Dù rất rất yêu việc đi bộ ngao du, vẫn có đôi điều làm tớ đôi khi rất khó chịu khi đi đường, nên ráng lên đây bêu rếu cho đỡ tức, để lỡ mà nếu có ai đó đã từng làm người đi bộ bực thì coi sống sao được thì sống nha, để cho mấy bạn cũng đi bộ như tớ cảm thấy được đồng cảm sâu sắc. hihi. Trong bài tớ đề cập đến đường phố Sài Gòn, chỉ đích danh Sài Gòn luôn á Sài Gòn ơi.
Đi bộ có gì bực?
1
Bị xe máy giành vỉa hè. ( chắc cảm giác tương tự việc xe bus hay xe bự giành làn đường của xe máy- đối với xe máy).
ô kê là đường đông, bạn có việc quá gấp và bạn giành vỉa vè của tớ. nhưng ăn trông nồi ngồi trong hướng chứ, làm ơn chừa tí đường cho tớ đi nữa, vỉa hè là phần đất hợp pháp của tớ cơ mà!!
cái việc vừa đi vỉa hè vừa lách xe máy vừa nguy hiểm lại vừa mệt não kinh khủng, mọi khi đi vỉa hè ( không tranh giành tấc đất) tớ thư giãn và hay bỏ quên não lắm, bạn não đang ở đẩu đâu đôi khi bị kêu về gấp cũng phát bực lên được.
một nỗi niềm sung sướng khó tả của người đi bộ khi kẹt đường là thấy mình dù đi bộ nhưng có thể đi phăng phăng qua mấy khúc kẹt xe ngon lành cành đào, bỏ xa các thể loại xe máy xe bự, cảm giác lúc ấy mình như siêu nhân siêu tốc thật là sướng hết cả ngày. =)))
ai bảo đi bộ luôn có tốc độ chậm hơn xe máy, xe bự thì bỏ đi nha. cuộc đời mà, luôn có phong phú các thể loại trường hợp.
cách giải quyết: ngày càng bớt khó chịu khi gặp trường hợp lấn lề trên. tại vì ko giải quyết đc thì hãy học cách chấp nhận nó làm sao cho mình cảm thấy thoải mái nhất.
2
đi ngang qua tiệm bán ốp điện thoại.
không hiểu sao nhưng những tiệm bán ốp tớ ngang qua đều treo đèn màu trắng công suất vượt trội- tức là nó cực kì trắng sáng và cực kì chói mắt. lỡ nhìn một phát là đau hết cả con mắt.
vừa tốn điện, vừa mất khách, nhưng lại có rất nhiều tiệm ( ngoài bán ốp) áp dụng cách treo đèn này, chả hiểu! đâu phải cái gì nổi bật người ta cũng muốn vô?!!!!
đi ban ngày mang kính chống nắng đã đành, chẳng lẽ đi buổi tối cũng phải đeo kính chống sáng?
biện pháp giải quyết tạm thời của tớ là: không bao giờ nhìn trực diện vào tiệm nào quá sáng, mình phải lơ lơ đi nhìn chỗ khác thì coi như ánh sáng quá sáng kia ko có cơ hội lọt vào mắt mình.
3
lúc trời mưa, một vài ngôi nhà sẽ có ống dẫn nước xả nước thẳng từ mái xuống vỉa hè. bonus: trời mưa, để xe máy trên vỉa hè hết trơn chả còn miếng đường nào cho người đi bộ.
tức là tớ phải vừa tránh mưa, vừa né cột nước. điều kiện ”thuận lợi” tí thì tớ sẽ di chuyển thế này: đi sát ranh giới lòng đường và vỉa hè ( vỉa hè toàn xe), có khả năng té lỗ cống ko có rào ( đã té thiệt), chỗ vắng xe leo lên vỉa hè đi tí tưởng sung sướng lắm ai dè bị mấy máng nước tốc độ cao xả thẳng vô đầu, nếu may mắn né được thì phải tiếp tục né và né và né, vừa bị ướt vừa phải căng mắt tìm điểm khác biệt trên con đường để mà né. quá mệt mỏi cho con bé.
phương pháp ống nước thay thế cho cách thô lỗ trên là ống dẫn nướng từ trên mái dẫn theo sát mặt đứng của mặt tiền, tới gần sát mặt đất thì hết, như vậy bạn nước sẽ được dẫn âm thầm từ mái xuống đường và ko gây bực cho ai. và thế là sẽ có những người đi bộ hạnh phúc. nhược điểm của cách này là: tốn xèng mua thêm một ít mét ống dẫn; và có thể việc áp ống dẫn sát mặt tiền có ảnh hưởng đôi chút đến chân dung mặt tiền của căn nhà.
bởi, phải hy sinh nhiều thứ để trở thành một người tốt. và có quá nhiều cám dỗ để dễ dàng trở nên ích kỉ.
cách giải quyết: rủ rỉ rù rì khắp gia đình và xung quanh để không ai xây ống kiểu kì cục trên. vì một thế giới bớt kì cục. khi tớ không thể thay đổi được thế giới, thì tớ phải thay đổi tớ trước đã.
có những cách giải quyết khác như mọi người vẫn thường nghĩ ấy: là đổi phương tiện di chuyển khác, xe máy chẳng hạn.
nhưng tớ thừa biết, đi xe máy cũng có khối chuyện bực của việc đi xe máy đúng hong nào. nên quan trọng hong phải là “chuyện bực gì” mà mà ” bạn giải quyết nó như thế nào”, nó có kéo mood của bạn xuống không hoàn toàn là do bạn. bởi thế chúng ta nên sở hữu một hệ thần kinh thép, cứng rắn trước mọi sự xô bồ của cuộc đời, coi như là đạt chuẩn. lúc đấy dù bị xe máy giành vỉa hè có lẽ Hạ lại nghĩ “ô la la mình đã ban phước lành cho một người bận rộn, chúc họ an toàn tới đích.”
câu cuối coi như bớt dìm hàng bạn Đi Bộ trong bài viết này: lợi ích to bự của việc đi bộ: rèn luyện sức khỏe, và cả thần kinh. à há.
ps: chúc cho chúng ta sẽ sớm gặp nhau ở Hiệp hội những người đi bộ hạnh phúc. :)