Metro: Sự trả giá của chính con người
Dòng game Metro có lẽ đã quá nổi bật với giới gamer chúng ta nên có lẽ mình sẽ không giới thiệu gì nhiều nữa, bối cảnh của game giả...
Dòng game Metro có lẽ đã quá nổi bật với giới gamer chúng ta nên có lẽ mình sẽ không giới thiệu gì nhiều nữa, bối cảnh của game giả định vào một cuộc chiến tranh hạt nhân do con người gây ra đã tàn phá mặt đất khiến những người sống sót chỉ còn cách chui rúc nhau trong những căn hầm metro chật hẹp thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Vậy do đâu mà những ngôi nhà ngọn cỏ thân thuộc kia lại bỗng trở thành một thứ hiểm nguy gây hại đến chính chúng ta? Có phải là do một sinh vật ngoài hành tinh xấu xa nào đó hay do thượng đế đã giáng sự trừng phạt xuống chăng?
Không hề, chẳng có người ngoài hành tinh hay một thế lực siêu nhiên nào nhúng tay vào cả, mà chính con người đã tự cầm súng bắn vào chân mình mà thôi.
Từ xa xưa con người chúng ta đã không thể bỏ qua các xung đột vô nghĩa mà cứ thế lao vào các cuộc chiến tranh, những cuộc chạy đua vũ trang không hồi kết.
Ngày xưa thì là đao kiếm, cung tên, rồi thì cũng tới súng ống thuốc nổ, và một khi con người chúng ta đã muốn thì việc chế ra một thứ vũ khí hủy diệt rõ ràng là một lẽ tất yếu không tránh khỏi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Và ngày đó thì cũng tới, một thứ vũ khí hủy diệt đủ sức phá hủy cả một thành phố chỉ bằng một nút bấm cũng đã được chế ra, bom hạt nhân.
Tuy là việc sử dụng bom hạt nhân vì mục đích quân sự là bị cấm nhưng họ có cấm mãi được không?
Con người chính là loài sinh vật thông minh nhất trên trái đất này, đó là điều không thể bàn cãi. Nhưng điều đó không có nghĩa là bất cứ một người nào cũng có thể bình tĩnh suy xét đúng sai, và cũng chưa chắc họ muốn làm vậy.
Không hề, chẳng có người ngoài hành tinh hay một thế lực siêu nhiên nào nhúng tay vào cả, mà chính con người đã tự cầm súng bắn vào chân mình mà thôi.
Từ xa xưa con người chúng ta đã không thể bỏ qua các xung đột vô nghĩa mà cứ thế lao vào các cuộc chiến tranh, những cuộc chạy đua vũ trang không hồi kết.
Ngày xưa thì là đao kiếm, cung tên, rồi thì cũng tới súng ống thuốc nổ, và một khi con người chúng ta đã muốn thì việc chế ra một thứ vũ khí hủy diệt rõ ràng là một lẽ tất yếu không tránh khỏi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Và ngày đó thì cũng tới, một thứ vũ khí hủy diệt đủ sức phá hủy cả một thành phố chỉ bằng một nút bấm cũng đã được chế ra, bom hạt nhân.
Tuy là việc sử dụng bom hạt nhân vì mục đích quân sự là bị cấm nhưng họ có cấm mãi được không?
Con người chính là loài sinh vật thông minh nhất trên trái đất này, đó là điều không thể bàn cãi. Nhưng điều đó không có nghĩa là bất cứ một người nào cũng có thể bình tĩnh suy xét đúng sai, và cũng chưa chắc họ muốn làm vậy.
Từ khi còn là những bộ tộc ăn lông ở lỗ thì con người chúng ta đã vô số lần dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, và gần như bất cứ sinh vật nào khác cũng thế không riêng con người.
