Kết thúc 1 ngày làm việc nữa ở công ty, chậc, vẫn tâm trạng đó, buồn, chỉ khác cái là mình buồn vì con người chứ không phải vì công ty.
Lần trước có phải đến đoạn thanh niên sinh viên mới ra trường oai tơ phán 1 câu xanh rờn "... đa cấp, dẹp đi cho đỡ tội" rồi bỏ ra ngoài rồi phải không =)). Ghê phết đấy, mà thật ra thời điểm đó mình cũng chẳng sợ ai, bởi vì ý thức được giá trị của mình mà, nên tư duy không bị gò bó. Nghĩ ra vấn đề hay chiến lược gì khả quan là cứ chuẩn bị kỹ xong là gọi các sếp vào họp và trình bày cũng như bảo vệ ý kiến của mình thôi. 
Quay lại với tình hình công ty lúc bấy giờ, ngấp ngoái rồi, mà thằng nhân viên mang doanh số nhiều nhất lại lên cơn ngáo, a chủ tịch thật sự lo nghĩ nhiều, tóc lại bạc thêm. Tối đó a hẹn đi Cafe để Sốc Tinh Thần 1 thằng uể oải như mình. Nói thật chả muốn gặp chút nào, có gì để mà nói nữa khi lòng mình đã quyết. Rồi nghĩ lại thời gian qua vượt bao quỷ môn quan cùng nhau, mình tôn trọng a ấy và nhận lời cafe cuối. Đây có lẽ là 1 bước ngoặt lớn trong nhận thức về công ty, bởi a Chủ tịch chia sẻ rất nhiều. A bảo "A biết là công ty mình hiện vẫn đang Ponzi tức lấy người sau trả người trước, và chắc chắn không bền nếu mình không có nguồn thu đầu vào, anh biết các em cũng có nhiều câu hỏi nghi ngờ trong lòng làm lung lay không chiến đấu hết mình được,... Nhưng em chưa hiểu chiến lược của anh vs công ty mình tức 1 Start up đó là Burn to Grow and Build to Sell về cơ bản là Đốt tiền để đổi sự tăng trưởng và Tạo dựng để bán. Chấp nhận thời gian này trả lãi suất cao để Crowdfunding tức là huy động vốn xã hội lấy nguồn vốn nhập hàng phát triển thần tốc..." OMG, 1 chân trời kiến thức mới mở ra với 1 thằng học kinh tế như mình, những khái niệm lần đầu nghe thấy, những tư duy của người đứng đầu 1 doanh nghiệp làm mình như sáng mắt ra. Bấy lâu nay luôn hiểu lầm và nghi hoặc mất lòng tin vào anh. Hoá ra mình đang dùng tư duy của 1 thằng nhân viên để đánh giá tình hình của cả 1 doanh nghiệp - hay nói cách khác tư duy đồng nát (kiểu nhìn thấy cái tủ lạnh không cần biết trong tủ còn bao nhiêu đồ ăn có thể sử dụng được và giá trị bao nhiêu mà chỉ nghĩ tới cái tủ này đáng giá bao nhiêu cân sắt - THIỆN CẬN), (sau này mình cũng rút ra kinh nghiệp, làm việc gì khi đã phụ trách thì phải hỏi rõ đến tường tận, không nhận khi còn lăn tăn các vấn các vấn đề quan trọng). Sau buổi đó mình hiểu anh, thương và ngưỡng mộ a nhiều hơn, sự quyết liệt của tuổi trẻ, ngọn lửa tự tin 1 lần nữa bùng cháy và tối đó là 1 đêm không ngủ để mình nghĩ cách đẩy lại hệ thống và hỗ trợ công ty vượt qua giai đoạn nước sôi lửa bỏng này. 
