Nếu có ai hỏi tôi "Linh vật đại diện cho bạn là gì?", tôi sẽ trả lời rằng đó là một con phượng hoàng lửa.
Hồi nhỏ, tôi chắc chắn không bao giờ gắn mình với hình tượng của phượng hoàng lửa, nhưng sau khi trải qua một số biến cố cuộc đời, tôi thấy không có hình ảnh đại diện nào phù hợp hơn với mình. Có một số lý do khiến tôi đặc biệt gắn kết với hình tượng này.
Những năm 24 tuổi, tôi gục ngã và rơi xuống hố sâu của trầm cảm và tuyệt vọng trong cái gọi là khủng hoảng 1/4 cuộc đời với những thất bại liên tiếp trong công việc, gia đình và tình cảm. Khi đó, mỗi ngày tỉnh dậy tôi đều nhìn vào gương và tự hỏi "Mình làm sao mà sống tiếp qua nổi hôm nay đây?"
Mỗi ngày tôi đều hoặc là ngủ li bì hoặc là khóc. Khi đi ra ngoài tôi không khác gì một con zombie với năng lượng chạm đáy và tôi chỉ cố gắng hoàn thành tối thiểu các yêu cầu công việc và sinh hoạt cá nhân.
Tôi thấy mình ở trong một hố sâu, bị bủa vây bởi bóng tối dày đặc. Lúc đó tôi vẫn còn may vì giữ được một suy nghĩ cuối cùng "Hãy cố lên. Rồi chuyện này sẽ qua, như cơn bão sẽ có ngày kết thúc. Sau đó trời sẽ sáng và mình sẽ tìm được bình an."
Trong những lúc tuyệt vọng nhất, tôi nghĩ đến hình ảnh chú chim phượng hoàng rực lửa. Giống như chú phượng hoàng lửa của thầy Dumbledore trong Harry Potter, đó là một chú chim không quá lớn, nhưng có bộ lông đỏ rực, thể hiện sức mạnh nội tại khổng lồ. Ánh sáng của chú chim ấy rực sáng nhất khi ở trong bóng tối, nhưng là 1 thứ ánh sáng cực kỳ ấm áp và an ủi.
Tôi tự nhủ mình sẽ bất chấp tất cả và đi theo chú chim này. Chú chim dẫn lối cho tôi qua đường hầm đen tối để tìm được ánh sáng cuối đường hầm - ánh sáng của bình an và tự tại. Có lúc tôi đi theo chú chim ấy, có lúc tôi thấy mình chính là chú chim ấy, nhưng tất cả đều đang tiến về phía trước.
Hình ảnh chú chim phượng hoàng và ánh sáng cuối đường hầm là những sợi chỉ duy nhất giúp tôi lê bước để tiến tới phía trước trong thời kỳ đó. Tôi học cách tự an ủi, tự ôm lấy mình, tìm gặp những người bạn yêu thương ủng hộ tôi, đọc sách chữa lành và đăng ký đi tình nguyện. Vài năm trôi qua, tôi dần bước ra được vùng sáng.
Khi ấy, tôi không chỉ cảm thấy năng lượng bình an đã trở lại và mình vững chắc hơn. Bạn thân của tôi đã theo dõi toàn bộ quá trình tôi trải qua và nó nói rằng nó cảm nhận rõ rệt nguồn năng lượng của tôi đã trở nên rực rỡ và chói loà hơn nhiều năng lượng xám xịt và ủ rũ trong thời gian trước.
Tôi tin bạn mình vì tôi cũng cảm nhận được điều đó từ sâu bên trong. Và khi nhìn lại hành trình cực kỳ khó khăn của mình, tôi nhận ra giống như một con phượng hoàng, tôi đã cháy thành tro bụi. Và từ đống tro tàn ấy, tôi đã hồi sinh dần dần.
Quá trình hồi sinh thực sự đau đớn và vật vã, nhưng tôi đã làm được. Và khi tôi trở lại, tôi thấy mình mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng và tôi có thể toả nó ra cho những người xung quanh thấy. Và tôi vô cùng biết ơn vì hành trình này.
