Nếu bạn click đọc bài này để tìm câu trả lời, thì rất tiếc là tui không giúp được bạn, vì chính tui vẫn đang hoang mang cầu một câu trả lời. Xin nghỉ việc - một vấn đề nhạy cảm, và đến hôm nay thì tui thấm lắm rồi T_T
Hãy tưởng tượng, bạn là tui - một thanh niên trẻ tuổi cuồng chân, thích nhảy việc, với tui, không cách gì tăng lương và tích lũy kiến thức kỹ năng nhanh bằng nhảy việc. Và trước khi bạn nghĩ trong đầu tui là một đứa ảo tưởng về bản thân và vin vào vấn đề nhảy việc để biện hộ cho ý thức làm việc kém thì tui cũng xin thanh minh luôn là 1.5 năm với một cái giấy khen cũng đủ để on point trong công việc rồi đấy chứ, nhể?
Vào một ngày đẹp trời, một người sếp của một bộ phận khác mà bạn tác nghiệp - người rất quý mến bạn vì làm việc nhiệt tình - offer bạn một cơ hội làm nhân viên của chị - công việc hay ho hơn, lương cao hơn, bạn sung sướng làm các thủ tục cần thiết để chuyển bộ phận. Bước cuối cùng và cũng là bước hồi hộp nhất của quy trình xin-nghỉ-việc này là báo với sếp trực tiếp hiện tại của bạn. Bạn nghĩ: Chỉ còn một bước nữa thôi, cuộc đời sắp sang một trang rồi, sau hơn 1 năm rưỡi đọc đi đọc lại những trang sách cũ.
Nhưng không, mọi chuyện không đơn giản như thế, Sếp của bạn đón nhận tin này một chút bất ngờ nhưng mau chóng lấy lại phong độ.
Anh ủng hộ nguyện vọng cá nhân, nhưng tìm được người bàn giao xong thì đi nhé! :)
Bạn biết điều này, bạn đã lường trước được mọi chuyện, tất nhiên bạn sẽ là một người nhân-viên-cũ có trách nhiệm chứ. Đơn giản!
Vâng, em xin bàn giao cho N.H ạ, trong vòng 1 tháng nữa em sẽ hướng dẫn bạn ý các công việc của em.
Anh có kế hoạch khác cho N.H rồi, mà muốn đào tạo bạn ấy phải mất ít nhất 3 tháng, .... anh thấy chưa phù hợp. Anh nói rồi đấy, đạt yêu cầu rồi thì đi đâu thì đi
Bạn bắt đầu có dự cảm chẳng lành. Nhưng vẫn kiên nhẫn và lễ phép thuyết phục với tinh thần của một người nhân viên có tâm đang cố tạo ra một cuộc trò chuyện nghỉ-việc vô cùng nhẹ nhàng không có gì là căng thẳng ở đây cả.
Anh biết lý do bên đấy lôi kéo em sang. Em phải biết là nếu em sang em sẽ chỉ làm [....] thôi, còn lại bên đấy toàn là [.....], em sẽ chẳng học được gì đâu.
Bạn bắt đầu typing (bạn chat nội bộ với Sếp), rồi lại xóa, rồi lại typing, bạn đang chọn ý tứ để viết, hơi gấp gáp, hơi khó xử. Nhưng bạn send quá muộn, bạn soạn lời vàng ý ngọc để trả lời cho ý tứ của Sếp, nhưng Sếp đã nhanh tay hơn mà thủ thỉ tiếp:
Em biết đấy, phòng mình mới thành lập, rất cần những người như em để vận hành công việc. Anh tin là N.H không thể làm tốt công việc phức tạp như em được.
Bạn cảm động, nhưng bạn muốn công việc thu nhập cao và thú vị kia hơn gì hết, bạn thầm cảm ơn Sếp đã dành những lời có cánh, bạn soạn tin cám ơn sếp .... nhưng em vẫn đi.
Cả N, cả T, cả D.T và em cùng xin đi, như thế này rất khó cho anh và phòng. Em có bao giờ nghĩ rằng em làm thế này là khiến phòng mình lâm vào cảnh khó khăn khủng hoảng về nhân sự không?
Well Sếp đang chơi thủ thuật tâm lý gì hay thế? Phân tích, nâng lên, hạ xuống, bắt bài, khổ nhục kế? Bạn bắt đầu hoang mang.
3 tháng nữa, đi đâu thì đi, anh nói rồi đấy, em nghĩ các sếp trên sẽ nghĩ sao khi anh mới lên chức được chưa đầy 1 năm đã có 3- 4 nhân sự nghỉ việc? Các sếp sẽ nghĩ sao về tổ chức của phòng mình? Về năng lực của anh?
Whoa, I din't see that coming
Bạn bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện. Tại sao lại là 3 tháng? Tại sao 3 tháng lại được nhắc đi nhắc lại vài lần trong cuộc trò chuyện này (bạn biết rằng 3 tháng bạn sẽ lỡ mất cơ hội). Liệu 3 tháng có liên quan gì đến việc tròn 3 tháng tới sẽ hết thời hạn thử thách trưởng phòng của Sếp bạn?
Ồ!!!!!
Bạn hiểu ra mục đích của toàn bộ câu chuyện này. Bạn chắc chắn sẽ mất cơ hội, không phải tại bạn, không phải tại đối thủ khác giỏi hơn. Bạn thấy có chút cay đắng đượm mùi ích kỷ của một người khác. Bạn nói thêm vài câu, và nói với sếp bạn rằng thôi thì "Vạn sự tùy duyên" và chào ra về.
12 giờ đêm, bạn ngồi gõ những dòng này lên Spiderum, khi ký ức còn rõ rệt, bạn thấy mình thực sự đã thành người lớn rồi, trở thành diễn viên chính trong bộ phim "Đi làm" dài tập. Bạn thực sự tin rằng "Vạn sự tùy duyên", giờ làm làm tốt công việc của mình và chờ đợi.
******************
Trên đây là câu chuyện thực của tui, thực và mới mẻ như câu chuyện nâng điểm của Hà Giang đang tràn mặt báo ngoài kia.
Tui thực mong mong nếu các bạn có đọc được bài này, hãy cho tui một lời khuyên. Năn nỉ đấy :(