Tất nhiên công ty mình đã vượt qua lần đó. Duy chỉ có 1 điều mình vẫn luôn cảm thấy rất hay ho =)) (bí từ quá). Là những lần mà công ty Thở oxy (cách mà mình và 2 ac giám đốc vẫn hay trêu nhau mỗi khi công ty cạn tiền) không phải diễn ra 1-2 lần mà hàng chục lần, bởi bản chất công ty không kinh doanh tạo ra lợi nhuận thì bắt buộc tiền từ các NĐT tháng này phải nhiều hơn tháng trước, mỗi lần NGẤP NGOÁI như thế thì vào phút chót thì lại xuất hiện 1 Hợp đồng mới đủ lớn để có thể duy trì thêm 1 tháng nữa. Nó như kiểu là sự may mắn khi cố gắng vậy (như kiểu mình ôn bài thật kỹ xong đi thi gặp đúng dạng mà mình đã ôn là coi như may mắn - như vậy không phải mình càng cố gắng thì xác suất gặp may càng cao phải không ? - Nhất trí luôn ^^ -  cho ai suốt ngày nghĩ may mắn tại trời. Hehe). Qua nhiều sự kiện như thế + buổi chia sẻ của a Chủ tịch, mình càng có niềm tin vào công ty sẽ phát triển lớn mạnh thậm chí thành Group, rồi mình sẽ trở lai hào quang và thực hiện những giấc mơ ấp ủ bấy lâu. Tóm tắt về giấc mơ của mình chút là: thay đổi đẳng cấp và mở nhà hàng. ^^
Công ty dần đi vào ổn định, ngoài hệ thống của mình các bạn sale mới cũng đang dần dần có khách, tuy chỉ là khách lẻ nhưng cũng đảm bảo dòng tiền đủ khoẻ cho công ty, chỉ có điều sản phẩm của công ty vẫn không bán ra được tạo nguồn tiền về. Nhưng thôi không sao, giờ vững tin rồi, nên mỗi lần lăn tăn lại đè xuống được. Thậm chí với vai trò là Trưởng phòng mình còn hay tâm sự chia sẻ lại với các bạn Sale vướng bận vấn đề đa cấp này, và rồi cũng giúp các bạn an tâm chiến đấu.
Nhưng tất cả sự bình yên chỉ là 1 khoảng lặng nhỏ nhoi trước của một cơn bão thật sự ập đến: BẢN CHẤT BỘC LỘ
Có lẽ bài này mình đã nói hơi nhiều về bản thân khiến các bạn đang tưởng tượng ra mình là nhân vật chính mọi cao trào nút thắt sẽ liên quan trực tiếp đến mình, nhưng điều đó không phải như vậy. Bởi ngoài mình và a chủ tịch xuất hiện thường trực từ đầu câu chuyện, chúng ta còn 2 nhân vật nữa: Anh Giám đốc (GĐ) và chị Phó giám đốc (PGĐ). Một điều chắc các bạn chưa biết là 2 người này là người yêu của nhau - mình suốt ngày gọi là Đôi chim sẻ =)).
Thật sự nếu ai trong chúng ta đã từng lâm vào hoàn cảnh khó khăn, mà có những người bên cạnh giúp đỡ, đồng hành để vượt qua giai đoạn đó, thì khẳng định ta sẽ coi họ như Tri kỷ. Trong trường hợp này Tri kỷ vs mình là Đôi chim sẻ... Đi từ những ngày đầu, không lương, rồi chậm lương, rồi nhận lương hơn 4tr/tháng, 3 người chia 2 suất cơm (nếu các bạn còn nhớ), ròng rã nửa năm trời chỉ có 3 ae, ăn uống, ngủ nghỉ, làm việc cùng nhau trong Phòng kinh doanh rộng khoảng 10m2. Nhớ lại thời gian đó rất vui, ae gọi điện, động viên nhau, có ý tưởng hay chiến lược j ra đưa ra bàn bạc tranh luận sôi nổi, bà M (tên c PGĐ) còn nấu cơm mang đi sau mỗi lần có lương,.. đơn giản mà ấm áp ^^. Mà mình cũng nhiều lúc cũng khổ lắm, người yêu thì không có, xong ô VA (Tên a GĐ) bị áp lực công việc (thời điểm đó gần như mỗi phút giây trôi qua đều là tiến gần hơn với việc Thở Oxy) còn hay cáu gắt, chửi bới ỏm tỏi bà M vì những thứ không đâu, rồi bà M dỗi, ko đến công ty nữa, =)). OK FINE, cả PKD có 3 mống thì nay lại sĩ số còn 2, ui nó trống và nó buồn. Thời gian đấy mình ngây thơ, im re không dám nói gì, lúc đó tưởng thôi xong lại rụng bớt 1 người vì là ô VA bảo "Giờ m làm hết thay nó đi, m làm được đúng ko ? T tìm người mới, chứ cái M t nói không được, t không chịu nổi nó nữa rồi! Bla Bla..." ui ghê lắm, đao to búa lớn các thứ oai... Hơ hơ, đâu đó 2-3 tiếng sau " Ơ thế m ko bảo c M đi làm ak ? Nó ở nhà làm gì vậy ?", 1 lúc nữa thì "M gọi cho chị m xem nó đang làm gì nào ? Gọi Video call luôn đi - Vâng, mà a gọi đi anh em đang chat vs khách tí - Không. Gọi luôn đi, t bị chặn rồi có gọi được đâu mà"... =)) Rồi ngta nhớ ngừi iuuuuuuuuuuuu. Đến khổ. OK thằng bé ngoan ngoãn cầm máy gọi video call, và sau đó là màn cơm chó dỗ dành nhau bằng đt mình :)). Đấy là lần đầu nên mình còn bỡ ngỡ lạ lẫm thôi, còn những hằng sa lần sau, nào là 2 ae đến nhà trọ đón và thuyết phục đi làm, hay lóc cóc đèo nhau về quê bà ấy cách đâu đó trăm cây để rước chị tôi lên HN làm việc,... Sơ qua để mn thấy tụi mình nghèo nhưng vui, thân thiết hơn từ những chuyện nhỏ to đó. Cũng thời điểm đó, từ văn phòng 10m2, 3 con người xây dựng lên cơ chế, chính sách hoa hồng, định hình cơ cấu công ty, và từng lĩnh vực mình sẽ phụ trách.... Đặt từng viên gạch cho nền móng công ty gần trăm nhân sự sau này.
Thời điểm chuyển văn phòng thật sự là bước ngoặt rất lớn với cá nhân mình và cả công ty. Đi làm mùa hè nắng đâu đó khoảng 500 độ ngoài đường nhưng kiểu j cũng phải ghé qua chút văn phòng mới, đang setup, chụp vài kiểu ảnh cập nhật cho người ở nhà, đúng kiều chờ ngày con ra đời ^^. Rồi còn tuyển nhân sự lấp đầy, giờ thì dễ hơn nhiều, nhìn thấy văn phòng xịn xò là cũng ưng con mắt rồi. Mà thật ra không phải ngày xưa công ty không tuyển dụng để có người gọi khách, mà tuyển không nổi =)). Ứng viên đến vấn xong nhìn văn phòng sợ chạy mất dép, chưa kể lại chả có ai có kỹ năng tuyển dụng gì chỉ đăng vài dòng tin sơ sài lên các trang tuyển dụng chỉ tổ phí tiền - mà toàn là tiền ăn của 3 ae. =))
Sau sự kiện Cafe Sốc Tinh Thần của a Chủ tịch, công ty như mình nói tương đối ổn định, khách hàng cũng dần dần nhiều lên, mình và Đôi chim sẻ vẫn vui vẻ và giữ những vị trí then chốt. Thời điểm đó có lẽ khoảng tháng 9 năm ngoái (tức 2020). Duy chỉ có một điều là giai đoạn đó a VA rất hay vay tiền mình, khi thì 5tr, thì thì 10tr, có lúc 20-30tr. Mình cũng thoải mái vì như tiêu đề thu nhập của mình không thấp và chỗ anh em thì ko phải nghĩ nhiều, lúc thì vì lý do này, lúc thì vì lý do nọ mình cũng không quan tâm lắm. Dần già lên tới cả trăm. Mình cũng đòi nhiều thì a ấy có trả 1 phần rồi lại hứa hẹn tiếp, sau mình cũng ngại hỏi thưa dần, kệ bao giờ trả thì trả (giờ thì mình học được là có tiền thì phải giữ). Thêm vào đó a VA rất hay cáu gắt cộng với tinh thần sa sút, nhiều lần ngủ lại công ty, cứ lấm lét như kiểu lo sợ điều gì đó. Mình có gặng hỏi nhưng không được thêm thông tin gì từ cả 2 người. 
Cùng thời gian đó công ty thường hay có những sự vụ lạ: lúc thì các a công an áo xanh đến công ty thì c kế toán trưởng ra tiếp và có bảo là kiểm tra nhân khẩu, khi thì một vài thanh niên ăn mặc bụi bặm đến công ty gặp a Chủ tịch và được bảo là "Đấy là đối tác của anh"... Những điều trên sẽ chẳng có gì nếu trong hoàn cảnh Đôi chim sẻ không có những đấu hiệu bất thường, cộng thêm các cuộc cãi nhau gay gắt của a GĐ và a Chủ tịch thường là vì vấn đề tiền, nhiều ngày diễn ra như vậy, tâm lý của nhân viên đều rất hoang mang. Đỉnh điểm là sự việc sự chửi bởi vô cớ của a VA vs bà M khiến bà ấy khóc như mưa bỏ về, đồng thời sau đấy là cuộc họp của a GĐ vs Chủ tịch trở nên to tiếng và ô VA ra ghế chửi đổng và bơm kích "Công ty này không có đường sống nữa. Chúng m ở lại làm. A đi". Rồi lại - "Công ty đa cấp lấy người sau trả người trước. Chúng m nghỉ hết đi, hay chúng m muốn tiếp tục đi lừa người khác... ". Nó khác với lần mình thể hiện thái độ, mình chỉ nói trong cuộc họp và trước mặt a Chủ tịch, nhưng a VA không như thế, a ấy chửi khi ko có mặt a Chủ tịch, trông giống phá hoại công ty thì hợp lý hơn - kiểu ko ăn được thì đạp đổ. Mà đòi ăn cái j mà a Chủ tịch lại không cho được nhỉ ??? Được 1 lúc thì cũng bỏ về nốt, cả công ty ngơ ngác, hoang mang. A Chủ tịch cũng ko thấy bảo mình gì cả.
Tối hôm đó y như rằng, a Chủ tịch gọi mình:
- Giờ data công ty ai đang cầm ? Cái M phải không ? Mày thu hết toàn bộ data về cho a trực tiếp a quản lý
- Ơ, vậy còn a VA thì sao ạ ?
- Thằng đấy không được, nó lại đòi tiền anh. Nếu không được thì nó xin nghỉ
- A VA vay a á. Nhiều không anh, nếu a ấy khó quá thì a cho a ấy vay 1 ít, đâu a ấy còn làm ở công ty vừa làm vừa trả cũng được anh.
- M không hiểu à, m nghĩ a ko cho nó vay ak ? Nhưng m không biết cũng tầm này tháng trước nó bị công an bắt lên phường vì tội gian dối chỗ làm cũ. Nó gọi anh, đêm đó a phải đến Bảo lãnh nó ra. Rồi cả con M và th VA đến nhà anh quỳ lạy xin anh cứu nó, không nó chỉ còn con đường chết. Đêm đó a và c Kế toán trưởng chấp nhận bỏ 3 tỷ tiền của công ty để nó trả nợ đó. Giờ m biết tại sao a mày nó còn ngồi đây được đó!
