Du học được 4 năm, ở nhờ nhà cậu, nói sướng cũng có cái sướng… được chỗ ăn chỗ ngủ có thể tiết kiệm biết bao nhiêu là tiền… Nhưng cũng có biết bao nhiêu lần tủi thân không dám nói….
Mình đã nhịn nhục rất nhiều, ở nhà mình không dám nói chuyện với bất kỳ ai… phần vì ngay từ đầu mới qua mình khá khép kín + shock nhiều thứ… nên chẳng biết bao giờ mình thu người lại để rồi cứ thế cuộc sống trôi qua cứ lủi thủi một mình… Mình không trách vì điều đó, mình quen và học cách tìm niềm vui cho riêng mình…
Nhưng mà dĩ nhiên chuyện ăn nhờ ở đậu mình cũng chịu nhiều lời ra tiếng vào…. Cậu thì mình không nói, cậu dễ tính và cũng rất thương mình… Dì mới mình cũng nghĩ là dì cũng rất hiền…nhưng mà …
  • Có lần, sáng dậy mình suýt trễ học, ăn vội chén cơm rồi chạy đi đón xe buýt, bình thường bất kỳ thứ gì ăn xong mình cũng sẽ rửa, nhưng lần đó chỉ có 1 cái chén thôi, mình để đại trong cái bồn rửa chén, đinh ninh chiều nếu có ai ăn xong thì rửa hộ hoặc không thì mình sẽ về rửa… nhưng mà… sự thật khiến mình buồn không tả được… tối về.. mở cửa phòng ra… cái chén đc để nguyên y trên bàn mình… nó như minh chứng hung hồn rằng… “tại sao mày ăn xong mày không rửa chén”… mình thực sự shock … mình cố kiềm lại… mình lục tung mọi trí nhớ xem sáng ra mình có phải để quên trong phòng ko đem ra không… mình không muốn đổ lỗi cho ai cả… vì phòng mình trước khi đi mình đã khóa nên nếu thực sự có người làm như vậy thì mình không biết phải  nói gì ( nhà mình có 1 chùm chìa khóa dự phòng để trong nhà bếp nhỡ có ai quên chìa khóa thì có thể lấy… và chùm đó có chìa khóa phòng mình)
  • Nhưng qua lần đó, mình vẫn đinh ninh chắc là mình quên đem ra ngoài thôi… mình cũng tính hay quên, nên ko để tâm chuyện đó… nhưng rồi sự thật đập vào mắt mình khiến mình ko thể nói thêm đc gì nữa… lần sau có một lần mình ăn xong tô mỳ… chỉ có 1 cái tô và 1 đôi đũa… mình vội đi học… nhưng lần này mình xả nước vào trong cái tô để tráng… mình chắc lần này là mình để tô vào trong bồn… vậy mà… giá như mình đừng làm như vậy… giá như mình cứ lầm tưởng là mình quên đem ra đi… giá như… mình dường như gục ngã khi tối về… cái tô với lợn bợn nước đang nằm chễm trệ trên bàn mình…
  • Tại sao vậy… có cần phải đối xử với mình như vậy không… nếu không rửa có thể để qua 1 bên để tối mình về rửa mà… có bao giờ mình không rửa chén đâu… cả đêm đó mình bó gối ngồi khóc… mình khóc nhiều lắm… mình chỉ muốn dọn ra ngoài ở thôi….mình không muốn lúc nào cũng có cảm giác sợ sệt và tủi thân như vậy… lúc đó mình không biết mình nghĩ gì nữa… cũng chả cần phải hỏi ai đã làm như vậy… phòng của mình ai đó đã mở cửa đem cái tô với còn nguyên y nước mình để tráng vào… mình chỉ biết khóc và cũng chẳng biết nói cùng ai….
  • Mình không bao giờ dám bước ra nấu ăn nếu có dì ở nhà từ đó… mình trốn nhủi trong phòng làm bất kỳ việc gì có thể… và kể từ lần ấy… hoặc là mình sẽ rửa chén ngay sau khi ăn hoặc là mình sẽ để lun trong phòng.. đi công việc xong nhanh nhanh về rửa…
  • Mình biết ở nhờ nhà cậu mình tiết kiệm đc rất nhiều thứ.. thỉnh thoảng lại còn đc ăn ngon… nhưng mà nhiều lúc mình vẫn không thể hiểu đc tại sao lại đối xử với mình như thế…
  • Lẽ ra mình tính không viết những dòng này đâu… bởi vì cách đây 50p… dì mình về và chửi ỏm tỏi lên về vụ ai đó lau dọn mà không chịu trải cái khăn lau ra, để nhồi lại một cục… mình không biết ai làm… hoặc mình vô tình làm mà không nhớ … dì đứng ở ngoài… mình ở trong phòng… dì như quát vào tai mình… mình không biết dì có cố tình chửi mình không nhưng mình thấy sợ…. cũng không hẳn mình sợ dì… mình sợ rằng mình lại làm gì sai… rồi không biết phải làm như thế nào… mình không dám nhúc nhích ngay cả khi đang ở trong phòng… mình như con vật đáng thương đang tìm chổ trốn sợ bị kẻ thù tìm thấy…
  • Mình từng ước mình muốn đc về nhà ngay với ba mẹ… với những người mình thoải mái nói chuyện mà không sợ bị đâm chọt… với những người mà mình biết là mình được nhận yêu thương vô bờ bến… mình muốn mỗi sáng thức dậy… có người thân bên cạnh… chứ không phải loay hoay tìm… hạnh phúc của mình ở đâu….
Ai hỏi mình… đi học xa có vui không… sau này sẽ rất là tốt đó..mình biết chứ… mình chịu đựng 4 năm trời chỉ vì 2 chữ “tương lai”… đây chỉ là 1 vài khó khăn nhỏ trong cs của mình nơi xứ lạ thôi….mình cũng sắp dọn ra ở riêng, sắp đi làm rồi…. sắp được tự mình vươn đôi cánh của bản thân… không còn rụt rè trong cái vỏ ốc này nữa…
Gửi bản thân… đừng buồn nữa mày ạ… biết bao nhiêu thứ mày có thể vượt qua đc … chuyện cỏn con này có là gì … đúng không.. nào quệt nước mắt đi… tèm lem rồi…