Khó khăn lớn nhất trong đời tôi cho tới giờ vẫn luôn là học cách phớt lờ những cám dỗ. Đúng vậy, phớt lờ thay vì vượt qua. Tôi vẫn đủ tỉnh táo để không sa đà vào bất cứ tệ nạn nào quá nghiêm trọng, nhưng chỉ riêng game thôi đã khiến tôi khổ sở đôi ba lần, và cũng ngốn không ít nước mắt của người nhà tôi (kỳ lạ là không phải của tôi vì tôi chưa bao giờ ăn đập vì bị bắt đi net).
Như bất cứ thằng con trai nào với gia cảnh bình thường, sống ở miền quê, cộng thêm việc hiếm khi được tiếp xúc với các trò chơi điện tử từ bé, sự ra đời của các quán net bỗng thu hút tôi một cách lạ lùng. 
Các quán net sớm trở thành mái nhà thứ hai của tôi, chỉ còn nước là chưa cắm trại ăn ngủ ở đó thôi. 
"Nắng tháng Sáu chết cả cá cờ" nhưng tinh thần game thủ thì còn khuya mới chết. Tôi vẫn nhớ những ngày đạp xe lóc cóc 4, 5 cây số giữa trưa hè 40 độ ra quán net rồi an tọa ở đó cả buổi chiều, trong căn gác mái nóng nực kinh hồn, ngột ngạt, không khí nồng nặc nicotine và học được cách nghe tiếng chửi thề như nghe cô giáo giảng bài trong giờ Văn.
Ngẫm lại những ngày đó không làm tôi hối hận mà thấy ngớ ngẩn, dù không ít lần tôi trốn học, nói dối ông bà để đi chơi game, nhưng tôi tự hào vì ít ra nó còn vui, và vì tôi có bạn, những người tới giờ vẫn là bạn thân của tôi. 
Một điều khác khiến tôi tự hào là vì suốt 10 năm ‘nghiện ngập’, tôi chỉ chơi độc một game Liên Minh Huyền Thoại. Như tất cả anh em vẫn bông đùa rằng, nếu có thể thu hồi tất cả số tiền đã đổ vào game trong suốt những năm qua, khối đứa sẽ giàu sụ và nếu anh em nào từng nói câu đó đang ở đây thì - tôi đồng ý với anh em nhé.
Nhân tiện huynh đài nào muốn giao lưu thì ingame tôi là The Revin nhé (Riven 500k thông thạo, skin Riven Thần Sứ vay tiền bạn mua tới giờ chưa trả)
Nhân tiện huynh đài nào muốn giao lưu thì ingame tôi là The Revin nhé (Riven 500k thông thạo, skin Riven Thần Sứ vay tiền bạn mua tới giờ chưa trả)
Tôi không ngần ngại mà nói rằng đa số tiền tôi nạp vào để mua trang phục đến từ ‘tiền đóng học’ theo cách gọi của tôi, và tệ hơn là nguồn gốc của nó lại là tiền lương hưu của ông bà. Một phép so sánh đơn giản sẽ khiến vấn đề này trở thành nỗi dằn vặt ám ảnh: tôi đã đánh đổi tiền dưỡng già của ông bà để mua lấy chút niềm vui phù phiếm. Song tôi vẫn luôn giấu nhẹm chuyện ‘tiền học’ đó, và vì không muốn tự nhận mình là một thằng khốn lừa đảo, tôi tự nhủ rằng thất bại đầu đời này — như tất cả các thất bại khác trong cách hành xử của tôi — đều được xem là trải nghiệm. 
Không chỉ chơi mỗi một game, tôi cũng chỉ chơi ở đúng một quán, một thành tích mà tôi vỗ ngực cho đó là biểu hiện của đức tính trung thành. Điều này xem chừng không đúng cho lắm vì tuổi đời đã chứng minh tôi không phải một người may mắn có được đức tính trung thành, mà phải qua kha khá lần nhào nặn thì mới thành hình. Nhưng cái hình đó đến nay vẫn chưa đẹp cho lắm, tôi nghĩ vậy. 
13 tuổi, tôi bắt đầu tập tành làm ‘báo đêm’. Một lời nói dối sang nhà bạn ngủ đã khởi đầu cho chuỗi 2 tuần trời cắm trại xuyên đêm ở quán net, trở về nhà vào rạng sáng với đôi mắt thâm quầng, bụng réo inh ỏi vì đói và lương tâm có đôi chút dằn vặt. 
Tôi vẫn nhớ một ngày hè oi ả chừng 40 độ C, ba thằng chôn chân trong căn phòng nhỏ với hai hàng ghế dài mà chỉ có chúng tôi là kẻ duy nhất ngồi đó, một niềm vui nho nhỏ đã gieo vào trong lòng tôi.
