Vài ba dòng tâm sự xàm xí:
Mình biết có lẽ viết bài này vào giờ này ( cả giờ khác nữa ) cũng sẽ chẳng có ai rảnh rang để đọc đâu vì mọi người đi Coutdown hết rồi. Chỉ có 1 thằng như tôi mới ở nhà viết lách linh tinh thôi...
Let's go!!!
Thế giới này biết bao điều đáng ngại chẳng chừa 1 ai . Dù có bao nhiêu thất bại, mặc kệ đi ta vẫn có thể làm lại. Miễn sao mình không cảm thấy ngại, sợ gì miệng lưỡi thiên hạ, sợ gì những điều chê bai. Cuộc sống quanh ta có vô số điều hài hước, cứ mặc kệ đi vì ta vẫn là tượng đài ( Chúa Hề ).
Chẳng muốn dính líu đến bất cứ ai ( thế mà vẫn muốn có Ny ), mọi ưu phiền toái bám theo ta hoài. Từng chặng đường đã đi qua, biết bao nhiêu chông gai biến cố khiến ta phải ngoái đầu nhìn lại. Bất chấp đi lên với đôi bàn tay trắng ( bây giờ vẫn đang trắng tay ), lắm lúc hoang mang như mất thăng bằng. Nhưng thôi mặc kệ bàn tán xung quanh ta, ta vẫn tung tăng, bước đi băng băng, không chút vùng vằng.
Nhưng vì đời éo như là mơ, nên mọi cám dỗ xung quang khiến ta phải suy ngẫm lại. Đừng hờ hững xem như thờ ơ vì cuộc sống vốn chẳng biết trước được điều gì. Tự dật lấy cơ hội về phía ta, vì bao la đam mê ở phía trước ( ko biết đam mê của mk là gì luôn ). Từng ngày từng tháng trôi qua, ta vẫn hiên ngang viễn bước đi trên con đường đời.
Gần mực thì đen. Gần đèn thì sáng. Vì cuộc đời có lắm bon chen, chọn thật kĩ anh em mà chơi cho xứng đáng. Lắm lúc đi trong mà sương, tuy không bị thương nhưng cũng làm ta mất phương hướng. Thế mới biết " xem ai " là bạn ( thân ). Đâm sau lưng thì thôi đây cũng không cần.
9h59...
31/12/2020