Nhưng khi đó phần "con" vẫn chiếm nhiều hơn phần "người", còn ngày nay với một xã hội phát triển văn minh thì lẽ ra phần "người" đã phải chiếm đa số, vậy mà chúng ta vẫn lại dùng bạo lực như đang muốn đặt mình xuống ngang hàng với những loài động vật vốn ở dưới chúng ta ư? Chẳng phải con người luôn tự hào mình là một giống loài có tri thức cao hay sao?
Và điều gì đến đã phải đến, cái ngày mà họ khai hỏa bom hạt nhân, chính là đã "tự chế ra súng rồi dùng nó bắn mình".
Nhưng khi đó phần "con" vẫn chiếm nhiều hơn phần "người", còn ngày nay với một xã hội phát triển văn minh thì lẽ ra phần "người" đã phải chiếm đa số, vậy mà chúng ta vẫn lại dùng bạo lực như đang muốn đặt mình xuống ngang hàng với những loài động vật vốn ở dưới chúng ta ư? Chẳng phải con người luôn tự hào mình là một giống loài có tri thức cao hay sao?
Và điều gì đến đã phải đến, cái ngày mà họ khai hỏa bom hạt nhân, chính là đã "tự chế ra súng rồi dùng nó bắn mình".
Cảnh đầu tiên trong Metro 2033(không tính intro) chính là khung cảnh Artyom ngắm nhìn những hình ảnh về mặt đất lúc còn tươi đẹp trong nỗi buồn bã, chứng tỏ những người sống trong hầm metro phải nhớ nhung mặt đất xưa kia thế nào.
Dù chính Artyom cũng chưa từng tận mắt thấy được vẻ đẹp của nó mà chỉ được nghe kể qua những câu chuyện mà người cha nuôi Alex, bởi chẳng cần phải biết quá nhiều về cuộc sống xưa kia thì chắc chắn anh cũng biết nó đẹp và lộng lẫy hơn những căn hầm metro chật chội đến tù túng thiếu thốn đủ thứ, và dĩ nhiên trên hết là bởi Artyom luôn mang một khao khát mãnh liệt...anh muốn được tự do, để thoái khỏi cái cuộc sống tủi nhục không khác gì bị nhốt trong tù này.
Len lỏi qua những căn hầm chật hẹp, không khí thì ô nhiễm đến không muốn ngửi, xác người lẫn thú chết nằm lia lịa, đám sinh vật đột biến thì len lỏi chực chờ cắn xé, chưa kể còn có cả bọn cướp là con người nữa. Vâng, một thế giới gần như đã đổ nát thì vẫn có những kẻ chỉ muốn vụ lợi bản thân bất chấp có phải hãm hại người khác hay không ư?
Vũ khí nên được dùng để xả đạn vào bọn quái vật thì lại còn được dùng để bắn giết giữa chính con người với nhau, quả là trong trường hợp nào thì con người vẫn luôn giết chóc lẫn nhau mà thôi.
Và kể cả khi thế giới đã chẳng còn gì thì vẫn còn chiến tranh ư? Chẳng lẽ họ không thấy chiến tranh chính là thứ đã đẩy mình vào tình cảnh như hôm nay hay chăng? Hay là họ muốn như vậy, muốn giết chóc lẫn nhau để mua vui ư? Hủy diệt nhau thì cuối cùng sẽ còn lại ai sống sót?
Rõ ràng lỗi không thể là do bom hạt nhân, bản thân nó chỉ là việc lấy năng lượng từ quá trình phân hạch mà thôi, lỗi ở đây chính là người sử dụng nó, nếu đã muốn dùng vào mục đích xấu thì không có bom hạt nhân họ cũng sẽ chế ra một loại vũ khác có sức mạnh có khi còn mạnh hơn cơ.
Hãy nhìn câu chuyện về những chiếc máy bay nhé, trước đây việc bay lên bầu trời đối với con người là một ước mơ bất khả thi mãi không thể thực hiện được, chúng ta chỉ có thể ngắm nhìn những chú chim được tự do bay lượn trên bầu trời một cách ghen tị mà thôi.
