Nếu kể ra thì trước khi ra trường là khoảng thời gian yên bình. Không có cái gì gọi là quá làm mình phải suy nghĩ nhiều hay phải trăn trở cả.
Nếu có quá lắm thì chắc là những ngày thi cử, tại cả kỳ mình không học toàn đi chơi bời, rồi đợi tới sát nút mới học :))
Có lo về việc làm sau khi ra trường không? Mình có.
Có lo về tương lai sau này không? Mình có.
Có so sánh bản thân với những người giỏi hơn không? Mình có.
Có tự trách mình còn lười không? Mình có.
Nhưng mình có làm gì để thay đổi nó không? Mình không :)) Không có cái gì đủ mạnh để có thể kéo mình ra khỏi tình trạng này.
Mọi chuyện trong suốt 4 năm Đại Học nó cứ lặp đi lặp lại một cách bình thường xoay quanh là: Đi học, thi cử, tán tỉnh, yêu đương, làm thêm tay chân, sinh hoạt clb, tập thể dục, ăn, ngủ, chơi bời (cái này nhiều nhất),...
Quãng thời gian này không nhàm chán, mình thấy khá sướng vì suốt ngày đi chơi, nhưng vấn đề chính là nó đọng lại rất ít trong mình. Mà nói thẳng ra tính đến giờ cũng không nhớ được mấy nữa.
Mình cứ tìm hiểu cái gì đó nhưng toàn tìm hiểu không đủ sâu, cứ phần ngọn mà lao đầu vào. Mình hồi đó là một đứa cả thèm chóng chán. Thích thì tìm hiểu đôi chút, không thích thì xem như không biết gì luôn.
Cho đến khi … ra trường :))
Mình đã được vào một công ty cũng gọi là xịn sò theo đúng chuyên ngành đang theo học.
Mình có thích ngành ngày vào thời điểm đó không? Không.
Mình có theo đuổi ngành này tiếp vào thời điểm đó không? Có :))
Cuộc đời trước đó vẽ cho mình màu hồng quá mà. Cho đến khi … đó là những đêm phải thức trắng liên tục để kịp deadline. Là những ngày bữa ăn chỉ còn là những bữa ăn để tồn tại thôi chứ không phải là thưởng thức nữa. Là những ngày mà phải tiếp khách tới 3 lần, mỗi lần phải uống khá nhiều vì mặt còn non nớt nên phải đi mời này nọ, có đợt mình phải uống liên tục trong 4 ngày @@. Là những ngày phải nghe rất nhiều lời bàn tán, nói sau lưng, chính trị công sở, drama, dị nghị, phốt, nịnh nọt từ những người xung quanh. Là những ngày phải học cách đi cửa sau vì không còn cách nào khác.
Để rồi sao? Mình phải xả stress. Nhưng xả stress vào đâu?
Mình đi quẩy bar, đi uống tới bến với bạn bè, có những ngày say nát ngủ ngoài đường. Đi cà phê hàng ngày hàng giờ chỉ để nói những chuyện tào lao không đâu. Lao đầu vào thế giới ảo để quên đi nỗi lo từ thực tế. Những chuyến đi xa nhưng không trải nghiệm được gì. Lúc nào cũng phải tìm một người nào đó để làm cho bản thân bớt cô đơn. Tất cả chỉ để khỏa lấp đi nỗi âu lo trong bản thân mà thôi.
Mình biết là bản thân rất non và thơ ngây trong thời điểm đó :)) Nhưng biết làm sao được, mình thừa nhận là mình không biết phải làm gì cả ngoại trừ việc phải theo lao.
Lúc đó mình thấy mình vẫn không sao bởi vì nghĩ mọi chuyện nó đang cân bằng theo đúng cách nó diễn ra. Mọi chuyện nó là như thế, thực tế nó PHẢI như thế, đi làm nó là như thế, xã hội nó là như thế, bản chất con người nó là như thế. Mình không làm gì khác đâu cho nên đừng nghĩ nhiều làm gì.
Đặc thù mỗi ngành mỗi khác, ở đây mình không đưa ra quan điểm rằng những việc trên là không đúng. Mình chỉ muốn nói đó là những việc mà tận sâu trong bản thân cá nhân mình không hề muốn.
Rồi sau này mới nhận ra được là bản thân lúc đó thật sự đang rất không ổn. Thật sự đang rất âu lo.
