Hãy làm dịu mắt lại và tưởng tượng. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, chỉ có bước chân vang vọng trên nền gạch hoa lạnh. Ánh đèn pha nhấp nháy, tỏa ra những bóng dài ma quái trong làn sương. Mùi hương thoang thoảng của cà phê hòa vào mùi nhựa tổng hợp tạo nên bầu không khí mê hoặc.
Bạn chỉ có thể đoán. Đâu mới là thật?
Là con phố vào lúc sáng sớm hay đêm khuya, khi những dòng người dần thưa thớt, chỉ còn lại làn sương mù dày đặc che mờ tầm nhìn, khiến ta không thể nhìn thấy rõ ràng những gì xung quanh. Mọi thứ trở nên mơ hồ, ảo ảnh, như thể đang chìm trong một giấc mơ. Sự rộng lớn trở nên tĩnh lặng hơn bất kỳ điều kỳ lạ nào, chỉ có tiếng xạ xạ của gió lùa qua những khung cửa kính. Ánh đèn điện hắt hiu càng làm cho bầu không khí trở nên bí ẩn và mơ mộng, như thể bạn đang lạc bước vào một thế giới khác.
hm... có điều gì đó đã thay đổi
Bạn không nhớ mình đã ở đây bao lâu, hay bằng cách nào. Những căn nhà đan xen lẫn nhau, chồng lấp và lặp lại, có nơi thì lại cách xa cả trăm mét. Bạn tự hỏi: Có ai ở đây không? Nhưng sự trống rỗng như được khuếch đại bởi sự đơn điệu và lặp lại trong không gian. Nơi đây như bị lãng quên, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, dễ khiến con người cảm thấy lạc lõng, cô đơn và có chút bồn chồn.
Bạn đã ở đây bao lâu rồi? Ngày, tuần? Khái niệm về thời gian đã trở thành một mớ hỗn độn mơ hồ. Những mảnh ký ức, mờ ảo và đứt gãy, hiện lên một con phố nhộn nhịp, hơi ấm của ánh nắng, một khuôn mặt quen thuộc… nhưng từng chi tiết tan biến như làn khói khi chạm nhẹ vào.
Trên những con phố vắng tanh, những cửa hàng đóng cửa im lìm, chỉ có vài bóng người lướt qua như những bóng ma. Bạn để ý: Những người đó, họ trông thật quen, nhưng bạn cũng chẳng nhớ. Ánh đèn đường le lói trong sương mù càng tô đậm thêm vẻ lạnh lẽo, hiu quạnh của khung cảnh xung quanh.
Bạn cảm thấy bất an.
Những lời thì thầm bắt đầu một cách tinh tế, một tiếng thì thầm trầm trầm và ngày càng trở nên dai dẳng hơn. Họ nói về sự trốn thoát, về một lối thoát vượt qua thời gian. Nhưng việc trốn thoát dường như chỉ là một giấc mơ xa vời, một lời hứa tàn khốc lơ lửng ngoài tầm tay. Nơi này, cái chu kỳ điên cuồng này, đang dần dần bào mòn tâm trí của bạn. Bạn tự hỏi: "Liệu có phải là cùng một người không?"
Giữa ngã tư, những ký ức về tiếng cười vang vọng từng lấp đầy những con phố, giờ đây im lặng như những ngôi mộ. Những hình bóng mờ ảo của niềm vui quá khứ hiện lên trên những cửa hàng đóng kín. chúng gọi mời với một tiếng gọi ngọt ngào về những thời khắc khi hơi ấm tràn ngập ngay cả những viên đá lạnh nhất.
bạn không nhớ rõ, nhưng bạn cũng chẳng quan tâm.
Sự nghi ngờ len lỏi vào như những bóng tối lúc hoàng hôn – liệu sự yên bình này có thật hay chỉ là một ảo ảnh khác? Với mỗi bước tiến về phía trước, những câu hỏi nảy sinh về những gì nằm phía trước, làn sương che lấp chân trời, mờ ảo, như thể thực tại dường như thật mơ hồ và không chắc chắn.
không chắc chắn ư?
Nỗi sợ hãi sau đó chiếm lấy khi bóng tối xâm chiếm suy nghĩ của bạn. Điều gì sẽ xảy ra nếu những màn sương này không chỉ che giấu những con đường vật lý mà còn che đậy những sự thật quá kinh hoàng để tâm trí bạn nắm bắt? Điều gì sẽ xảy ra nếu bên kia không phải là sự cứu rỗi mà là những vực thẳm sâu hơn?
Bạn nhắm mắt lại, cảm nhận từng hơi thở nhẹ nhàng, như thể không khí xung quanh đang hòa quyện vào bạn. Những âm thanh mờ ảo của thế giới bên ngoài dần tan biến, chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối. Bạn từ bỏ mọi suy nghĩ, mọi lo âu, để mình trôi dạt trong không gian vô định này.
Có thể bạn không hiểu hết những gì xung quanh mình ở đây, trong không gian ngưỡng này, vẫn có vẻ đẹp trong việc đầu hàng trước những bí ẩn của nó. Bạn buông bỏ sự lo lắng, cho phép mình được ôm ấp bởi cái ôm bí ẩn của nó như thể nó đang chuẩn bị cho bạn một sự tái sinh vào những thế giới mới.
Liệu những ký ức này có thật không? Hay chỉ là những ảo ảnh do tâm trí bạn tạo ra để xoa dịu nỗi cô đơn? Bạn tự hỏi liệu mình có đang sống trong một giấc mơ, hay thực tại đã trở nên quá xa vời.
Một cảm giác xoa dịu lại đến, như một làn gió nhẹ thổi qua. Bạn nhận ra rằng, đôi khi việc từ bỏ không phải là thất bại, mà là một cách để tìm thấy sự bình yên. Bạn để mình trôi theo dòng chảy của không gian này, chấp nhận những gì đang diễn ra, và tìm thấy vẻ đẹp trong sự mơ hồ, trong những bí ẩn chưa được giải đáp.
Có phải bạn đã yêu cảm giác này?
Ánh đèn pha nhấp nháy, tỏa ra những bóng dài ma quái trong làn sương. Bạn đã từng chứng kiến cảnh tượng này, nhưng bạn cũng không rõ. Mùi hương thoang thoảng của cà phê hòa vào mùi nhựa tổng hợp, tạo nên một bầu không khí mê hoặc và ám ảnh. Những bóng dài như những hình thù kỳ dị, nhảy múa trong làn sương. Bạn không thể rời mắt, nhưng cũng chẳng rõ lý do. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
<Bạn sẽ ổn thôi.> Gửi tới lữ khách của tôi.