Rồi trong thời gian gần đây, những năm 27 tuổi, tôi lại bắt đầu thấy mình rơi xuống. Tôi hiểu cuộc đời vốn là đồ thị hình sin, tôi đã có giai đoạn đi lên và bây giờ sẽ đến giai đoạn mọi thứ đi xuống gần như ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Nhưng lần này, tôi cảm thấy mình sẵn sàng hơn, tự tin hơn một chút vì tôi đã từng có kinh nghiệm trải qua lần khủng hoảng trước. Lần này, hình ảnh chú chim phượng hoàng đã in đậm trong trí óc tôi, trở thành người dẫn đường và hộ mệnh cho tôi khi tôi lạc lối.
Hình ảnh chú phượng hoàng rực rỡ, mạnh mẽ hồi sinh từ tro tàn cho tôi thêm sức mạnh và niềm tin để đương đầu với những khó khăn và thử thách tiếp theo trong cuộc đời, có lẽ còn khủng khiếp hơn cả những gì tôi trải qua năm 24 tuổi. Nhưng với niềm tin rằng dù bất cứ chuyện gì xảy ra, mình có thể hồi sinh từ tro tàn, tôi phần nào vững tâm hơn để tiến bước.

Một điểm nữa khiến tôi gắn mình với hình ảnh con phượng hoàng lửa là vì giọt nước mắt của nó. Theo truyền thuyết, giọt nước mắt của phượng hoàng lửa có sức mạnh chữa lành và hồi sinh.
Bản thân tôi là một người vô cùng nhạy cảm. Chỉ một tác động nhỏ từ bên ngoài cũng có thể khiến tôi lay động. Tôi rất dễ khóc, xem phim cảm động là khóc, gặp người khắc khổ xin ăn trên đường là khóc. Thậm chí, có lúc bắt gặp khoảnh khắc hai mẹ con một nhà nắm tay nhìn vào mắt nhau cười, tôi cũng khóc.
Từ nhỏ tôi luôn coi đó là một yếu điểm, rằng sự nhạy cảm đồng nghĩa với sự yếu đuối. Nhiều người từng nói với tôi "Vấn đề là con quá nhạy cảm thôi!", "Tại cậu quá nhạy cảm đấy!" và tôi đã tin rằng mình không nên nhạy cảm như vậy.
Nhưng dần dần, tôi hiểu biết hơn và nhận ra nhạy cảm là một sức mạnh chứ không phải điểm yếu của tôi. Vì nhạy cảm nên tôi có khả năng đồng cảm rất cao, thậm chí là thấu cảm với những người xung quanh và tình huống đang diễn ra.
Khi đó, tôi dễ dàng cảm nhận được nỗi buồn, niềm đau hay cảm xúc của những người đối diện trước mặt, và cộng thêm những trải nghiệm tương đồng, tôi sẽ biết mình nên nói gì và không nên nói gì để an ủi, động viên hay khích lệ họ.
Giống như giọt nước mắt của phượng hoàng, tôi biết rằng giọt nước mắt thương cảm và sự an ủi của tôi có thể có tác dụng xoa dịu phần nào những tổn thương của người đối diện đang trải qua. Việc tôi cần làm là nhận ra thế mạnh đó của mình và dùng nó đúng cách.
Trong tương lai, tôi không biết mình có tiếp tục khám phá ra điểm nào giống nhau giữa tôi và hình ảnh chú chim phượng hoàng nữa hay không. Nhưng tôi rất biết ơn vì mình có một hình tượng linh vật, dù là trong tưởng tượng, để dẫn lối và chỉ đường cho mình. Nó giúp tôi tin tưởng vào bản thân hơn trong những ngày bình thường và giữ được hi vọng vượt qua những ngày giông bão.
Vì vậy, tôi mong các bạn cũng sẽ tìm được cho mình một hình tượng linh vật nào đó, có thể không phải là phượng hoàng, có thể thậm chí không phải là một con vật, bất cứ thứ gì cũng được. Miễn là nó cho bạn thêm sức mạnh và niềm tin trong cuộc sống này.
Còn nếu bạn chưa có câu trả lời cho mình, thì đôi lúc đừng quên tự hỏi mình câu hỏi này nhé: "Linh vật đại diện của bạn là gì?"

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất