Tôi vừa hoàn thành cự ky Half Marathon (HM) giải Long Biên 2020 vào chủ nhật vừa rồi, ngày 1/11. Một món quà đẹp cho ngày sinh nhật. Với cách tổ chức như hiện tại, nếu không có gì thay đổi chắc chắn năm nào tôi cũng có 1 kỷ niệm đáng nhớ vào quãng thời gian cuối tháng 10, đầu tháng 11 như này. Năm nay là năm thứ 2 tôi chạy Long Biên, và đúng là mỗi năm 1 khác.
Đầu tiên là quần áo. Tôi diện luôn bộ quần áo mà anh Tùng tặng sinh nhật. Đen xì. Khác với năm ngoái dùng áo của Ban tổ chức màu cam. Tuy nhiên nếu năm sau mà chọn, chắc tôi sẽ k lại mặc lại bộ quần áo của Ban Tổ chức vì bộ anh Tùng tặng phù hợp với những ngày lạnh chứ k phù hợp cho những ngày nóng như năm nay. Tôi chạy đến km thứ 15,16 là nóng lắm rồi. Áo có thấm mồ hôi nhưng vì là áo dài tay nên vẫn rất khó chịu và bức bối.
Thứ hai là người chạy cùng. Năm ngoái tôi đi 1 mình sang Long Biên, năm nay thì tôi đi với Tùng. Lẽ ra tôi vs anh Tùng định sang thuê phòng ks (cùng 2 bạn của anh ấy) nhưng sau thấy đắt quá, cũng hơi bị lãng phí nên quyết định dậy sớm rồi đi. Cách này cũng khá là ổn vì sáng sớm đi sang chỉ mất 30p.
Thứ ba, quan trọng nhất, là thành tích. Năm nay tôi không tập luyện nhiều cho giải bằng năm ngoái. Trước giải tôi chỉ có 2 lần chạy 15km, và số km chạy mỗi tháng từ tháng 7 cũng chỉ dưới 50km. Vì thế tôi chỉ đặt mục tiêu hoàn thành cự ly HM là được. Tùng thì khác, anh ấy luyện nhiều và thành tích khá tốt nên đặt mục tiêu 1h50p. Trước khi chạy Tùng còn đưa cho tôi 1 gói gel đề bù sức và dặn nên cắn gel ở km thứ 10, và cũng may có gói gel này chứ nếu không tôi cũng khó mà đạt thành tích năm nay. Khác với năm ngoái xuất phát 5km đầu với pace 6:30, tôi bắt đầu 5km đầu tiên ở pace 6:00. Đến km 8 là điểm tiếp nước thứ 3, tôi dừng lại uống chút nước và cảm thấy trong người vẫn khá ổn. Lúc đó tôi đặt mục tiêu đến km thứ 13 mới dừng lại tiếp sức và cắn gel (khi đó thì chỉ còn 8km thôi là xong - tôi thầm nghĩ vậy). Thế nhưng đến gần km10 là đôi chân bắt đầu phản ứng và pace của tôi bắt đầu giảm xuống 6:15. Lúc đó cũng có 1 sự kiện khá hay. Tôi đang chạy giảm tốc thì bỗng vù - 1 bạn con gái chạy qua vượt qua tôi. Tự dưng thấy tự ái nên quyết tâm tăng lại tốc độ thành 5:50. Đến đoạn tiếp nước là bạn gái kia dừng lại uống nước, còn tôi vẫn kiên trì với mục tiêu 13km mới tiếp sức. Xong rồi mới thấy đoạn đua sức vừa rồi hâm vãi vì cạn kiệt sức. Trời ơi sao lúc đó mốc 13 nó xa vời vợi vậy. Đôi chân bắt đầu biểu tình nữa rồi. Tôi nhìn những bạn tình nguyện viên 2 bên đường đang hò reo: Cố lên, Cố lên mà không cười nổi. Khi tới km13 tôi cắn khoảng 1/4 gói gel, có cảm thấy đỡ hơn chút. Tôi lết đi với một hi vọng khá hơn ở những km tiếp theo.
Trời thì bắt đầu sáng dần. Con đường trên đê cũng bắt đầu ngắn lại, chuẩn bị đến đoạn xuống dốc để vòng lại về đường Ngô Gia Tự. Tôi vẫn nhớ cảm giác của mình năm ngoái, cũng đến quãng đường này là mình hết sức. Thầm nhủ cố lên, đến km 18 là mình đạt được 1 mốc lớn rồi. Thế nhưng trải nghiệm đi bộ lại lần đầu đến với tôi ở quãng km17. Chân rời ra. Trạm tiếp sức cách có 1km, bình thường chỉ 6p là tôi tới nơi, thế mà với tôi lúc đó nó dài như vô tận. Cho đến km thứ 20, tôi đã phải dừng đi bộ đến 3 lần. Những người mà tôi vượt qua ở km số 5, số 6 thì giờ lại vượt qua tôi. Km thứ 21 thì thật tồi tệ. Tiếng loa cổ vũ đã rất gần mà cũng lại rất xa. Vạch đích hiện ra rồi. Đếm từng bước chân một. Dù tự nhận là cắt 1 quả tóc khá đẹp trước khi vào race, tôi vẫn nghĩ rằng hoàn cảnh của mình thật thảm hại ở vạch đích. May sao đích đến rồi. Không phải chạy nữa là suy nghĩ đầu tiên của tôi. Chưa bao giờ tôi có cảm giác này. Trước khi chạy, tôi vẫn bảo Tùng là em chán nhất cảm giác về đích vì khi đó nó trống rỗng quá, không được chạy nữa. Ấy thế mà sự không luyện tập kỹ càng đã đưa tôi đối mặt với 1 điều lạ lẫm như vậy.
Thực ra kết quả của tôi không phải là kém so với năm ngoái. Chỉ chậm hơn gần 3p, tức là khoảng 10s/km. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi lại bật cười vì sau 15km đầu mất có 90p, tôi đã từng nghĩ kém lắm mình cũng phải nhanh hơn năm ngoái 6,7p. Nhưng thôi, kết quả cũng phản ánh mức độ luyện tập của tôi mà. Giờ là lúc nhìn lại và có 1 kế hoạch cụ thể để đổi màu huy chương năm sau (LBM phân biệt bib và màu dây huy chương, màu đen là Full Marathon, màu vàng là HM, màu xanh nước biển là 10km và màu xanh lá là 5km)
Đoạn này là quyết tâm lắm nè :))
Đích ngay trước mặt mà không cười nổi
Mình với Tùng với bạn Tùng. Đến đoạn này mới cười nổi :))