Làm gì khi ngã gãy tay?
Khi gãy xương mang đến một vết gãy trong tâm hồn, mình nỗ lực để hàn gắn nó.
Tình huống giả tưởng: bạn là nữ, hơn 30 tuổi, mới tốt nghiệp Thạc sĩ và đang làm việc ở một trường tiểu học ở Anh. Một ngày nọ ngay trước kì nghỉ Giáng sinh, mấy bé học sinh lớp bạn vô tình đẩy khiến bạn ngã gãy xương cổ tay, phải vào viện cấp cứu và mổ để cố định xương bằng nẹp và đinh. Bạn được nghỉ 6 tuần (bao gồm cả kì nghỉ lễ) để hồi phục vết thương, nhưng tới cuối tuần thứ 6 bạn mới nhận ra rằng mình sẽ chỉ nhận được lương tháng 1 bằng 1/10 lương tháng bình thường của bạn.
Nếu là bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào ạ?
....
....
....
Comment nhé!
Đáp án nè :))))
Mình đã cảm thấy thế nào?
Mình là nhân vật trong tình huống giả tưởng trên, và mình biết rằng thời gian 6 tuần vừa qua mình không ổn. Không hề ổn.
- Về mặt thể chất: Khoảng thời gian từ lúc mới gãy tay cho đến lúc trước khi được uống thuốc giảm đau thực sự như địa ngục, mình đã hét không ngừng vài phút trong phòng chụp X-quang chỉ đơn giản vì đau không chịu được. Gãy xương mà. Và mình sẽ mang 2 vết sẹo dài khoảng 10 cm, kèm theo nẹp và đinh, trên cánh tay phải suốt đời. (nhưng điểm sáng là mình được cho hít "cần hợp pháp" từ cái bình như bình oxy hồi COVID í, ultr nó pheeeeee, kiểu trong chốc lát chợt hiểu cảm giác của dân chơi)
- Về mặt tinh thần: Mình buồn và giận học sinh, mình tủi thân vì không hiểu sao điều này lại đến với mình. Mình không có tiền :) Lương tháng này chỉ đủ ăn chứ còn chẳng đủ tiền nhà, phải xin chủ nhà cho khất. Mình biết công việc hiện tại mình đang làm tiềm ẩn nhiều rủi ro, mình muốn làm hết năm học này rồi nghỉ để bắt đầu học Tiến sĩ, nhưng mình không chắc xin được funding, và hồ sơ của mình cũng không quá mạnh để cạnh tranh được.
Mình sẽ có những cảm xúc gì nhỉ mọi người? Lo âu, buồn bã, chán nản, tủi thân, oán trách, giận dữ, tự ti, mệt mỏi. Và, sắp đến Tết nữa chứ. Cô đơn và nhớ nhà đã được thêm vào giỏ hàng.
Diễn biến tâm lý hàng tuần
Ở tuổi này rồi, mình đã từng trải qua những giai đoạn mà 1 thứ không ổn, nhưng chưa bao giờ mình trải qua một giai đoạn mà nhiều thứ không ổn đến mức này, và đặc biệt là lại phải đối diện 1 mình. Vậy nên, bộ phim tâm lý xã hội, phụ nữ độc thân, khủng hoảng tuổi 30 mà mình đóng vai chính đã diễn biến như sau:
- Tuần 1: chỉ để tỉnh lại. Cái tai nạn đó giống như một sang chấn với mình vậy, vì mình đã trải qua (dù rất ngắn) cảm giác bị hại, sợ hãi và kêu cứu nhưng không ai cứu. Mình làm phẫu thuật và nhập viện 2 ngày, sau đó về nhà. Cổ tay bó bột, ngón tay đỏ loè và sưng húp, mình chật vật làm những việc mình có thể làm với tay trái, và ngủ rất nhiều vì tác dụng của thuốc giảm đau.
- Tuần 2 và 3: đây là 2 tuần nghỉ lễ Giáng sinh - năm mới. Ngày Giáng sinh, lần đầu tiên mình chui được ra khỏi nhà, lên xe buýt và đến nhà bạn chơi. Đây cũng là người bạn đã ở bên mình trong 2 ngày mình ở bệnh viện. Tay đã đỡ đau hơn nhiều nhưng vẫn phải uống thuốc giảm đau và đeo cái dây choàng qua vai. Túc tắc quay trở lại với thói quen đi thư viện và mượn sách về đọc.
