Liệu có cả đời cô đơn
Mấy ngày trước tôi có một cuộc khủng hoảng hiện sinh, tôi lại quay về tự hỏi bản thân mình, tôi là ai, giữa cuộc đời này. ...
Mấy ngày trước tôi có một cuộc khủng hoảng hiện sinh, tôi lại quay về tự hỏi bản thân mình, tôi là ai, giữa cuộc đời này.
Hôm nay mọi thứ đến với tôi khá bất ngờ, nhưng nó cũng chẳng hề bỡ ngỡ, vì mọi thứ không phải lần đầu với tôi, mẹ tôi vào cấp cứu khoa A9 ở bệnh viện Bạch Mai, cũng là tôi ngồi đó ở dưới gốc cây tán lá của bệnh viện, nơi này với tôi không xa lạ, vì tôi đã ra vào thường xuyên khi chăm nom và nhận được lời đề nghị trả về bố tôi về nhà khi bố tôi bị đột quỵ vào năm 2020.
Cuộc sống của tôi vẫn như vậy từ khi 2020 ập đến, nhưng hôm nay, cảm giác đưa mẹ vào viện của tôi lạ lắm, một phần lo lắng vì sợ mẹ sẽ làm sao đó, nên tôi bước hụt và ngã đến chẹo chân, còn đầu gối còn lại thì bị xước nặng, tôi đau đớn ôm chiếc chân đau của mình, mà cũng loay hoay không biết làm gì lúc đó. Nhưng tôi biết mẹ tôi, người tôi vẫn quan tâm hàng đầu vẫn ở đó, nằm trên cán giường bệnh vì huyết áp đã tăng lên 190.
Đây là một con số báo động, lúc đó tôi đang ngồi trong nhà vệ sinh ở Yên Thái Hà, cuộc gọi của mẹ nhắn tôi về đưa mẹ vào cấp cứu vì mẹ bị khó thở, bình thường tôi sẽ tự lo liệu và giải quyết một mình, tôi biết là cuộc sống mình sẽ chỉ ổn định được một thời gian, rồi lại có những sự bất ngờ vô ập tới, tôi phóng vội về từ Thái Hà, qua lấy kịp chiếc màn hình máy tính mới mua để phục vụ công việc.
Rồi về đến cửa, mẹ tôi đã chờ sẵn, còn tôi vội vàng đem chiếc màn hình cất vào bếp, quay xe và chở mẹ tôi thẳng đến bệnh viện Bạch Mai, mẹ tôi thường xuyên hay vào viện kiểu như vậy. Nhưng lần này chắc tôi bình tĩnh hơn, xử lý mọi việc ổn thoả hơn, lo lắng hơn cho mẹ mà tôi vội chạy nhanh để vấp ngã bản thân.