Mỗi tuần, mỗi tháng trôi qua mà không cảm thấy giá trị của bản thân nó thay đổi quá nhiều. Mỗi ngày đi làm mình bị vô cảm đến nỗi không cần quan tâm mình đang làm cái gì nữa. Chỉ biết là có việc là mình làm, đến giờ là về, về là xả stress.
Sự vô cảm hình thành nên từ những thói quen hàng ngày của mình. Dần dần dẫn đến sự thờ ơ về ý nghĩa thật sự của cuộc sống. Sự vô cảm này làm giết chết đi hạnh phúc thật sự của mình.
Tính từ thời điểm ra trường đến lúc gọi là tạm có đời sống tinh thần healthy hơn thì chắc cũng phải gần 3 năm.
3 năm với mình không phải con số quá dài nhưng nếu nói lại quãng thời gian đó thì chắc nó dài thật :))
Không phải do ai hay vì ai mà mình thay đổi. Mà người mình lắng nghe vào thời điểm đó là chính mình. Điều buồn cười ở đây là mình thật sự phải xuống dưới tận đáy của sự âu lo mới chịu lắng nghe tiếng nói của bản thân :)) Hoặc có thể là ở dưới đó tĩnh hơn nên mới nghe được haha.
Và việc đầu tiên mình làm là xin nghỉ việc (đây không phải là lời khuyên tốt nha). Nghỉ việc ở đây không phải là mình thấy nó không có tiềm năng mà là bản thân không còn phù hợp nữa.
Lúc mình nghỉ việc thì bản thân mình chưa có việc mới, cũng chưa có định hình sắp tới sẽ làm gì hay mình giỏi gì. Lúc đó không tiền, không mối quan hệ, không kinh nghiệm, không kỹ năng (giờ cho chọn lại chắc là phải ở lại làm việc tiếp và suy nghĩ cẩn thận hơn :v Lúc đó mình phải vay mượn tiền bạn bè để sống qua ngày haha)
Và rồi có cơ hội đối diện với chính mình trong nhiều ngày, lôi tất tần tận về trắc nghiệm tính cách, cung hoàng đạo, tâm linh này nọ để đi sâu vào bên trong xem có gì (mà thật ra cũng không có gì haha) :)) Vì lúc này biết hỏi ai bây giờ phải tự mình đứng lên thôi.
Thời điểm này vẫn chưa biết mình nên làm gì. Vậy nếu không biết đi đường nào thì cứ đi cái đường mà mình cảm thấy ok nhất đúng không :)) Và mình chọn ngành Marketing, vì mình biết bản thân không gắn liền với những thứ như luật lệ, thông tư, chính sách này nọ được. Lần này là mình tự chọn một cách có ý thức chứ không phải trời chọn như hồi học Đại Học nữa :))
Từ đây dần dần mình thử, mình sai, mình review học và làm cả một quá trình dài nữa. Nhưng mình biết lựa chọn này đã không sai :)) Nếu lỡ có sai mình nghĩ sẽ chọn lại tiếp thôi, vì dù gì mình vẫn muốn làm thứ mà mình phù hợp nhất so với những thứ khác. Chứ còn đam mê thì sẽ xuất hiện khi mình giỏi một cái gì đó thôi.
Mình có thời gian tự học, tự tìm tòi và có kết quả trong công việc. Thông tin mình nhận hàng ngày đều là sự tích cực đến từ môi trường, con người xung quanh, cũng như mình hạn chế tối đa thông tin tiêu cực như thời gian trước. Và đáng quý hơn nữa là mình có thêm thời gian để tự học được cách để yêu bản thân nhiều hơn: đọc thêm một ít sách, chạy bộ một chút, cười nhiều hơn, hạn chế ăn uống đồ không tốt, suy nghĩ tích cực hơn chút,...
Cả quá trình này nó cũng diễn ra một cách chậm rãi, mỗi thứ một chút, nhưng mình biết được giá trị cốt lõi và cái mình mong muốn hướng đến là gì. Không cần phải vội vàng vì mình biết tất cả mọi thứ đều cần có thời gian cả. Bản thân mình cũng đang cần học cái sự kiên trì nữa.
Tất cả mọi khía cạnh trong cuộc sống đều được xây nên từ những bước nhỏ đầu tiên, từ những nền tảng cơ bản nhất. Mình vẫn cứ từng bước một, chậm cũng được nhưng phải là cái bước đi mà bản thân mình muốn chứ không phải vì xã hội bảo bước như nào thì mình bước như thế.
Chúc bạn đều vui khỏe mỗi ngày ha. Love ya <3
From Cường Dizi.
Facebook: CuongNC.Digital