- Tuần 4 và 5: đây là thời gian mình nhận thức rõ hơn về sự nhàn cư vi bất thiện của mình. Nghỉ lễ đã hết, mọi người ở trường bắt đầu đi làm lại, và mình nghĩ mình cũng nên làm gì đó. Mình tìm học bổng Tiến sĩ và bắt đầu nghiên cứu để apply (trước đó mình đã apply một đợt tháng 11).
- Tuần 6: có những lúc mình down mood đến mức không thể làm gì, không muốn dậy vào buổi sáng. Được nghỉ, không phải đi làm mà vẫn được lương, cuộc sống hoàn hảo đây ư? Không. Mình vẫn buồn khi nhìn cái tay đau, vẫn buồn khi nhìn vết sẹo, và vẫn buồn khi bên cạnh mình gần như chẳng có ai hết. Và vẫn rất lo lắng khi nghĩ về tương lai. Càng như thế mình lại càng lười chẳng muốn làm gì, rồi càng lười mình lại càng buồn và lo âu. Như một vòng luẩn quẩn í.
Nữ chính đã vùng lên thế nào?
(Ý là cô ấy vẫn đang vật lộn thôi chứ chưa có hồi kết)
1. Mình cố gắng ra khỏi nhà nhiều nhất có thể. Thay đổi không gian đã giúp mình thay đổi tâm trạng, dù chỉ tạm thời.
2. Mình lui tới nơi mình cảm thấy an toàn, đó là thư viện. Khi buồn nhất, mình đọc truyện để giải phóng cảm xúc, để cảm thấy có người hiểu được cảm xúc của mình (mình đọc Naruto lol). Khi cảm thấy ổn hơn, mình đọc sách chuyên ngành và nghiên cứu. Được cái ngành của mình là Tâm lý, nên đọc sách chuyên ngành có ích lắm.
3. Mình cố gắng nói chuyện với bạn bè. Tính mình là kiểu, khi xảy ra chuyện mình sẽ cần thời gian để tự xử lý nó 1 mình, vì mình không muốn mang năng lượng tiêu cực cho người khác. Nhưng mình biết, mình phải cố mở lòng, mình phải CỐ NÓI RA BẰNG ĐƯỢC. Dù là chỉ với 1 người thôi, 1 người mà mình cảm thấy an toàn nhất.
4. Mình dán lên tủ quần áo cái này. Nếu mọi người tò mò thì có thể tìm hiểu về Carl Rogers và quan niệm "the good life" của ổng ạ:

Nguồn: The Psychology Book: Big ideas simply explained
5. Và gần đây nhất là? Nghe podcast và video nói chuyện của anh Jun Phạm. Ảnh cũng chẳng phải chuyên gia tâm lý gì, cũng chỉ đơn giản là một người anh 36 tuổi, đã vấp váp nhiều trong sự nghiệp, đã mất mát nhiều trong gia đình, và giờ chọn lối sống yên bình trong góc nhỏ 75m2 với hai con mèo. Nếu bạn tò mò thì xem thử series "Nhà có một người" của ổng, hoặc nghe bài "An ủi" của ổng, hợp thì coi, không thì hoy :))
Lúc nãy mình còn khùng đến mức nhắn tin cho ChatGPT kêu nhỏ giả vờ làm Jun Phạm để tâm sự với mình, cái nhỏ cũng làm thật, rồi đọc tin nhắn mắc cười quá mình chụp gửi IG cho anh Jun xem.
Ừ thì... Ảnh có xem tin nhắn của mình hay không thì mình cũng đủ vui rồi.
Viết đến đây mình mới thấy mấy bài viết nhăng cuội của mình trên Spiderum toàn là tâm sự, viết chỉ để cho mình chứ cũng chả có tác dụng gì cho ai. Thảo nào không ai đọc :)) Nhưng mà, chỉ để có dũng khí viết ra những dòng ẩn danh này thôi, mình cũng mất gần 6 tuần rồi đấy.
Sau cơn mưa, đường đầy nước.Nhà tiên tri BB Trần
Chúc bạn một cuối tuần vui nhé! Đâu đó ở nước Anh, sẽ có một cô gái vì đọc được bình luận của bạn mà mỉm cười.

Tâm lý học
/tam-ly-hoc
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này