Lúc đó tôi thấy tủi thân cho chính mình, sao lần nào tôi có vấn đề gì với người thân ở bệnh viện, tôi cũng ở một mình mà không có người yêu hay chồng tôi ở cạnh. Tôi cũng kệ sự cô đơn của bản thân, lần này tôi nhắn tin với hội bạn của mình, các bạn cũng quan tâm và an ủi tôi rất nhiều, tôi không thấy buồn lắm, rồi một em bé tên Ảnh từng livestream với tôi đem cho tội 2 hộp sữa si cu la và 1 gói đậu phộng nhỏ, em cất công 1h sáng qua nhà tôi, tôi thấy ấm lòng lắm.
Nhưng rồi tôi nghĩ, bao giờ mình lấy chồng, y hệt như những cô nàng trong phim Sex and the City gặp phải ở độ tuổi 30, liệu mình có cô đơn cả đời. Thực tế, tôi luôn tự trách mình là một người độc lập, nên tôi không cần sự giúp đỡ, nhưng sau năm nay, thì tôi đã học được bài học về sự cộng sinh, tôi đã cởi mở bản thân nhiều hơn, đón nhận nhiều tình cảm mọi người dành cho mình.
Cảm giác mỗi lần vào viện nó cô độc lắm, đặc biệt khi mình lại xảy ra một sự việc gì đó, mình không ở đó trực tiếp để quan sát tình hình, tôi lại thấy nó thêm cùng cực, rồi tôi liên tưởng tới chồng tôi đâu, anh ở đâu, anh vẫn sẽ luôn đồng hành với tôi đến cuối đời chứ. Anh sẽ yêu thương tôi, quan tâm, chăm sóc cho tôi không? Điều đó tôi luôn thấy bản thân như một ẩn số.
Tôi cũng được em trợ lý nói rằng, chị cũng nên tìm cách giải quyết vấn đề với người yêu của mình, thay vì chảnh và hơn thua với người mình yêu, tôi cũng tự vấn bản thân rất nhiều, liệu cái tôi của mình đang quá cao, liệu bản thân có đang quá ái kỷ để không thể cho một người nào đó bước vào cuộc sống của mình.
Tôi phán xét, phân tích, đánh giá, thậm chí còn lục tung mọi ngóc ngách của họ lên, rồi tôi mới dám dũng cảm tiến tới với ai đó. Liệu cái việc tôi sống theo cảm xúc nó có đúng không, liệu cái cách mà tôi duy trì mối quan hệ bây giờ nó đang sai ở đâu.
Chỉ là những lúc yếu đuối này, tôi rất cần ở cạnh một người đàn ông, cho tôi cảm giác nhỏ bé và che chở. Tôi cũng mệt mỏi trong hành trình cô đơn của mình rồi.
3:02am - 27/4/2024

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

amelie
Đọc mà từng dòng chữ khiến tim mình thắt lại vì mình thấy bản thân trong ấy. Năm nay mình 33 tuổi, vẫn độc thân, chia tay người yêu được 1 năm. Mình luôn tin mình vững vàng và độc lập, cho đến khi mẹ mình vào viện. Mình từng muốn òa lên khóc, nhưng gắng nuốt nước mắt lại để đi lo công việc cho mẹ. Rồi từ đó, mình cảm thấy sợ hãi việc một mình,... một lúc nào đó trong đời, mình sẽ găp phải những cơn mưa, làm mình ướt cũng, nhưng mình tự an ủi mình rằng: mình - chỉ có bản thân mình mới là chỗ dựa cho chính mình, đó là thứ đang tin tưởng nhất, rồi sẽ có ngày mình nhận ra bản thân mình mạnh mẽ và tuyệt vời đến chừng nào... Chúc bạn, chúc chúng ta lại sẽ vững vàng. Gởi bạn một cái ôm.
- Báo cáo

Myhangu
Gửi tới cậu một cái xoa vai nhè nhẹ qua mấy dòng comment này. Nếu đang ở Hà Nội chắc tớ sẽ qua đem cho cậu một cái bánh ngọt và ngồi cùng cậu một chút, mong là giúp cậu thêm được chút an lòng và vững vàng. Cầu mong là mẹ cậu sớm khỏe mạnh. :)
Tớ phần nào hiểu cảm giác đưa người thân đi viện. Vì tớ đưa và chăm người thân đi viện nhiều nhiều lắm, từ hồi xưa cho đến nay. (Chắc cả nhà tin tưởng tớ nên giao cho tớ). Tớ phần nào hiểu cảm giác cực về thể chất cùng cậu, còn phần tinh thần thì tớ có những người trong gia đình luôn chống đỡ bảo vệ phía sau nên vững vàng hơn. Nên nếu cậu đang phải chống chọi một mình cả 2 mặt, thì rất nể phục và ôm cậu ủi an lần nữa. ^^
Liệu có cô đơn cả đời không thì tớ không biết, vì nó phụ thuộc vào từng người.
Và sự cô đơn của từng người có hết khi mình gặp người yêu hay chồng không, tớ cũng không chắc á. Tớ nhớ về câu nói của con rắn khi đáp lời Hoàng Tử Bé:
- Thế con người ở đâu nhỉ? Trên sa mạc này chúng ta cô đơn quá.
- Ở giữa con người chúng ta vẫn cô đơn thôi. Con rắn trả lời.
Còn đương nhiên, nếu gặp một người mà cùng có thể sẻ chia mọi thứ buồn vui, ở bên họ mình thấy đủ đầy, thì thật là may mắn. (Đôi khi người đó không nhất thiết phải là người yêu/ chồng).
Chúc 2 mẹ con mọi sự bình an tốt lành nha.
*ôm ôm cậu.
- Báo cáo

