Hình ảnh phản chiếu bản thân trong gương rốt cuộc là gì?
Ví dụ về cách một người bị body/appearance dysmorphia nhìn nhận về bản thân
*Warning: Có chứa nội dung về self-harm.
Trong lúc đang nghiền ngẫm những chiếc ảnh xưa cũ của những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, thoáng chốc một dòng suy nghĩ lướt nhẹ qua tâm trí tôi về bản thân mình. Chẳng nói chẳng rằng, tôi bỗng ngồi dậy khỏi giường cùng đôi tất đã bị mất một chiếc. Phải, đáng lẽ phải là hai chiếc thì tôi lại chỉ tìm thấy một. Lúc đấy dường như có cái gì đó thôi thúc bản thân tôi phải nhìn vào chiếc gương trên tủ quần áo vào lúc giữa đêm, thôi thúc tôi xem lại rằng bản thân tôi đã trở thành thứ gì sau gần 2 thập kỷ tồn tại.
À...
Từ lúc nào mà tôi lại căm ghét bản thân đến nhường này nhỉ?
Tiếng thở dài của tôi như phá tan bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ ở phía Đông nước Đức. Hoạ chăng, cái việc tôi chỉ tìm thấy một chiếc tất như thể đang ám chỉ cái cách tôi nhìn vào bản thân hiện tại, cái cách mà tôi luôn cảm thấy bản thân thiếu đi thứ gì đấy quan trọng. Phải, hơn 20 năm qua, chưa từng tồn tại một khoảnh khắc nào mà tôi không ghét bản thân mình.
Chợt nhớ lại khoảng gần 1 năm trước, tôi cũng đang tự nhìn vào gương như bây giờ, nhưng với một dòng cảm xúc khác. Đêm đấy tôi đang vừa nhìn bản thân mình ở trong gương vừa gào khóc như một đứa trẻ vừa bị dành lấy món đồ chơi yêu thích của nó. Chỉ khác ở chỗ, tôi khóc bởi cảm giác bất lực nuốt trọn lấy tôi, bắt tôi chấp nhận một sự thật phũ phàng:
" Với ngoại hình như hiện giờ, với những gì bản thân mày có hiện giờ thì sẽ không ai có thể yêu nổi mày và mày sẽ không bao giờ có được cảm giác được yêu thương là như thế nào. "
Thi thoảng tôi thấy cuộc sống nó cứ trôi lềnh bềnh một cách vô định |
Ảnh bởi
Christopher Campbelltrên
UnsplashThoáng qua thì nghe thật nực cười nhỉ? Trong khi bao nhiêu người miếng ăn qua ngày còn chưa có mà tôi lại khóc vì vấn đề này. Tuy nhiên với một người như tôi mà nói, mục tiêu cuối cùng trong đời mà tôi mong muốn chỉ là một cuộc sống bình dị với người tôi yêu. Bạn cứ thử tưởng tượng mục tiêu của bạn là thắng giải vô địch điền kinh mà bạn lại bị mất khả năng đi lại, thì lúc đấy bạn sẽ hiểu hơn tâm trạng lúc đấy của tôi. Nghe thiển cận là vậy, tôi biết chứ, nhưng dù có lý trí đến mấy thì tôi vẫn phải thừa nhận rằng, vào đêm hôm ấy cảm xúc của tôi đã nuốt trọn phần lý trí còn sót lại trong cơ thể.
Nhắc lại về cái đêm hôm ấy, tôi vừa nhìn vào gương vừa thở hổn hển như thể cả đất trời vừa như sụp đổ. Tôi buông những lời thô thiển nhất về bản thân và hoảng loạn suy nghĩ tại sao mình lại như thế này. Trong lúc tay trái đang cố chống đỡ cơ thể, tay phải tôi lúc đấy đã với được cái dao cạo mà tôi vô tình làm rơi. Lúc đấy mắt tôi cứ đảo qua đảo lại con dao cạo với khuôn mặt mình trong gương vừa lẩm bẩm cái gì đấy mà tôi còn không nhớ rõ. Chỉ biết là, không phải tôi đang cố tự kết liễu bản thân, chỉ đơn giản lúc đấy từng đường nét khuôn mặt tôi dường như trở nên dị dạng, méo mó, khiến tôi không thể kiềm được cảm giác phải cố cứu lấy những mảnh ghép cuối cùng còn sót lại trong tâm trí. Hôm ấy tôi tỉnh dậy với khuôn mặt có vài vết cắt và chỉ còn một bên chân mày...

Nỗi cô đơn- hay chỉ đơn giản là cảm giác muốn nhận được sự công nhận từ bên ngoài? |
Ảnh bởi
Joshua Earletrên
UnsplashSau cái đêm tưởng chừng như địa ngục ấy, tôi vẫn vậy. Vẫn những suy nghĩ tiêu cực ấy, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn chiếc gương ấy. Cách tôi nhìn bản thân vẫn không thay đổi. Tôi tự hiểu được rằng, thứ tôi cần hiện giờ là "external validation". Nhưng tất nhiên tôi vẫn đủ tỉnh táo để hiểu rằng đây như là một ván cược mà tôi phải cược hết lòng tự trọng của bản thân vào một người khác. Một là tôi sụp đổ hoàn toàn, còn không thì mọi thứ sẽ cứ trôi đi yên bình như cái viễn tưởng mà tôi đã mường tượng ra.
(Còn tiếp)

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Hãy là người đầu tiên bình luận bài viết này