Tầm 1 giờ đêm, có vẻ nghĩ bọn tôi đang đói (mà đúng là thế thật), ông chủ quán hạ cửa cuốn rồi thình lình vỗ vai tôi với 3 gói bim bim, cùng một nụ cười mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ tìm thấy ở một ông chủ quán net nào khác. Khoảnh khắc đó đã mở khóa trong trái tim một thằng bé như tôi một điều gì đó, rằng những thứ mà người lớn vẫn luôn khinh miệt và cấm tiệt chúng tôi dính tới bằng mọi cách, vẫn ẩn giấu một vẻ đẹp ngời sáng của tâm hồn. Giây phút đó tôi hiểu, quán net cũng chỉ là cớ sinh nhai của hai ông bà, việc họ mở một ‘quán trọ’ đầu độc trẻ vị thành niên - theo cách mà giáo viên vẫn thường nhắc tới - hoàn toàn không can dự tới việc họ sống ra sao, hành xử thế nào.
Dù gì tôi cũng đóng họ ở nhà ông bà ròng rã 4 năm trời, một gói bim bim thì có hề hà gì. Nhưng gói bim bim đó đã tượng trưng cho một điều gì đó mà tôi khó lòng giải thích nổi, chỉ biết khi ông bà dọn đi, tôi cũng chẳng thiết tha gì tới quán net nữa. Lâu lâu không có gì làm tôi lại té vô quán bật máy lên chỉ để nghe nhạc lướt web, và ông bà sẽ luôn chào đón tôi với nụ cười rạng rỡ: “Dạo này sao ít ra thế con?” Tôi không đáp. Có lẽ ông bà cũng chỉ mong tôi ra quán nhiều hơn để ông bà kiếm chút tiền lẻ nhưng tôi cũng kệ. Dù gì người ta cũng tốt với tôi, mà tôi thì vốn đa sầu đa cảm nên nghĩ ngợi là chuyện thường tình.
Ngày ông bà chủ quán đó dọn đi, tôi thấy lòng mình hơi trĩu. Một thứ gì đó đã biến mất, và tình yêu của tôi với game cũng theo đó mà đi. Có lẽ đối với tôi, game không còn là một thú vui mà là một trải nghiệm. Lại là trải nghiệm, đúng thế. 
Tôi không thể nói mình chính thức bỏ game, vì thực sự là tôi không bỏ, tới giờ tôi vẫn chơi. Chỉ là tôi đã chơi ít đi rất nhiều, càng ngày càng ít. Thói phù phiếm từng là cứu cánh của tôi trong những đợt nghỉ hè chán chường nay hóa nhạt thếch, niềm đam mê từng giữ mí mắt tôi không cụp thâu đêm suốt sáng nay đã thui chột ít nhiều. Rồi tôi đứng đó, nhìn lại những tháng ngày đã qua với vẻ chán chường. 
Những tháng ngày chán chường đó đã dạy tôi nhiều điều, và cũng là nút thắt giúp tôi từ bỏ game. Có lẽ một mối bận tâm hiếm khi biến mất mà chỉ có thể chuyển sang một mối bận tâm khác. Nói đơn giản, tôi hết nghiện game vì tôi có cái khác để nghiện rồi, và tâm trí tôi chỉ đủ chỗ cho một đam mê duy nhất cư ngụ mà thôi. 
Năm lớp 10, mối bận tâm mới của tôi đã đến. Thể thao, rất dễ đoán. Bóng rổ. Tôi ra sân vào mỗi buổi chiều, luyện tập tới khi áo vắt ra nước và giày Asia rẻ tiền lăn trên mặt sân xi măng chẳng khác nào trứng chọi đá, mỗi tháng tôi thay một đôi. Dễ hiểu là chẳng còn thì giờ đâu mà game gủng nữa, vì cứ rảnh là tôi lại ngồi xem highlights của Jordan với Kobe. 
Tới giờ tôi vẫn chơi bóng rổ, nhưng như một điệp khúc muôn thuở, tôi thấy mình không còn quá nhiều đam mê như dạo trước. Thì đó, tôi lại có một mối bận tâm khác rồi, nhưng lần này thì may mắn, mối bận tâm đó chính là công việc hiện tại của tôi, cũng là thứ tôi đang theo đuổi: viết lách. 
Quay trở lại với câu chuyện ban đầu. Gần đây tôi bắt đầu chơi game lại, với một tần suất mà theo tôi thấy là lý tưởng: 1, 2 lần/tháng. Tôi tự hào là một trong số những thằng hiếm hoi nghe theo cảnh báo không chơi quá 180 phút mỗi ngày. Dù vẫn vui nhưng động cơ đã thay đổi phần nhiều. Tôi không ra net vì thích chơi game mà vì muốn tụ tập với bạn bè là chính, vì thứ tôi cần là cảm giác, là bầu không khí quen thuộc nhuốm màu hoài niệm. 
Vì thi thoảng, tôi chợt nhớ bát mì tôm ốp trứng và cốc Sting đỏ cùng ông bà chủ quán net 22, nơi mà tôi đã gửi gắm cả quãng đời cấp 2 của mình và cũng là nơi tôi không bao giờ đặt chân tới nữa.