Quá khứ qua rồi không thay đổi được
Hiện tại không hạnh phúc thì tương lai làm sao vui?

Có một sự thật hiển nhiên.

Xã hội hiện đại với sự phát triển của công nghệ, con người có nhiều tiện nghi hơn để thõa mãn, đời sống vật chất được cải thiện.
Buồn chán thì lướt internet, coi phim, giải trí, mua sắm.
Cô đơn thì có mạng xã hội, than vãn , tám chuyện.
Mệt mỏi thì ngủ.
Lan man miên man tâm tư cho tới lúc cơ thể mỏi mệt thì gục ngủ.
Chúng ta mong mỏi một niềm vui từ bên ngoài, kết bạn giao lưu, gặp gỡ… chỉ để mong cầu sự giải tỏa tâm lý nhưng chúng ta quên rằng: mình đang tâm trạng như thế nào thì mình sẽ gặp những người đồng cảm như vậy. Rồi cả đám bất ổn gặp nhau, than thân trách phận, để rồi trở thành “tâm lý nạn nhân” trong cuộc đời này.
Cuộc đời sao chán thếCông việc chán thế: lương thấp, sếp khó tính, đồng nghiệp không thân thiệnBạn bè không ai hiểu mình (vì tâm lý bản thân ai cũng có vấn đề, muốn nương tựa vào nhau để giúp nhau, chứ không phải để nghe người khác than vãn).Bố mẹ thì quở trách, càng đâm ra không muốn về nhà, muốn ra ở riêng để rồi lạc lõng hơn.
Toàn bộ những điều tiêu cực trên sẽ như một con quái vật đói khát, cứ nuốt chửng lấy bạn dần dần, nó sẽ điều khiển bạn và làm chủ cuộc đời bạn một cách vô thức.

Làm sao để thoát qua những điều buồn chán lan man mệt mỏi đó?

” Đã về, đã tới
Bây giờ, ở đây
Vững chãi, thảnh thơi
Quay về nương tựa. “
(Trích từ sách “Không diệt không sinh đừng sợ hãi” của thiền sư Thích Nhất Hạnh.)
Đừng nhìn ra ngoài nữa, hãy nhìn vào trong thâm tâm đang hỗn loạn của mình, ngay tại đây, ngay tại giây phút hiện tại này. Hãy thực sự hiện hữu.
Đừng ngồi đây nhưng tâm hồn miên man về ở nơi đâu đó, tại lúc nào đó nữa. Ngay đây và bây giờ mà thôi.
Hãy ôm ấp lấy hơi thở của chính mình, quan sát hơi thở vì nó là sợi dây liên kết duy nhất của thân và tâm.
Chúng ta ích kỉ, tự cao tự đại, lo chuyện xa xôi vĩ mô mà quên mất một điều đơn giản là hơi thở, dù vô thức chúng ta vẫn thở đấy, nhưng thở vội vàng, gấp gáp, ngắt đoạn. Chúng ta bỏ bê mất tấm thân này, cái tâm này. Nó chính là bản thân chúng ta.

Hãy thở đều và sâu, tâm lắng đọng, chánh niệm.

Hãy hiện hữu là chính mình thông qua hơi thở, đừng trở thành nô lệ của quá khứ, đừng trở thành con rối sợ hãi về tương lai.
Quá khứ qua rồi, tương lai chưa tới và hiện tại là lúc mà chúng ta đang có thể kiểm soát được. Không bình tâm, không hiện hữu lúc này, thì làm sao tương lai có thể vui, có thể hạnh phúc được. Nếu không làm được điều đó, chúng ta sẽ như con lật đật trong cuộc sống này.
Chúng ta không thể kêu gào đòi hỏi thế giới thay đổi theo ý chúng ta được, mà hãy chấp nhận sự thật rằng: ‘mọi thứ đều vô thường’, luôn biến đổi và chúng ta là một thành phần trong bức tranh rộng lớn đó.
Hãy có niềm tin là chúng ta có thể thay đổi theo hướng tích cực hơn và mọi thứ tiêu cực sẽ trôi qua. Chúng ta sẽ có thái độ sống đúng đắn rồi hiển nhiên rằng “đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”.
Ôm ấp lấy hơi thở, quan sát sâu thẳm bên trong tâm mình để nhận biết và chuyển hóa những điều tiêu cực, những điều muộn phiền. Thay vào đó là những điều tốt, những niềm vui mà chúng ta đang có. Hãy nhìn vào đó. Hãy thì thầm với chính mình rằng “tôi sẽ tốt hơn, tôi sẽ hạnh phúc, tôi sẽ thành công, mọi thứ tiêu cực rồi sẽ qua”.
Chính vậy, cứ vậy hàng ngày. Cuộc đời sẽ hạnh phúc hơn ngay chính lúc này đây. Hiện tại hạnh phúc, tương lai sẽ hạnh phúc, cuộc đời sẽ hạnh phúc, những người xung quanh sẽ hạnh phúc. Một bức tranh đẹp và có thể xảy ra.