Chuyện kể rằng cách đây gần 25 năm về trước, khi ông nội còn sống, có một đoạn nói chuyện của ông với thằng cháu như sau :
  • Ông : Đố Tôm biết, thứ gì của con gà bỏ đi thì tiếc mà ăn thì cũng chẳng ngon lành gì?
  • Tôm : Phao câu ạ?
  • Ông : Không phải.
  • Tôm : Mào gà ạ?
  • Ông : Không phải.
  • Tôm : Chân gà ạ?
  • Ông : Gần đúng!
  • Tôm : Cháu chịu.
  • Ông : Đáp án là “gân gà”.
Đọc đoạn hội thoại này, hẳn ai hâm mộ Tam Quốc đều biết ông tôi là fan ruột của nhất đại kỳ thư Tàu khựa. Tôi nhớ lại đoạn nói chuyện này của hai ông cháu vì hôm nay trên Vnexpress có bài viết này : http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/ha-noi-dung-phat-loa-phuong-hang-ngay-tai-4-quan-cu-3622054.html
Trong suy nghĩ của tôi, cái loa phường cũng như gân gà, bỏ đi thì tiếc mà ăn thì cũng chẳng ngon lành, vui vẻ gì. Thôi thì giữ được thì cố mà giữ, nhưng hôm nay người ta bỏ đi rồi.
Để cho những thứ không hay về loa phường thì hôm nay đã quá nhiều gạch đá rồi, mình đồng tình và cũng chẳng chê thêm nữa. Có những thứ làm mình bâng khuâng tiếc nuối ở đây, nó là những kỉ niệm, những trải nghiệm.
Loa phường trong ý niệm của mình là “Nhớ về Hà Nội” lúc sáng sớm của giọng Hồng Nhung, là “Nhớ mùa thu Hà nội”, là “Có phải em mùa thu Hà Nội” lúc chiều tà. Bạn mình có lần bảo mình “Hình như mỗi phường ở Hà Nội sẽ phát những bài hát riêng”, có lẽ mình sẽ không có dịp để check rồi.
Loa phường cũng là nơi để thông báo nhiều việc của phường, từ tiêm người tới tiêm chó, từ thông báo khám nghĩa vụ thanh niên cho tới khám sức khỏe người già, rồi thông báo nhận lương hưu với bầu cử …
Loa phường như là một biểu tượng của chế độ XHCN tập trung miền Bắc, cũng như hình ảnh cột đèn trong tranh Hà Nội của Bùi Xuân Phái, như chữ Vạn trong Phật giáo hay cây Thập Giá trong đạo Thiên Chúa.
Loa phường là thứ để những bạn bè của mình nhìn vào và nhớ hồi thơ ấu. Đó là việc đánh thức mọi người một cách vô ý vào sáng sớm. Đó là những tiếng”UUUUUuuuu..” kéo dài, mang lại cảm giác khó chịu, tương tự như tiếng báo động máy bay cho đồng bào thủ đô những năm không quân Mỹ còn oanh tạc Hà Nội.
Loa phường là nơi thu thập và tiếp nhận thông tin của các cụ già ở đầu phố, bên chén trà nóng có giá 200đ (1993) tới giá hiện thời là 3000đ – 5000đ.
Loa phường cũng có lúc vô ý phát ra những âm thanh lạ trong phòng phát thanh khi người ta không để ý, bấm nhầm cái nút gì đó.
Loa phường là thứ luôn gắn liền với cột điện.
Đấy, nếu không bỏ thì cũng chẳng có gì mà nghĩ đâu. Nhưng vì bỏ rồi nên có vài suy nghĩ mông lung và vớ vẩn.
Thời gian cứ trôi, mọi thứ đều sẽ mất mát, phải không?
*ảnh loa phường*