Giờ thì những sự vụ lạ đã có lời giải đáp: Công an, đòi nợ thuê, ngủ tại công ty, stress... Tất cả những thứ đó đều là hệ quả từ Đôi chim sẻ, chính xác là từ ô VA. Nhưng mình thầm nghĩ trong đầu nếu a Vũ đã cho vay trả hết nợ đợt đó rồi, thì sự việc ngày hôm nay là do đâu ? Thoáng qua trong đầu vài suy nghĩ mình lại hỏi tiếp:
- Thật sự như vậy ạ ? Nhưng nếu thế thì xong rồi, chuyện hôm nay là như thế nào a ?
- Nó lại cần tiền chứ sao, nó lại đòi a chuyển cho nó 300tr nhưng a không đồng ý, tiền a có phải lá đa đâu mà nó cứ đòi là a đưa. Mà đây là tiền của công ty, của NĐT chứ không phải của anh. Nó kiếm cớ gây sự để đòi tiền em không hiểu ak ?
- Vâng anh....
Mình trầm ngâm 1 lúc, buồn. Chỉ nghĩ "A VA làm gì mà nợ nhiều như thế ? Giờ có cách nào để gỡ cho a ấy ko ? Có cách nào để kéo a tôi về bờ ko ?..."
Chưa biết nói gì thì a Chủ tịch nói tiếp:
- Giờ a hỏi thật, m có cầm được Phòng kinh doanh không ? Không mà là phải cầm để quản lý cho anh, chứ anh không thể để nó ảnh hưởng đến công ty như vậy được. Mai m thu data về quản lý cho a luôn đi!
Có lẽ mình phải phân tích rõ hơn về cơ cấu của Phòng kinh doanh (PKD) của công ty. Hiện có khoảng 30 nhân viên Sale do mình đào tạo đầu vào, tuy a VA và bà M là GĐ và PGD nhưng lại trực tiếp quản lý đội đó, đồng thời hỗ trợ tiếp khách và chốt HĐ. Hiểu đơn giản là phân ra 2 thái cực: Mình và PKD của a VA + c M. Nói chung mình sẽ không tham gia trực tiếp vào tình hình kinh doanh của phòng a VA, và chỉ chịu sự quản lý của a Chủ tịch. Nói là 2 thái cực nhưng thật ra người đứng đầu toàn Tri kỷ nên chẳng có j mâu thuẫn hay khúc mắc nào. Hệ thống của mình mình chăm, PKD chạy MKT ra data thì họ chăm họ chốt (Mình ko lấy data MKT).
Nên việc mình tiếp quản PKD gần như là một điều tối kỵ, nó như kiểu cướp người, cướp quyền lợi, cướp nồi cơm của nhau vậy. Và nếu mình làm như thế thì thật sự mọi tình cảm sẽ coi như bỏ hết. Không còn anh em, bạn bè, không còn Tri kỷ j của nhau nữa. 
Trở lại với yêu cầu của a Chủ tịch. Mình suy nghĩ 1 hồi và trả lời:
-  Vâng anh. Em làm được !             
Còn tiếp


Mình lại viết và cứ có cảm giác lần đầu mình viết đỡ dở hơn (Chắc do Hiệu ứng tân thủ ^^). Thật sự có rất nhiều sự việc và mình đã cố gắng sắp xếp và trình bày để mn có hình dung dễ nhất dàng nhất về câu chuyện mình kể. Sau bài đầu tiên mình rất vui khi có những ace bạn bè, ủng hộ, có bình luận cổ vũ và khen giọng văn dễ thương - mình biết là cách nói khác của ngây ngô, ngố tàu =)). Cơ mà chỉ cần bài viết này làm mọi người cười 1 cái thôi cũng ok rồi. Cảm ơn mn vì đã đọc và ủng hộ, see you