origin
Chịu nhiều tổn thương thường có xu hướng thu mình và khó khăn trong việc có cho mình một người tin cậy mới. 1 người lạ trở thành người thương sẽ khó và còn có rủi ro tiếp tục gây ra tổn thương cho chính mình. Nhưng mà phải thử mới có được những cái mình kỳ vọng, có thể là vài lần hoặc nhiều hơn. Chúc bạn tương lai có được một chỗ dựa tinh thần.
- Báo cáo

Sannie
Mặc dù đã đến giờ đi ngủ và tự nhủ hôm nay phải đi ngủ sớm, nhưng vì tiêu đề bài viết nên mình lại nhảy vào đọc, và dành thời gian để lại cmt này. Mình cũng rất rất nhiều lần trong quá khứ tự hỏi như vậy. Và rất rất nhiều lần mình tin là mình sẽ độc thân cả đời. Chắc vì mình cũng giống bạn, mình rất khó để rung động, yêu thích, sau đó là mở lòng với người khác. Chắc cũng nhiều lí do dẫn đến việc đấy, và mình vẫn đang trên hành trình tìm kiếm
Nhìn chung trước đây mình tin rằng mình rất mạnh mẽ, độc lập, mình sẽ tự vượt qua được hết mọi thứ, độc thân cả đời cũng chẳng sao cả, mình thà ở mình còn hơn ở bên 1 người mình ko yêu, hoặc tệ hơn, 1 mqh khiến mình mệt mỏi
Mọi thứ vẫn rất tốt rất ổn, gần 30 nhưng mình còn chưa yêu đương chính thức lần nào =))). Cho đến năm ngoái, mình có ny. Ôi, nhìn đời qua lăng kính màu hồng nên đã nghĩ mình là người happy nhất thế gian đó =))). Cho đến khi tình yêu tan vỡ, mình bắt đầu rơi vào khủng hoảng hiện sinh.
Thế là hơn nửa năm nay mình cũng giống bạn, bắt đầu đặt hàng vạn câu hỏi vì sao, liệu trước giờ mình có đang sống đúng ko? Mình có thực sự cần kết hôn ko? Công việc của mình ntn là ổn hay chưa? Hoặc "chồng tương lai anh ở đâu?"... Nhưng mình tin là rồi mình sẽ ổn thôi. Có thể mình sẽ tìm thấy câu trả lời, hoặc không, nhưng mình sẽ ổn. Đây chỉ là tam thời thôi. Và hãy cứ kiên định với việc sống mạnh mẽ độc lập, vì cho dù có 1 người nữa ở bên, 1 người mình yêu lắm lắm, mà mình ko đủ mạnh thì cũng giết chết tình yêu hoặc khiến cả 2 cùng yếu đi thôi. Mình cần đủ mạnh, mới có thể là chỗ dựa cho chính mình, cho người thân và tương lai là cho người thương của mình, thật đó
Nghe thì sẽ hơi sáo rỗng và giống tích cực độc hại, nhưng mà cũng ko biết nói gì ngoài câu chúc bạn sẽ sớm vững vàng, luôn mạnh khoẻ nhé. Đôi khi yếu đuối cũng được, miễn là bạn nhận ra "À, mình đang yếu đuối nè, mình cần 1 cái ôm (hoặc cái gì đó khác giúp bạn tốt lên)". Rồi sau đó lại quay về với nhịp sống của mình. Nhé!
- Báo cáo
Don KiHoTe
"Sometimes your mind plays tricks on you. It can tell you you’re no good, that it’s all hopeless. But remember this: you are loved, and important, and you bring to this world things no one else can. So hold on." - Fox from "The Boy, the Mole, the Fox and the Horse"
- Báo cáo