triển nhanh chóng như vậy. SA-MP ra đi để nhường chỗ cho GTA V Online và hằng hà đa số những tựa game khác cuốn hút hơn. Đôi lúc nghĩ như thế mình lại cảm thấy buồn, bản thân mình cũng đã từ bỏ game từ vài năm trước để tập trung cho công việc và cuộc sống riêng. Bạn bè tuy vẫn còn giữ liên lạc nhưng đã không còn nhắn với nhau nhiều. Bây giờ thòm thèm cái hình ảnh cả đám đầy đủ vào game chụp nốt bức ảnh nhưng... cũng khó. Thôi thì.... gửi lời tạm biệt đến tựa game đã phần nào thay đổi cuộc đời mình, tạm biệt những kỉ niệm thật oanh liệt một thời.
*Hôm nay anh em lại vào nhóm chat kể lại chuyện xưa, hoài niệm quá mọi người ạ...