Khách sạn 300 phòng: làm ở khách sạn to thì cũng oách lắm, cũng không phải lo overbook gì cả, cứ bán và bán thôi, mùa thấp điểm thì kì kèo từng đồng từng xẻng như mụ dì ghẻ, mùa cao điểm thì lựa từng đoàn từng khách, như 1 cô Tấm lựa thóc, vai nào cũng phải trọn như kiếp tằm phải nhả tơ. 3 năm rồi cái khách so to đùng này chưa full ngày nào, thế là ngưạ non háu đá em quyết tâm sẽ làm 1 lần full với sự nâng đỡ bảo vệ che chở từ các team đoàn đội, thì full rồi overbook luôn rồi họ đẩy khách e qua khách sạn khác mà ko báo cho e 1 tiếng, em bị chửi. Em ấm ức, em đau khổ nhưng em quên em chỉ là đứa nhân viên. Rồi em lại xông pha mặt trận khác, account nợ nần em lại đi giải quyết nợ, sáng e cắp cặp sale xiếc chiều tối em lại làm con công nợ, ở phòng kế toán còn nhiều hơn phòng mình, em đeo bám anh kế toán trưởng, rảnh chút là tìm ảnh để rồi cũng bị nói này nọ, mà em chỉ muốn làm tốt cái việc này thôi, trong mắt em lúc đó con số thật sự hấp dẫn. Rồi em hầu đoàn A đoàn B, anh chị A anh chị B rồi em quên mất e phải lo cho cái thân em, em sụm …truyền nước biển rồi em nộp đơn với nụ cười “Em tốt nghiệp được rồi”
1 góc yêu thích Nha Trang, nguồn trên mạng
Khách sạn 150 phòng: cái khách sạn này nó quí giá vô cùng với em, cái vị trí của nó ở ngoài đời thực cũng đặc biệt như trong tim em vậy. Cách cái sân bay đó ba bề bốn hướng đều có resort, tuyệt nhiên không có khách sạn, có mỗi cái khách sạn mọc lên trơ trọi nơi đồng không mông quạnh. Nó xây lên thì cũng để nơi tiếp tế hàng hóa cho đảo vài tháng, còn không thì để trống. Vì sao em nhảy tọt vô đây thì cũng cơ duyên đưa đẩy họ cần người làm, còn làm gì họ ko quan tâm, miễn có khách là được. Còn con sen em thì muốn đổi mảng, ôm show, đúng như mong đợi em làm tối mắt tối mày mà không có 1 cái booking nào trong 2 tháng gọi là trên 20 phòng. Nó cứ túc tắc thế nào, mà em không chịu bỏ cuộc đã nhận thì làm cho tới, em xách háng ra đó ở gần 2 tháng, em đi bộ em đi xe máy dạo quanh khu đó , coi nó có cái gì để bán. Rồi em nhận mỗi khi mưa gió, resort khóc ròng vì ế, em thì cười toe vì đoàn last minute sẽ trú khách sạn em ít nhất 1 đêm. Rồi cái sân bay gần đó nâng cấp lên quốc tế, em báo giá đoàn crew quốc tế , nhưng chưa là gì so với doanh thu tang vọt lên đạt cả tỷ với sự hỗ trợ hết mình của anh em F&B và H&K. Vui chưa lâu, buồn tới ngay, khách sạn làm có ăn thế là 3,4 người nhào vô cấu xé, em chán cái chính trị công sở rồi. Thôi tha cho em, dù gì em chỉ là con sales bạc lẻ tẻ. Em khóc như 1 con chó bị bỏ rơi giữa đường vì em xem khách sạn đó như đứa con tinh thần của mình, người ta bỏ em lụm lại nuôi, nuôi cho mập thây thì bị lấy lại. Đời mà!
Khách sạn 200 phòng: cái này là 1 cái duyên trời ban cho em, trân trọng vô cùng vì em được gặp được 1 mentor và 1 team thân ái, chửi nhau như “tró” nhưng cũng quí nhau rất nhiều. Em lại vô tư nhào vô làm, tranh cãi cho ra lẻ, em mê tới độ bỏ SG gia đình người yêu chui ra nơi này trong sự la mắng không ngừng của những người em yêu thương. Em kệ, em đi theo tiếng gọi con tim rồi lại bị đời vả bôm bốp vô mặt với nhiều cú không thể tin được. Giờ thì cờ đến tay, em phất thôi, đó là e nghĩ vậy chớ thực tế nó phất vô mặt em từa lưa luôn. Nếu hành nghề rồi thì em nói em tham gia team setup mà 1 địa điểm chưa có 1 cái thương hiệu quốc tế  nào, mới nổi thôi, là biết nó chua lè chua lét như thế nào. Giờ thì việc gì em cũng xông pha, vì không làm việc A thì không tới B, ví dụ không setup cái văn phòng thì chỗ đâu ngồi làm, em xoắn tay đi dây rồi lắp ráp điện thoại, máy tính luôn, hỏi IT đâu họ còn không đủ người mà. Từ cái việc nhỏ đến việc to hơn, em đều cố gắng làm, làm hết mình, đôi khi hi vọng được ghi nhận mà thấy chỉ tự làm khổ mình. Em có thể nắm được kiến thức chuyên môn hơn nhưng về sự trải đời thì vẫn còn va vấp nhiều. Té thì lại đứng lên, em trầy trụa, mình đầy vết thương nhưng rồi em lại thấy lòng mình thanh thản vô cùng khi mỗi chiều ngồi uống ly nước mía nhìn mặt biển quê hương mà xúc cảm dạt dào. Đây là kinh nghiệm quí báu, mình em mỗi em có, em biết ơn rất nhiều.
Biển Quy Nhơn ngày nắng chói chang
Khách sạn 30 phòng: rớt cái tủm xuống đáy luôn, khi 1 người đồng nghiệp em quý mến muốn quản lí 1 khách sạn nhỏ vì giờ không làm thì có mà đói, bạn muốn làm em hướng dẫn tận tình nhưng đây là 1 renovation hotel , đã chạy 1 năm rồi và bị dịch đánh cho lên bờ xuống ruộng tới nỗi không còn 1 khách nào đến. Giờ ôm về chẳng khác tự làm khổ mình, làm tốt kiếm đối tác gửi khách về thì chỉ có chỉ có 30 phòng, không, chính xác là 25 phòng để bán thôi, còn 5 phòng để dự trữ ngừa sự cố. Chi phí phải bỏ ra cũng không nhỏ mà doanh thu chỉ có phòng thì cũng chẳng thể bù vô trong 1 mùa, lại ngay cái địa điểm du khách chạy theo mùa mà giờ còn chạy theo bà cô Vy. Mà thôi, bạn muốn làm thì em tiếp chiêu. Cũng tò mò xem, cái 30 phòng này sẽ làm cho lao đao theo kiểu nào. Cũng có 1 cái so sánh thú vị, làm 300 phòng như kiểu cô giáo Văn cho 3 trang giấy, đẻ ra mẹ chữ con chữ sao cho lấp kín từng mặt, còn đây như cho 3 dòng, thì bạn sẽ viết chữ gì, viết thừa hay thiếu đều dở.

Soulmate nghe ca này xong phán: Số bà suôn sẻ, không chịu được mà, phải khổ bà mới thấy “sướng”.

Em cười nhẹ “Sống tới nay thì gia đình yêu thương em, người yêu nuông chiều em, bạn bè trân quý em, cả công việc cũng ổn nữa thì có quá bất công không?”


Một phút trải lòng với nghề, kiếp con sen