Kiếm bao tiền một tháng là đủ?
Hồi còn lớp 1, được gia đình cho mỗi sáng 7k ăn sáng, rồi mỗi năm sau đó được tăng thêm vài nghìn. Còn nhỏ chưa biết lạm phát là gì. Chỉ để ý năm nào tiền ăn sáng không tăng là phải làm mặt thật buồn, cho gia đình hiểu ý lâu lâu cấp thêm ít “học bổng”. Thời gian trôi nhanh như muốn giết mình, cũng đến ngày mình bước vào ngưỡng cửa đại học. Không còn là thằng nhỏ đợi phát lương theo ngày, à không phải tự lực tài chính hay gì đâu, chỉ là đổi thành học bổng theo tháng.
Sau đó không bao lâu, khi đã thích nghi với môi trường sinh viên thành phố, mình biết đi chơi. Và theo đó, tiền cứ thế vơi đi khiến con heo bị thọt cả bụng chứ nói gì tiền dư. Để phục vụ chi tiêu, mình đi làm thêm. Bưng nước, bán bánh mì, dắt xe cả ngày để đổi lấy vài trăm. Lúc này một tháng ngót nghét gần 5 triệu. Bấy nhiêu đó vẫn không đủ. Mình mơ có được công việc lương cao hơn.
Mình luôn nghĩ trong đầu rằng nếu có 10 triệu một tháng chắc đời này an nhàn, có cuộc sống ổn định đến lúc mất đi. Chừng ấy tiền tiêu khi nào cho hết. Đến một ngày mình đạt được thật, hơn 10 triệu một tháng. Nhưng con số đó vẫn không làm hài lòng mình. Mình tự nâng mức sống lên, lúc này biết tập tành đi bar bủng, rồi nào là nước hoa, đồ công nghệ đời mới. Lại một lần nữa, mình muốn có nhiều tiền hơn.
Cho đến khoảng mình trưởng thành, hoặc bị bắt phải trưởng thành. Cuộc sống ép mình phải lựa chọn (có lẽ sẽ kể vào một bài blog khác, cũng không chắc nữa). Mình tìm đến lối sống tối giản. Như một sự cứu rỗi, mình biết tập trung vào bản thân, gia đình thay vì xã hội, những thứ xa hoa ngoài kia. Từ một đứa chẳng biết điểm dừng thì mình đã quay lại chi tiêu như thời sinh viên. Mình dẹp hết thói quen cà phê lêu lỏng, gọi những ly cooktail xa xỉ, làm hài lòng những mối quan hệ không cần thiết. Dẹp luôn việc mua đồ chỉ vì thích thay vì công dụng của chúng. Hay thậm chí thẳng tay bỏ những món đồ không sử dụng. Từ chi tiêu hơn 13 triệu / tháng mình giảm còn 7 triệu (3 triệu cho ăn uống, 3 triệu tiền nhà và 1 triệu cho chi phí phát sinh). Vẫn còn nhiều nhỉ? Phải chi được ở ghép trọ với tụi bạn như còn ở đại học.
"Biết đủ là hạnh phúc"
Giờ nghĩ lại, hồi trước dùng nhiều tiền như vậy cũng không phải chỉ do mình, có nhiều tổ chức vận hành phía sau. Họ liên tục tiêm nhiễm vào đầu ta những thứ không cần thiết. Một ví dụ điển hình là chẳng biết từ bao giờ, cái máy nghe gọi thông minh của quả táo mỗi tháng 9 luôn được giới truyền thông đẩy lên trang đầu. Xem nó là món quà cho các cặp đôi yêu nhau. Hay buồn cười hơn, chỉ cần tặng, ta có thể trở thành một đôi. Tình yêu, thị trường tiềm năng như thế làm sao bỏ qua được. Chỉ cần vài từ khoá tìm kiếm, cả triệu kết quả về chủ đề bạn trai lương bao nhiêu thì mới đủ tiêu chuẩn? Hay con gái thời nay phải tự chủ, thích gì cũng phải tự mua được. Chúng liên tục tiêm vào đầu ta những câu từ như lương bổng, mua sắm. Càng xem nhiều, tiêu chuẩn ban đầu của ta bị méo mó lúc nào không hay.
Cho đến khi ta mệt mỏi, kiệt sức cũng là lúc bọn chúng nghĩ ra một thị trường mới, những người cần chữa lành.
Thử một lần nghĩ lại, cuộc sống hiện tại của ta hay là một tiêu chuẩn ảo được tạo dựng nên, thay đổi theo từng làn sóng truyền thông?