Mình có đứa bạn, du học tận trời Âu một thân một mình. Chơi chung nhóm 4 đứa, nhưng chỉ có mình là "bị" nó gọi nhiều nhất. Từ cái nồi cơm điện dùng sao, mua sắm đồ dùng thiết yếu như thế nào, đến những mối quan hệ trong xã hội, cái gì nó cũng kể. Rồi mình làm quân sư cho nó luôn, kể cả những lựa chọn trong công việc như cách từ chối một đối tác thì nói như thế nào? Báo giá như vậy có cao không? Có nên nhận việc này không hay nhận việc kia... Là nơi để nó xã stress, cùng bàn tính những kế hoạch trừng trị lũ bạn quái yêu. Hay an ủi, phân tích được hơn mỗi khi nó lên cơn buồn sảng đòi về. 
            Cả đứa em học chung lớp học tiếng Anh nhỏ hơn mình 10 tuổi, cũng đang học tập tại Can, lâu lâu nhắn tin tâm sự: "Chị ơi em học không vô, không tập trung được". Chỉ vậy thôi, chị em lại bắt máy call nhau cả mấy tiếng đồng hồ dù phía bên này bán cầu mình đang buồn ngủ đến díp cả mắt. Em còn nhỏ, đã phải đi đến một đất nước xa lạ học bằng thứ ngôn ngữ mà em không giỏi. Những hôm trời lạnh, tuyết phủ không có đường ra khỏi nhà, một đứa con gái sống một mình muốn mua gói BVS cũng không biết làm cách nào. Mỗi lần gặp story em nói em tự cắt tóc. Mình lại dm cho em nói linh tinh trên trời dưới đất, lại nhắc em về chầu cà phê đã hẹn cách đây mấy năm.
            Có hôm đang ngồi làm, mình nhận được cuộc gọi từ Úc của đứa bạn thân từ hồi cấp 2, "Ê bà bữa tui có apply vô một job mà người ta ngâm đến 3 tuần sau mới gọi báo t được nhận, trong khi t nhận chỗ làm mới rồi. Mà t thích chỗ kia hơn giờ sao b". Thế là mình lại ngồi sắp xếp tình huống, phân tích được hơn giữa hai job, rồi mình từ chối bên này sao, nói như thế nào, khi nào thì nói... Tuy lâu lâu mới gọi hỏi thăm nhau, nhưng mình bắt sóng rất nhanh những câu truyện của nó. 
            Rồi cũng có một người bạn đang làm việc bên Nhật tuy học chung lớp cấp 2 nhưng chẳng bao giờ nói chuyện. Tự nhiên mấy chục năm sau gặp lại add friend rồi cũng nằm tâm sự nói chuyện như đúng rồi. Cuộc gọi nào cũng vài tiếng còn không thì nhắn tin liền tù tì xuyên đêm. Hay cũng có đứa bạn mỗi lần đi cà phê là mình lại làm quân sư cho nó, phân tích các xung đột của nó vs thằng ghệ, trong công ty có đứa chơi xấu, hay có lần nó suýt trở thành sugar baby... Hồi đợt dẫn lũ chó nhà mình đi khám bệnh, mình gặp e bác sĩ khá dễ thương, sau em không làm đó nữa, cũng gọi điện tâm sự cả tiếng đồng hồ. Thiệt tình không quen biết gì, mỗi năm đi chích ngừa với bệnh xoàng cỡ vài lần mỗi lần vài phút thôi không nhiều. Còn nhiều trường hợp lạ lùng, không quen không biết nhưng nói chuyện như quen thân từ đời nào, nay ăn gì, mua gì cũng nhắn tin chia sẻ :)
            Gần đây mình có thêm một vị "khách hàng" khá đặc biệt, nhờ nó mà mình nhận "công việc lắng nghe" bất đắc dĩ này mà đó giờ mình không bao giờ nghĩ tới. Đang trong độ tuổi dở dở ương ương nên nó nhiều vấn đề hơn những vị khách hàng khác. Gia đình cơ bản nhưng chủ yếu cha mẹ khác thế hệ nên không lắng nghe được nó. Lâu lâu nó gọi để giải tỏa những chuyện từ nhỏ tí ti như xích mích trong gia đình, đến cái thế giới học đường đầy những drama. Rồi cũng đến lúc nó biết yêu, mối tình đầu của nó. Người duy nhất và đầu tiên nó nói đương nhiên chỉ có mình. Trong khi mình đang vật vã vì crush, nó lại sống trong hạnh phúc màu hồng lúc mới yêu. Mình cũng nuốt nước mắt vào trong để ăn "cơm chó" của nó. Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu. Rồi khi trái tim non nớt ấy tan vỡ, tôi cũng kề bên, nặng nhẹ an ủi nó. Mới hôm rồi, nó nói với mình, mỗi lần nói chuyện với mình xong sảng khoái lắm, như được gãi đúng chỗ ngứa vậy đó, trong khi nói chuyện với mấy đứa bạn nó như nói chuyện với đầu gối vậy. T mới để ý đó giờ những người mà call cho mình, tuy không nói ra nhưng thời lượng cuộc gọi với những lần gọi sau họ dần cải thiện tâm trạng, cũng như mình luôn là lựa chọn đầu tiên khi cần tư vấn điều gì đó. 
            Còn nhiều "khách hàng" không thường trực khách lâu lâu mới tương tác, nhiều quá kể không hết. Chủ yếu là tư vấn tình cảm, công việc, gia đình. Nhiều khi nghe xong mình vô tình hấp thụ luôn năng lượng tiêu cực của họ dẫn đến mất ngủ, mình cũng hạn chế các case quá tiêu cực hay mình biết mình không thể cảm hóa nổi. Nhưng sau mỗi case mình lại rút ra nhiều bài học cho chính mình. Như thể mình trực tiếp trải nghiệm những khó khăn, thử thách đó vậy. 
            Cần nói thêm là mình không học tâm lý gì cả, chỉ là mình thích đọc sách, thích lắng nghe và chính con người mình là một nguồn năng lượng tích cực dồi dào (đi đâu mình cũng được nhận xét như vậy), cùng khiếu hài hước, bậy, bựa không giới hạn nữa nên "nhạc nào mình cũng có thể nhảy". Người nào mình cũng nói chuyện được. Việc mình lắng nghe này hoàn toàn miễn phí và tự nguyện vì tình bạn, chỉ là tự nhiên hôm nay ngồi rãnh quá suy nghĩ lung tung không biết việc lắng nghe của mình có thể trở thành một nghề được không nhỉ :D