Một trong cuộn phim đầu tiên của mình
Sau blog đầu tiên, mình không ngờ các bạn đón nhận blog của mình nhiều như vậy. Nên để tiếp tục series "Lần đầu tiên", mình sẽ tiếp tục với câu chuyện mình đã đổi sang chụp máy phim như thế nào :").
Câu chuyện lại tiếp tục bởi một thằng bạn tên M - thằng bạn mình quen khi lên Đại học và chơi với nhau cũng được 3 năm rồi. Một ngày đẹp trời nọ, thằng M nó xách xe đi hội chợ đấu giá của Tinh Tế thì phải, nó đi vì cái tính thích đi của nó và mục đích chính của nó là lượm mấy cái deal ngon như là deal về card đồ họa, deal điện thoại hay deal về PC. Thằng M nó có rủ mình cơ mà lúc đó bận gì đó nên thôi ở nhà vậy, có gì nó về hốt được gì ngon thì anh em lại chia ra. Đúng thật, lúc bốc thăm nó bốc được deal thật - deal về một con máy phim - Fujica st701 đi kèm con lens 50mm. Con này giá thị trường là 2 củ thì phải, cơ mà thằng M nó mua với giá 150k.
Cái móc khóa kế bên là thằng em mình nó tặng mình :")
Máy thì cũng khá cũ, sét ở nắm lưng với nhiều ở cần quay phim nên hơi khó khăn trong việc thao tác. Sau khi mua xong, thằng M không biết xài nên nó bán lại cho mình, cơ mà thời điểm này là mình còn chưa mua con máy số của mình nữa - khoảng đầu năm nhất thì phải. Thế là mình lại phải đấu tranh tư tưởng, đắn đo là có nên bỏ 150k để mua máy phim thay vì 10 củ để mua máy số không?  Lại thao tác cũ khi mình tò mò, kiếm thông tin trên google, các fanpage và forum về việc chụp máy phim và máy số. Và quyết định của mình là bỏ 10 củ :)), vì mình được khuyên là chụp máy phim thì rất khó cho người bắt đầu chưa biết gì về nhiếp ảnh. Thế là ý định chụp phim và mua con máy của thằng M dẹp từ đây.
Một năm sau đó, mình cảm thấy tình cảm mình dành cho nhiếp ảnh dần vơi đi nên mình cần kiếm một nguồn cảm hứng mới. Nên mình quyết định kiếm thằng M để mua lại con máy cũ đó. Gọi điện thoại liền cho thằng M, hên cho mình là thằng M vẫn để trưng con máy trong tủ kính. Thế là mình hốt ngày mà không cần chờ đợi gì cả. Nó bán lại cho mình với giá mà nó mua được - 150k cho một chiếc máy ảnh phim. 
Mình bắt đầu tìm hiểu về cách hoạt động của chiếc máy thông qua các forum và các kênh youtube. Nhưng mình vẫn không tự tin lắm, mình cần một người đồng hành bằng da bằng thịt cơ. Đây cũng là lí do người bạn thứ 2 xuất hiện - bạn T. Mình thường hay gọi T là đại ca cho gần gũi, vì đại ca đồng hành với mình từng lúc vỡ lòng trong bộ môn nhiếp ảnh phim này. Nào là đại ca chỉ cách lắp phim, những lưu ý khi chụp rồi đến tư vấn cả việc mua phim nữa, cuộn nào xanh, cuộn nào vàng đại ca đều chỉ hết. 
Kêu đại ca vậy thôi chứ cute hết phần thiên hạ á.
Lí thuyết thì cũng nắm rồi, người hướng dẫn thì có luôn rồi, tới lúc lắp cuộn phim đầu tiên vào thôi. Đúng như mình dự đoán, cuộn đầu tiên thất bại từ khâu lắp phim, do mình chưa có kinh nghiệm nên khi lắp làm phim lọt vào trong cuộn và không lấy ra được. Tiếc tiền nên mình tìm đủ mọi cách để lấy phim ra, cơ mà vẫn không được. Nghe nói mang ra tiệm người ta sẽ lấy ra giúp, nên mình quyết định ở nhà và lấy cuộn đó làm kỉ niệm :)).
