Hiện tại tôi đang là sinh viên năm thứ 6 của 1 trường Y tại Hà Nội (không phải Y Hà Nội). Với kinh nghiệm 3 năm thực tập bệnh viện của mình tôi cũng đã chứng kiến điều mà không nhân viên y tế nào mong muốn đó là “ thất bại trước thần chết”. Tuy nhiên qua những lần đó tôi cũng rút ra 1 vài điều đáng suy ngẫm. Những điều tôi rút ra không phải là kiến thức chuyên ngành Y mà là những thứ mà sách vở không dạy cho chúng tôi đó là những kiến thức xã hội. Tôi nhớ các thầy luôn bảo Y học không hoàn toàn là 1 ngành khoa học tự nhiên mà có sự giao thoa với những ngành khoa học xã hội. Vì vậy qua 1 số câu chuyện ngắn dưới đây mong là các bạn có thêm những góc nhìn hay ho về công việc của 1 nhân viên y tế.
Cái chết đầu tiên mà tôi gặp phải là 1 lần tôi đi học khoa hô hấp. Đó là 1 bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn 4 (giai đoạn cuối, lúc này các tế bào ung thư đã di căn đến cơ quan khác của cơ thể). Ở giai đoạn này cơ bản các bác sĩ sẽ điều trị bổ trợ và cố gắng kéo dài sự sống cho bệnh nhân. Là 1 bác sĩ thì tôn chỉ vẫn là không được bỏ bệnh nhân và phải cố gắng dù 1% cơ hội, tuy nhiên thì cũng phải có cái giá của nó và cái giá ở đây là tiền. Bệnh nhân này là trụ cột của gia đình việc bệnh nhân nằm viện điều trị đã làm kiệt quệ kinh tế của gia đình. Việc tiếp tục điều trị sẽ làm gia đình bệnh nhân phải nợ nần đến mức không thể chi trả. Lúc này bác sĩ đứng giữa 2 lựa chọn: 1 là tiếp tục gieo hi vọng cho bệnh nhân đổi lại là tất cả các thành viên trong gia đình bệnh nhân sẽ phải gồng mình trả nợ, 2 là sẽ để bệnh nhân về nhà chờ đến ngày chết tuy nhiên sẽ cứu được tương lai của cả gia đình. Tất nhiên bác sĩ chỉ đưa ra con đường còn lựa chọn nằm ở người nhà bệnh nhân và mọi người cũng đoán được người nhà bệnh nhân chọn cách nào. Qua đây tôi biết là làm bác sĩ không phải chỉ điều trị bệnh mà là đem lại điều gì tốt nhất cho người bệnh và gia đình người bệnh.
Cái chết thứ 2 đến từ 1 bệnh nhân nữ khá trẻ mà nguyên nhân thật sự làm bệnh nhân tử vong đến giờ tôi vẫn không rõ. Bệnh nhân đó là 1 bệnh nhân nhập viện vào ban đêm với biểu hiện là chóng mặt và đau đầu vì thế bệnh nhân đã vào khoa thần kinh (là khoa mà tôi đang học lúc đó). Lúc vào khoa thì các bạn trong kíp trực tiến hành khám bệnh như bình thường tuy nhiên đã không để ý tới các biểu hiện nguy hiểm của bệnh nhân vì nghĩ đó chỉ là “bệnh thông thường”. Đến nửa đêm thì bệnh nhân đã rơi vào trạng thái nguy hiểm tuy đã phát hiện ra nhưng lúc đó đã muộn. Sáng hôm sau bệnh nhân tử vong, mặc dù thầy giáo của tôi đã an ủi là nếu các em phát hiện sớm thì bệnh nhân cũng tử vong thôi. Tuy nhiên việc coi thường những chi tiết rất nhỏ mà tôi nghĩ là “bình thường” ấy lại dẫn đến điều đáng tiếc. Những chi tiết nhỏ như nhiệt độ, tần số mạch, huyết áp trước đó tôi không quá để ý tuy nhiên sau sự việc đấy tôi mới nhận ra những thứ tưởng chừng như nhỏ ấy lại là những chỉ số sinh tồn quan trọng của 1 con người. Qua đó thấy là những thứ ta tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng đôi khi nó mang ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Cái chết thứ 3 cũng là cái chết mới đây nhất mà tôi gặp đó là 1 bệnh nhân trẻ tuổi khỏe mạnh tuy nhiên chỉ vì 1 lần nhổ râu mà bị nhiễm vi khuẩn từ vị trí đó lan sang nhiễm vi khuẩn toàn thân nhưng còn xui hơn khi con vi khuẩn đó là S. Aureus (Tụ cầu vàng) đề kháng với hầu hết các loại kháng sinh. Sau khi sử dụng tất cả những phương pháp điều trị và thuốc hiện có thì bệnh nhân ấy vẫn không tiến triển tốt lên và cuối cùng thì đã tử vong. Bệnh nhân trẻ như vậy còn nhiều điều chưa được làm mà cái chết đến thật bất ngờ. Tôi là 1 người được phân công theo dõi bệnh nhân nhiều lúc cũng nghĩ là nếu mà sau này mình đột nhiên chết như vậy thì mình có hối hận gì không. Vì thế để nhỡ tôi có gặp phải tình huống như thế trong tương lai thì mỗi ngày tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi thứ mà tôi đề ra để dù có chết bất ngời thì tôi cũng sẽ đón nhận cái chết 1 với tâm thế không hối tiếc. Tôi biết quý trọng thời gian hơn và sống như chỉ còn hôm nay được sống.
Chứng kiến 1 ai đó ra đi là một điều mà không nhân viên y tế nào mong muốn, nhưng nhìn vào mặt tích cực thì tôi cũng đã thu lại được những bài học quý giá cho mình trong tương lai. Những bài học đó sẽ biến tôi từ 1 cậu sinh viên Y trở thành 1 nhân viên y tế có trách nhiệm và có cái nhìn nhiều chiều hơn mỗi khi khám và điều trị cho mọi người.