Lát cắt tinh khôi của đời sống và lòng nhân hậu
Một tác phẩm điện ảnh chậm, nhưng sâu sắc, trầm tĩnh và lắng đọng đến mức như thấm vào từng nhịp thở của người xem. Vermiglio mang...

Vermiglio (2024) - đạo diễn bởi Maura Delpero
Một tác phẩm điện ảnh chậm, nhưng sâu sắc, trầm tĩnh và lắng đọng đến mức như thấm vào từng nhịp thở của người xem. Vermiglio mang đến cảm giác yên bình hiếm có giữa khung cảnh thời chiến, thứ bình yên không đến từ sự yên ổn, mà từ cách con người lặng lẽ sống, yêu, và chịu đựng trong im lặng.
Tại miền bắc nước Ý, ngôi làng nhỏ Vermiglio nằm giữa thung lũng lạnh giá và hoang vắng vùng Trentino-Alto Adige. Là nơi trú ngụ của một gia đình đông con. Câu chuyện về họ tưởng chừng giản dị, nhưng lại mở ra cả một thế giới phức tạp, nơi cái đẹp và cái đau, cái cô tịch và lòng nhân ái hòa quyện trong từng hơi thở, trong từng khung hình.
Trọng tâm của phim là Lucia, cô con gái cả mang trong mình khát vọng yêu và được yêu. Tình yêu giữa cô và Pietro khởi đầu như một mầm sống nhỏ giữa mùa đông băng giá… rồi vỡ vụn.
Bộ phim này không đẩy nỗi đau lên cao trào như một tác phẩm chính kịch thông thường, mà trình diễn cái cách nỗi đau tan chậm trong những ánh nhìn xa xăm, và khoảng lặng dài vô tận. Nỗi đau của Lucia không có tiếng gào khóc, chỉ là sự trống rỗng, là cái nhìn trân trối bối rối vào hư vô khi cô đối diện với sự phản bội, thứ cảm xúc mà nhiều người sẽ phải trải qua, hoặc từng trải qua, và sau đó hiếm khi nói được thành lời.
Điều khiến Vermiglio trở nên đặc biệt không nằm ở riêng hành trình của Lucia, mà ở cách câu chuyện của cô mở ra, rẽ nhánh thành nhiều mạch nhỏ, len lỏi vào đời sống của từng thành viên còn lại trong gia đình.
Từ người cha trầm lặng và thông thái, người mẹ bền bỉ và nhẫn nại, đến những đứa trẻ vụng về ở tuổi mới lớn hay những em bé còn hồn nhiên vui tươi, tất cả được khắc họa bằng một sự tinh tế hiếm thấy trong thế giới điện ảnh.
Chỉ trong vỏn vẹn 119 phút, bộ phim đã dựng nên chân dung một gia đình bình dị mà chân thật đến lạ kỳ, hiện hữu vừa đủ những nỗi đau nhỏ nhoi, những niềm vui mong manh, và những im lặng rất đời. Chính sự bình thường ấy trở thành điều chạm đến người xem sâu sắc nhất, bởi bản thân ta cũng có thể thấy mình thấp thoáng đâu đó trong những khuôn mặt ấy.
Bối cảnh thời chiến chỉ như một lớp sương mờ xa, lặng lẽ phủ lên đời sống thôn quê. Nữ đạo diễn Maura Delpero không kể chuyện bằng tiếng súng, mà bằng những âm thanh nhỏ hơn, như tiếng gió rít qua mái nhà, tiếng bước chân dẫm trên tuyết, tiếng trẻ con ríu rít trong lớp học trường làng, hay tiếng thì thầm giữa những người thân trước giờ đi ngủ. Chính trong sự lặng im này, Delpero khiến người xem cảm nhận được sức sống của con người nơi thôn dã, thật mộc mạc và bền bỉ biết bao.
Câu chuyện được kể bằng hình ảnh nhiều hơn bằng lời. Những khung hình tĩnh, ánh sáng tự nhiên, và nhịp phim chậm khiến tác phẩm như một bức tranh di động. Người xem không bị dẫn dắt bởi lời thoại, mà được mời bước vào thế giới nơi mỗi ánh nhìn, mỗi cử chỉ đều có trọng lượng riêng. Sự kiệm lời ở đây không làm phim khô khan, mà trái lại, khiến cảm xúc của người xem trở nên tinh khiết hơn, như thể những bài học ý nghĩa nhất của cuộc sống đang được thì thầm truyền tai đến tâm trí ta, chứ không phải bởi âm vang hô hào to lớn.
Mọi thứ trong Vermiglio được sắp đặt tinh gọn, cứ như không một khung hình thừa, không một âm thanh ngẫu nhiên. Nhưng trong sự tiết chế ở đây lại là cả một thế giới nội tâm sâu thẳm. Maura Delpero khắc họa đời sống gia đình nông thôn thời chiến với một sự thấu hiểu cực kỳ tinh tế. Ở gia đình này hiện hữu tình thương, nỗi sợ, niềm tin và sự im lặng cùng tồn tại, đan xen nhau như sợi len trong một tấm chăn mùa đông.
Và khi bộ phim khép lại, người xem vẫn còn vương vấn mãi những ánh nhìn xa xăm của các nhân vật, âm hưởng thủ thỉ của hơi thở đều đặn giữa thiên nhiên lạnh giá. Vermiglio để lại dư vị yên tĩnh của một gia đình thôn quê bình dị, nơi những tâm hồn nếu có tan vỡ, sẽ tự tìm cách khâu vá lại chính mình, theo cách bình an nhất.
Giống như cách họ đã sinh tồn được suốt bấy lâu, tại ngôi làng này, Vermiglio nhỏ bé.
Một bộ phim chậm, một câu chuyện nhỏ, thật tinh khôi, và nhân hậu.
Một lát cắt của đời sống, trình diễn những điều bình thường nhất, như để gợi nhắc cho người xem rằng, trong những điều vụn vặt của mỗi ngày, dù vui hay buồn, có nhỏ bé đến đâu, vẫn có thể ẩn chứa cội nguồn của sự cứu rỗi.

Movie
/movie
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