Vấn đề tiếp theo mà mình gặp phải là tiếc ảnh, mỗi lần chụp số thì mình chụp cả trăm tấm còn chưa thấy thỏa mãn được cơn nghiện chụp hình của bản thân. Vậy mà cuộn phim của mình lúc chỉ có 36 tấm thì biết chụp gì cho đừng phí giờ. Đắn đo khoảng mấy ngày sau khi lắp phim thì mình quyết định sẽ chụp bà chị 2. Tại vì lúc mua máy số, mình có hứa sẽ chụp riêng cho bả một bộ hình tuy nhiên vẫn chưa có, nên sẵn có dịp mình lấy bả ra làm thí nghiệm luôn :)). 
Máy ảnh phim của mình thì bị hư kim đo sáng, lúc đó quy tắc Sunny 16 thì mình cũng chẳng biết đến, nên lo lắng là chụp thì ảnh có bị tối hay cháy sáng gì không? Quyết định của mình lúc đó là xách hết 2 máy ảnh đi - cả số lẫn phim, để có gì hư ảnh phim còn có ảnh số bù qua. Thế là cả buổi chụp cứ 1 tấm ảnh phim thì 10 tấm ảnh số :)).
Hình bà 2 - chụp bằng máy phim.
Hình bà 2 nhưng nằm bên trái - chụp bằng máy số.
Vẫn là hình bà 2 nhưng nằm bên phải - chụp bằng máy số.















Và có lẽ cảm giác thích nhất đối với mình là cảm giác chờ đợi những tấm phim được tráng. Chưa bao giờ mình cảm thấy 48 giờ trôi qua lâu như thế. Cứ khoảng 5 phút thì mình tải lại mail của mình một lần, kiểm tra hòm thư rác để bảo đảm rằng ảnh của mình không nằm trong đó. Cảm giác lúc đó khó tả thực sự. Và cứ thế trong đầu mình lúc nào cũng nghĩ về tấm hình hồi sáng góc đó đó đẹp lắm, nó mà out nét hay cháy sáng thì tiếc lắm nhỉ? 
Tuy nhiên, nếu bạn may mắn thì có lẽ những tấm ảnh cháy sáng là những tấm sẽ khiến bạn tâm đắc nhất.
Tấm ảnh cháy sáng duy nhất khiến mình tự hào
Cũng góc như trên nhưng mà không cháy sáng.
Cuối cùng thì mail từ nơi tráng phim cũng đến. Lòng vừa hồi hộp, vừa lo sợ không biết mở ra tấm ảnh thì sẽ như thế nào nhỉ? Tấm ảnh nào mình thích mà không bị hư thì coi như cả ngày đó trong lòng vui lắm, còn out nét hay cháy sáng thì coi như ngày hôm đó như bị "mất sổ gạo". Thực sự cảm giác lúc nó lạ lắm.
Còn giữa việc chụp phim và chụp số mình thích nào hơn, thì câu trả lời sẽ là 50 50. Mình thích số vì nó tiện lợi, không phải mất công chạy đi mua phim, không phải mất công tráng nó, cũng không phải lo lắng, hồi hộp, lo sợ vì không biết mặt mũi tấm ảnh ra sao. Ừ thì chụp phim nó mất công đó, có tốn tiền đó, có hồi hộp đó nhưng nó mang lại những giá trị mà máy số không thể nào mang lại được cho mình. Khi chụp phim, mình cảm thấy mình trân trọng từng tấm ảnh mà mình chụp hơn, nâng niu từng khoảnh khắc mà mình bắt gặp được. Và đặc biệt hơn cả, chụp phim nó còn mang lại cho mình những giây phút bình yên đến lạ - cái mà máy số không có. Nếu có thể dùng từ khác để miêu tả về chiếc máy phim và chiếc máy số, có lẽ mình sẽ dành từ thành thị cho máy số và nông thôn cho máy phim, vì một bên mang lại cho mình cảm giác hiện đại, cải tiến, một bên mang lại sự bình yên, giản dị.
Mình chuyển qua chụp phim không phải không còn thích số nữa, mà cơ bản mình muốn trải nghiệm mới thôi. Bài blog tới đây cũng đã dài, mình hi vọng các bạn thích series "Lần đầu tiên" của mình. Chắc mình sẽ kết blog bằng ntấm ảnh mà mình chụp được từ con máy phim của mình. Hẹn gặp các bạn trong thời gian sắp tới.