Dù chính Artyom cũng chưa từng tận mắt thấy được vẻ đẹp của nó mà chỉ được nghe kể qua những câu chuyện mà người cha nuôi Alex, bởi chẳng cần phải biết quá nhiều về cuộc sống xưa kia thì chắc chắn anh cũng biết nó đẹp và lộng lẫy hơn những căn hầm metro chật chội đến tù túng thiếu thốn đủ thứ, và dĩ nhiên trên hết là bởi Artyom luôn mang một khao khát mãnh liệt...anh muốn được tự do, để thoái khỏi cái cuộc sống tủi nhục không khác gì bị nhốt trong tù này.
Len lỏi qua những căn hầm chật hẹp, không khí thì ô nhiễm đến không muốn ngửi, xác người lẫn thú chết nằm lia lịa, đám sinh vật đột biến thì len lỏi chực chờ cắn xé, chưa kể còn có cả bọn cướp là con người nữa. Vâng, một thế giới gần như đã đổ nát thì vẫn có những kẻ chỉ muốn vụ lợi bản thân bất chấp có phải hãm hại người khác hay không ư?
Vũ khí nên được dùng để xả đạn vào bọn quái vật thì lại còn được dùng để bắn giết giữa chính con người với nhau, quả là trong trường hợp nào thì con người vẫn luôn giết chóc lẫn nhau mà thôi.
Và kể cả khi thế giới đã chẳng còn gì thì vẫn còn chiến tranh ư? Chẳng lẽ họ không thấy chiến tranh chính là thứ đã đẩy mình vào tình cảnh như hôm nay hay chăng? Hay là họ muốn như vậy, muốn giết chóc lẫn nhau để mua vui ư? Hủy diệt nhau thì cuối cùng sẽ còn lại ai sống sót?
Rõ ràng lỗi không thể là do bom hạt nhân, bản thân nó chỉ là việc lấy năng lượng từ quá trình phân hạch mà thôi, lỗi ở đây chính là người sử dụng nó, nếu đã muốn dùng vào mục đích xấu thì không có bom hạt nhân họ cũng sẽ chế ra một loại vũ khác có sức mạnh có khi còn mạnh hơn cơ.
Hãy nhìn câu chuyện về những chiếc máy bay nhé, trước đây việc bay lên bầu trời đối với con người là một ước mơ bất khả thi mãi không thể thực hiện được, chúng ta chỉ có thể ngắm nhìn những chú chim được tự do bay lượn trên bầu trời một cách ghen tị mà thôi.
Thế nhưng sau khi anh em nhà Wright chế ra chiếc máy bay đầu tiên, hiện thực hóa ước mơ đó thì rất nhanh thôi chỉ 11 năm sau tức 1914 họ đã biến chúng thành những chiếc máy bay quân sự có súng ống, bom đạn đầy đủ để đi phục vụ chiến tranh, phục vụ việc giết người mà dĩ nhiên đó chắc chắn không thể là một mục đích tốt đẹp được.
Thông qua bộ truyện thì tác giả Dmitry Glukhovsky đã khắc họa đủ nét về hậu quả mà cuộc chiến tranh hạt nhân có thể gây ra, tuy ông không phải là người đầu tiên viết về nó nhưng sự xuất sắc trong từng chi tiết đã khiến tác phẩm của ông trở nên thật đặc biệt.
Chiến tranh chỉ mang tới chết chóc, đau thương, mất mát. Để những người mẹ mất con, người vợ mất chồng, người con mất bố mà thôi.
Bài viết gốc(cũng là của mình viết)
Chiến tranh chỉ mang tới chết chóc, đau thương, mất mát. Để những người mẹ mất con, người vợ mất chồng, người con mất bố mà thôi.
Bài viết gốc(cũng là của mình viết)
Game
/game
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất