Hãy gỡ xuống cái bức tranh về người anh hùng Mỹ!
Đây là phần tiếp theo để phản biện bài "Nước Mỹ và chiến tranh (Phần 2)" Nước Mỹ và chiến tranh (phần 2) Bài viết gửi bởi...
Đây là phần tiếp theo để phản biện bài "Nước Mỹ và chiến tranh (Phần 2)"
Phần 1: Tóm tắt lại bài viết và các ý của tác giả.
Bài viết trên phần nhiều mang tính chất kể chuyện, thuật lại các chính sách và hành động ngoại giao của Mỹ từ sau thế chiến thứ hai. Những điểm nhấn chính là: Chiến tranh Triều Tiên, chiến tranh Việt Nam, các chính sách bình thường hóa với Trung Quốc, và những diễn biến ở Trung Đông thời cuối chiến tranh lạnh. Phần lớn là thuật lại các diễn biến lịch sử nhưng có một cái ý lớn mà người viết muốn nhồi vào trong câu chuyện này. Ý lớn đó của tác giả là như sau:
Tác giả cho rằng nước Mỹ đã "có công" đẩy lùi chủ nghĩa Cộng Sản. Nước Mỹ với những chính sách uyển chuyển lúc cứng lúc mềm đã dành được chiến thắng cuối cùng và cứu được loài người. Xuyên suốt bài viết tác giả luôn thể hiện lòng ngưỡng mộ với cách đối nhân xử thế của người Mỹ. Những câu sau phản ánh được rõ nhất ý của bài viết:
"Sau năm 1945, sự khác biệt về ý thức hệ tư bản/dân chủ và ý thức hệ cộng sản khiến cho thế giới có nguy cơ rơi vào một cuộc đại chiến mới."
"Thường thì chính phủ Mỹ luôn đan xem vào những lợi ích chính trị những giá trị nhân văn...."
"Nhưng với tài năng của Henry Kissinger, nước Mỹ vào thời kỳ cuối của chiến tranh lạnh đã lựa chọn con đường ngoại giao để tạo ra đồng minh mới và kiềm chế kẻ thù của mình mà không phải lựa chọn biện pháp chiến tranh."
Và còn nhiều nữa.
Phần 2: Phản biện.
Trước hết tôi xin được đưa ra một đánh giá chung đó là bài viết này mang nặng cảm tính cá nhân. Trong bài phản biện của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để nhìn mọi việc một cách khách quan nhất có thể.
Đầu tiên là về việc tác giả cho rằng Mỹ đã cứu thế giới khỏi chủ nghĩa Cộng Sản. Ở đây tôi sẽ không bàn cụ thể về chủ nghĩa Cộng Sản để xem nó đúng hay sai tốt hay xấu mà tôi sẽ đánh giá những chính sách và hành động của Mỹ dưới khía cạnh ngoại giao. Về cơ bản thì nguyên tắc chung trong đối ngoại quốc tế là việc tôn trọng chuyện nội bộ của nước khác. Không có nước nào đưa quân và đe dọa Mỹ khi họ tàn sát hàng triệu người da đỏ. Không có nước nào tấn công Mỹ khi họ đối xử với người da đen như súc vật. Chiến tranh Triều Tiên và chiến tranh Việt Nam về cơ bản đều bắt nguồn từ những cuộc nội chiến. Và tất nhiên là nước này có thể bị ảnh hưởng bởi tư tưởng chính trị của nước kia nhưng can thiệp quân sự là điều cấm kị. Mỹ lúc nào cũng là nước động thủ trước. Chuyện đưa Liên Hợp Quốc ra để biện hộ cho hành động quân sự của Mỹ là điều ngụy biện bởi lẽ nhìn vào những gì đã và đang diễn ra thì Liên Hợp Quốc chỉ là một công cụ để phe chiến thắng sau Thế Chiến thứ hai có thể áp đặt quyền lực của họ lên phần con lại của thế giới. Năm thành viên thường trực của Hôi Đồng Bảo An là năm nước chiến thắng sau thế chiến. Luật là do họ viết ra, họ muốn lách luật kiểu gì chả được. Mỹ trong suốt hàng chục năm qua đánh không biết bao nhiêu nước mà lúc nào Hôi Đồng Bảo An cũng luôn có lý do để cho họ qua. Nga đánh Crimea, Trung Quốc làm loạn ở biển Đông, Liên Hợp Quốc ở đâu? Cũng theo luật của Hội Đồng Bảo An thì chỉ có 5 nước thường trực ở trên là có thể phát triển vũ khí hạt nhân. Cứ nhìn vào đó mà ngẫm.
Có một sự thật đó là Mỹ không căm ghét Cộng Sản bởi vì bản chất của chủ nghĩa này. Chủ nghĩa Cộng Sản đã ra đời từ trước Thế Chiến thứ 2. Trong Thế Chiến, Mỹ cũng là đồng minh và viện trợ cho Nga. Tại sao chỉ có từ sau thế chiến Mỹ mới trở nên căm thù Cộng Sản đến vậy? Lý do như tôi đã nói ở trên, họ ghét không phải bởi vì bản chất của Cộng Sản mà họ ghét nó vì khối Cộng Sản trỗi dậy sau thế chiến thứ 2 quá mạnh mẽ, trở thành một thách thức cho sự bá quyền của Mỹ trên thế giới. Nước Mỹ không chiến đấu vì công lý, họ chiến đấu vì lợi ích của riêng họ. Ở giữa trung tâm của tất cả những hành động và chính sách mà Mỹ vẽ ra là cái lợi ích của họ. Tôi nhắc lại: Lợi ích của họ chứ không phải là cái bức tranh về người anh hùng Mỹ đứng lên đẩy lui Cộng Sản như người nhiều người vẫn vẽ ra. Cần minh chứng về điều này? Khi chính phủ Cộng Sản của Polpot tàn sát hàng triệu người dân Campuchia, Mỹ có mảy may đoái hoài gì đến không? Lý do họ không đoái hoài đến là vì vào thời điểm này Polpot còn đang là tay sai của Bắc Kinh và Mỹ thì đã muốn bình thường hóa quan hệ với Bắc Kinh vào thời điểm ấy rồi. Rõ ràng là Mỹ không ngại chơi với Cộng Sản và làm ngơ khi chính phủ tay sai của Bắc Kinh tàn sát người vô tội. Những ai vẫn còn ôm trong đầu cái bức tranh về người anh hùng Mỹ thì có thể gỡ xuống được rồi.
Sự thật thứ hai đó là Mỹ không hề đánh bại Cộng Sản. Hãy nhìn ngay vào thực tế, Những quốc gia mà Mỹ can thiêp quân sự vào mạnh nhất là những quốc gia mà nhà nước Cộng Sản còn tồn tại cho đến ngày hôm nay. Việt Nam, Bắc Hàn, Cuba, và cả Trung Quốc nữa (Mỹ từng có ý định ném bom nguyên tử Trung Quốc và ý định này suýt nữa trở thành sự thật). Chính sự can thiệp thô bạo về quân sự của Mỹ đã tạo nên một phản ứng ngược, dấy lên bản năng tự vệ trong lòng dân chúng và giúp cho những nhà nước Cộng Sản trên đứng vững đến ngày hôm nay. Ngược lại, hãy nhìn vào những nước nơi mà chủ nghĩ Cộng Sản không còn tồn tại. Mỹ không phải là kẻ đã đánh sập nhà nước Xô Viết. Mỹ không phải là kẻ đã đánh đổ bức tường Béc-Lin. Người Mỹ không đánh bại Cộng Sản bởi vì họ chưa bao giờ chiến đấu chống lại Cộng Sản. Cuộc đối đầu thực sự là giữa Mỹ và những đối thủ của họ trên trường quốc tế. Và khi cơ hội mới, đường hướng mới đến, họ không ngại chơi với Cộng Sản.
Tác giả dành một phần lớn bài viết của mình để kể và tôn sùng những chính sách của Kissinger, người mà tác giả cho rằng sự thiên tài về ngoại giao đã cứu thế giới. Sự thật là Kissinger đã luôn là một biểu tưởng tiêu biểu của chủ nghĩa đế quốc Mỹ. Hãy nghe những gì ông ta nói đây:
"The United States is bating China and Russia, and the final nail in the coffin will be Iran, which is, of course, the main target of Israel. We have allowed China to increase their military strength and Russia to recover from Sovietization, to give them a false sense of bravado, this will create an all together faster demise for them. We’re like the sharp shooter daring the noob to pick up the gun, and when they try, it’s bang bang. The coming war will will be so severe that only one superpower can win, and that’s us folks."
"Nước Mỹ đang dẫn dụ Trung Quốc và Nga vào một cái bẫy. Và cái đinh cuối cùng được đóng lên nắp quan tài sẽ là Iran, vốn là một trong những mục tiêu của Israel. Chúng ta (Mỹ) đã cho Trung Quốc thời gian để tăng cường quân lực của họ, và cho Nga thời gian để phục hồi lại sau thời kỳ Xô Viết; cho họ một cái ảo tưởng về sự thành công cốt để dẫn họ đến sự lụi tàn. Chúng ta là những thiện xạ đang cố gắng mời gọi bọn gà mờ vào một cuộc đấu súng, và khi chúng chấp nhận lời thách đấu ấy: Bùm! Cuộc chiến tranh sắp tới sẽ khốc liệt đến mức sẽ chỉ còn một siêu cường duy nhất còn lại, và đó sẽ là chúng ta."
"We told the military that we would have to take over seven Middle Eastern countries for their resources and they have nearly completed their job. We all know what I think of the military, but I have to say they have obeyed orders superfluously this time. It is just that last stepping stone, i.e. Iran which will really tip the balance. How long can China and Russia stand by and watch America clean up?"
"Chúng tôi ra lệnh cho quân đội xâm chiếm 7 nước ở Trung Đông để chiếm tài nguyên và họ đã gần hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người đều biết tôi nghĩ gì về giới quân đội nhưng lần này thì tôi phải nói rằng họ đã tuân lệnh vượt ngoài mong đợi. Chỉ là có Iran vẫn còn cố trụ lại, kể ra thì cũng tạo nên những trở ngại đáng kể. Trung Quốc và Nga còn có thể bình chân nhìn Mỹ vơ vét được bao lâu nữa đây?"
Henry Kissinger
Hai trích dẫn trên liên hệ với nhau. Theo Kissinger thì những chính sách hiếu chiến của Mỹ trong vấn đề đi cướp tài nguyên ở Trung Đông chỉ là một phần trong một kế hoạch lớn hơn. Kế hoạch là cho Nga và Trung Quốc thấy được cách mà Mỹ vơ vét và lộng hành, từ đấy kích thích họ làm theo. Trung Quốc đang lộng hành ở biển Đông và Nga thì mới chiếm Crimea, kế hoạch của ông ta đang đi rất đúng hướng. Khi căng thẳng leo thang, chiến tranh sẽ là điều khó tránh khỏi. Đúng như Kissinger nói, Mỹ đang dụ Nga và Trung Quốc vào một cuộc chiến. Một cuộc chiến mà theo như ông ta tiên đoán sẽ kéo dài kỷ nguyên của Mỹ thêm một thời gian nữa.
Phần 3: Lời kết
Sự thực thì với những ai chịu khó tìm hiểu thông tin một cách đa chiều sẽ thấy cái sự lộng hành của Mỹ nó quá rõ ràng. Và một cái điều rõ ràng nữa nhưng nhiều người vẫn không nhận ra đó là văn hóa cũng như báo đài Mỹ đang là bộ máy tuyên truyền hùng hậu nhất trên thế giới. Nhìn lại mới thấy thực sự rất dễ để người trẻ bị sa vào cái bẫy tâm lý này. Hàng ngày tiếp xúc với những cái mới mẻ như làn gió lạ của văn hóa Mỹ, xem phim Mỹ, nghe nhạc Mỹ, chơi những trò chơi điện tử do Mỹ làm ra, tất cả dẫn đến thần tượng Mỹ. Bị choáng ngợp bởi những cái hào nhoáng mà họ tung ra đến nỗi tìm cách hợp lý quá cái tư tưởng bá quyền và con đường đẫm máu mà họ đang đi trên. Người Việt mới chỉ thế hệ trước thôi còn là nạn nhân thế hệ sau đã cum cúp chạy theo Mỹ. Một lần nữa tôi phải nói lại: Tôi không cổ xúy cho việc thù hằn hay ghét Mỹ. Tôi biết có rất nhiều điều hay và mới lạ trong văn hóa Mỹ mà ta có thể học hỏi. Nhưng cần phải rạch ròi rõ ràng cái gì ra cái ấy, không thể cứ dính đến Mỹ là gật đầu lia lịa được.
Nếu nói một cách công bằng khi nhìn vào chính sách và những hành động của Mỹ thì thực sự cách hành xử này không hề mới lạ. Khi một thế lực hay một đất nước nào đó có được điểm tựa, họ sẽ tìm cách mở rộng tầm ảnh hưởng nhằm thu về lợi ích cho riêng mình. Nếu như đất nước của chúng ta có nhiều tài nguyên như nước họ thì chẳng biết đâu chúng ta cũng sẽ có những tư tưởng bá quyền này? Thế nên dù không có thiên thần gì ở đây nhưng chúng ta cũng không thể vẽ nên cái hình ảnh của một con ác quỷ được. Mạnh thì tìm cách bành trướng, quy luật tự nhiên nó là như thế. Trong quá khứ người Việt chúng ta đã nhiều lần từng là nạn nhân của chủ nghĩa bá quyền này rồi. Hiện tại và trong tương lai còn sẽ phải đồi mặt với tham vọng từ Trung Quốc nữa. Thế nên ý thức được cái tư tưởng chung của những nước lớn là điều rất quan trọng. Nhìn vào quá khứ để rút ra những kinh nghiệm cho tương lai. Đấy là những gì ta nên làm.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

VinhWasUsed
Chào bạn. Xin nói trước là về vấn đề chính trị và lịch sử mình có rất ít kiến thức nếu so sánh với những người khác, tuy nhiên mình có vài quan điểm ở đây về cả 3 bài viết ( xin lỗi mình không đọc phần 1 trong bài phản biện của bạn ). Tất nhiên mọi điều chỉ là ý kiến cá nhân và nếu có gì sai sót xin mọi người chỉ rõ giúp:
1. Điều đầu tiên là mình đã đọc cả 2 bài của bạn huskywannafly và mình cảm thấy bài viết này chỉ đề cập tới những ý chính về mặt giấy tờ trong chính sách của Mỹ. Nói cách khác là không đề cập tới những dụng ý của Mỹ đằng sau nó. Cũng có nghĩa là bài viết hơi mang tính tích cực thay vì là tính trung lập hoàn toàn như mình mong muốn.
2. Tuy nhiên ý kiến : câu "hình tượng anh hùng của Mỹ" của bạn trong tiêu đề thực sự hơi mang tính phóng đại. Vì thật sự huskywannafly cũng đã đề cập tới xu hướng thực dụng của Mỹ rồi.
3. Thứ 3 là ý kiến cá nhân nhất của mình: Henry Kissinger thật sự là một con cáo già đáng sợ. Ý mình là miêu tả trong bài của huskywannafly thật sự hơi "hiền hòa" so với sự thật. Khá là thiếu sót khi nói nhiều về một người mà không đề cập tới cái mặt xấu của ông ta, phải không?
Dù sao mình cũng nghĩ dù cả 2 bài đều rất chi tiết nhưng theo mình thì cả 2 đều hơi có xu hướng chủ quan. Cảm ơn đã đọc.
P/s: Bạn có thấy việc đề cập tới việc tuyên truyền văn hóa là hơi lạc đề không? Sự thật là mọi đất nước nếu muốn tạo ảnh hưởng lớn thì đều sẽ nâng cao vấn đề văn hóa trong thời đại công nghệ hiện nay. Không thể nói chỉ riêng Mỹ làm thế. Nhìn Hàn Quốc hay Nhật thì bạn cũng thấy hiệu ứng đó mà, đúng không?
- Báo cáo

Viet Anh Tran

Mình lại không thấy chủ thớt huskywannafly muốn "cho rằng nước Mỹ đã "có công" đẩy lùi chủ nghĩa Cộng Sản". Mình thấy có vẻ ý kiến của tác giả và bạn có nhiều điểm tương đồng - rõ rệt nhất là việc nước Mỹ luôn hành động dựa trên lợi ích của mình và không ngần ngại khiến các nước khác phải gánh chịu hậu quả.
Mình sẽ thử phân tích những ví dụ bạn đưa ra nhé, có gì sai mời husky hoặc anhdung chỉ ra giúp mình:
"Sau năm 1945, sự khác biệt về ý thức hệ tư bản/dân chủ và ý thức hệ cộng sản khiến cho thế giới có nguy cơ rơi vào một cuộc đại chiến mới." => theo ý minh hiểu thì chủ thớt chỉ muốn nhấn mạnh rằng có mâu thuẫn giữa 2 hệ tư tưởng và mâu thuẫn này hoàn toàn có thể kéo thế giới vào một cuộc đại chiến mới. Mình ko thấy có ý bênh bỏ bên nào cả.
"Thường thì chính phủ Mỹ luôn đan xem vào những lợi ích chính trị những giá trị nhân văn...." => đây chính xác là những điều chính phủ Mỹ luôn NÓI, và nó mâu thuẫn với những gì họ làm.
Nếu trích dẫn cả câu mình nghĩ sẽ rõ ràng hơn sự mâu thuẫn này:
"Thường thì chính phủ Mỹ luôn đan xen vào các lợi ích chính trị những giá trị nhân văn nhưng ta có thể thấy rằng nếu một sự kiện xảy ra ở những nơi không có những lợi ích kinh tế, chính trị rõ ràng, thì chính phủ Mỹ dường như không can dự vào sự kiện đó."
"Nhưng với tài năng của Henry Kissinger, nước Mỹ vào thời kỳ cuối của chiến tranh lạnh đã lựa chọn con đường ngoại giao để tạo ra đồng minh mới và kiềm chế kẻ thù của mình mà không phải lựa chọn biện pháp chiến tranh." => đối với thế giới thời điểm đó, Henry Kissinger thực sự là một "cáo già". Việc ông ta có khả năng toan tính, thao túng rất nhiều bên vì lợi ích của nước Mỹ cho thấy rằng ông ta có tài thực sự. Dựa vào dẫn chứng bạn đưa ra, mình nghĩ rằng bạn đang nhầm lẫn giữa "tài năng" và các sử dụng tài năng đó chăng?
- Báo cáo
AnhDung
Anh đang nói với tôi là anh đọc xong bài "Nước Mỹ và chiến tranh (Phần 2) của tác giả và không thấy rằng bài viết này có xu hướng ca tụng cho Mỹ? Anh có chắc là anh đang không tự dối lòng mình không đấy? Nhìn chung cái ý định chính trong bài viết rất dài dòng đó là đưa chủ nghĩa Cộng Sản ra để biện minh cho những hành động bao lực của chính phủ Mỹ. Lợi dụng cái tâm lý không thích Cộng Sản của nhiều người để gia cố thêm cái sự thần tượng một cách mù quáng Mỹ. Nhưng trong bài viết của tôi tôi đã đi chứng mình rằng dù chủ nghĩa Cộng Sản có thế nào đi nữa thì những hành động của Mỹ vãn là ngang ngược dựa trên những nguyên tắc ngoại giao cơ bản nhất.
"Sau năm 1945, sự khác biệt về ý thức hệ tư bản/ dân chủ và ý thức hệ cộng sản khiến cho thế giới có nguy cơ rơi vào một cuộc đại chiến mới"
Ý đồ của tác giả được thể hiện rõ nhất qua việc gắn liền cụm từ "dân chủ" vào với tư bản để đối trọng với cộng sản ở phe còn lại. Y định là muốn nói rằng một bên là dân chủ và tốt còn bên còn lại là xấu xa, đại ý là như thế. Thực tế thì hai từ "tư bản" và "dân chủ" không hề dính gì đến với nhau chứ đừng nói là tác giả còn dùng chúng như hai từ đồng nghĩa. "Tư bản" hay "cộng sản" là những cụm từ để chỉ về đặc tính của bộ máy kinh tế. "Dân chủ" là một đặc tính của bộ máy chính trị. Một nhà nước đôc tài có thể có một nền kinh tế là tư bản hoặc cộng sản.
"Thường thì chính phủ Mỹ luôn đan xen vào các lợi ích chính trị những giá trị nhân văn nhưng ta có thể thấy rằng nếu một sự kiện xảy ra ở những nơi không có những lợi ích kinh tế, chính trị rõ ràng, thì chính phủ Mỹ dường như không can dự vào sự kiện đó."
Chính phủ Mỹ không tham chiến vì mục đích nhân văn và cũng không có yếu tố nhân văn ở trong những lợi ích chính trị của họ (tất nhiên là nó có thể "nhân văn" với người Mỹ, nhưng với những nước bị đánh thì ngược lại). Họ sẵn sàng giết người hàng loạt để cướp đoạt tài nguyên và củng cố ảnh hưởng, đối với tôi không có sự nhân văn ở đó. Cái đoạn sau mà anh trích thêm vào thực ra có mục đích nói giảm nói tránh để biện hộ cho sự thờ ơ của họ với những giá trị nhân đạo. Vài ví dụ được tác giả đưa ra về việc nước Mỹ không can thiệp nếu không có lợi ích ý muốn nói rằng nhân đạo cũng cần đi đôi với lợi ích. Tôi đã nói rồi, nhân đạo gì ở đây? Nhân đạo gì trong việc giết người và cướp bóc. Chỉ có lợi ích của họ thôi. Tôi giải mã điều này kỹ hơn trong bài viết của mình.
Tôi cũng muốn nói thế này này. Nếu như một người ngồi nhà xem phim Mỹ, nghe nhạc Mỹ thì tất nhiên sẽ có xu hướng thấy họ nhân đạo. Nhưng cứ thử ra những làng trẻ em chất độc màu da cam thì mới thấy được thực tế.
Đoạn về Kissinger và những ca tụng về các sách lược "thiên tài" của ông ta kết hợp với phần trên để củng cố thêm cho cái luận điểm về việc Mỹ đã khôn khéo ra sao trong việc đẩy lùi chủ nghĩa Cộng Sản (theo tác giả là đã cứu thế giới). Tác giả lờ đi việc Kissinger là một kẻ sẵn sàng đưa nước Mỹ hay thậm chí là cả thế giới vào trong biển lửa vì những mục đích quốc gia họ.
- Báo cáo
trungloser
Tôi thấy bạn mới là người cảm tính khi phản biện kiểu này, cố ý gắn cái mác " rồ Mỹ" cho bạn Husky đấy. Bạn lôi cái tư bản/ dân chủ ra để nói bạn Husky cố ý nói tư bản là dân chủ "tốt"? Mình chỉ thấy đây là cách viết thay thế cho từ " hoặc" vì các nước tư bản họ nhận hệ tư tưởng của họ là dân chủ thế thôi, nếu ý như bạn cố tình hiểu thì nó phải là dấu "-" bạn ạ. Bạn Husky cũng không ca ngợi nước Mỹ là anh hùng như bạn nói, bạn ấy cũng nói Mỹ sẽ tham chiến vì lợi ích của mình, thế thôi. Còn mấy cái dẫn chứng như bạn viết ở trên thì bạn có thể nhìn sang Liên Xô. Bạn có biết vụ thảm sát cozak của Liên Xô không? Thời stalin có bao nhiêu người bị thanh trừng? Năm 1939, khi Đức xâm lược Ba Lan chính Liên Xô cũng đã bắt tay với Đức để tiêu diệt quân đội Ba Lan đấy, còn được gọi là thảm sát katyn, những vụ thảm sát này Nga cũng đã công bố tư liệu rồi đấy. Còn về việc bạn nói bạn Husky "ca ngợi" tài ngoại giao của Henry Kissinger chứng tỏ bạn ấy là rồ Mỹ theo ý bạn thì mình thấy ý công kích cá nhân càng nhiều. Bạn Husky chỉ thông qua các dẫn chứng chứng minh đường lối ngoại giao đó là không ngoan, thế thôi, và như mình thấy bây giờ ngay cả Việt Nam cũng đang thực hiện chính sách ngoại giao dựa trên chính sách của Kissinger đấy. Mọi chuyện thông qua đối thoại và trao đổi lợi ích, tránh xung đột vũ trang, tất cả vì lợi ích của dân tộc, nếu không thực hiện chính sách này, có lẽ Việt Nam đã trở thành 1 Triều Tiên hay Venezuela thứ 2 rồi. Nên bạn Husky nói đây là chính sách không ngoan, Kissinger là một nhà ngoại giao giỏi có gì sai, hay vì ông ấy là ngừoi Mỹ nên bạn thấy không thể chấp nhận ? Còn bạn dẫn câu nói của ông ấy ra rồi bảo vì thế Nga và Trung Quốc có những hành động như vậy cũng là sai rồi, vì cái tư tưởng nước lớn, và khi nước đó có sức mạnh cả về kinh tế và quân sự thì cái tư tưởng bành trướng nó chẳng cần ai kích động cả đâu, " cá lớn nuốt cá bé" là quy luật luôn đúng rồi.Chính trị hay bất cứ hoạt động nào cũng nhằm mục đích lợi ích thôi, từ con người đến quốc gia tất cả đều muốn đạt được lợi ích lớn nhất. Vì thế bạn đừng nên mang quan điểm " nước Mỹ là đế quốc xấu xa" khi tranh luận nữa. Ah còn vụ bạn bảo bạn Husky kể công Mỹ ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản với cứu thế giới mình cũng chẳng thấy ý đó ở đau trong bài viết của bạn Husky cả. Bạn ấy chỉ nói Mỹ đã góp phần ngăn một nguy cơ đại chiến thôi. Và sự thật đúng là như vậy. Nếu năm đó Mỹ chọn can thiệp bằng quân sự thì kết quả đã kahcs rồi, vì nên nhớ sau chiến tranh thế giới thứ hai, Mỹ là nước tổn thất ít nhất.
Mong bạn Husky tham gia tranh luận trực tiếp với bạn
- Báo cáo
AnhDung
Tôi đã nói rồi tôi không bàn cụ thể về chủ nghĩa Cộng Sản. Tôi chỉ nói riêng dưới góc nhìn ngoại giao. Nước Mỹ cũng đã từng tàn sát người nước họ, Nga và Trung cũng đã từng làm như thế. Tôi đã giữ thái độ trung lập ở đây. Chưa bao giờ tôi nói Nga và Trung là tốt hết. Nhưng tôi cũng đánh sập ngay cái luận điểm cho rằng Mỹ tham chiến vì chính nghĩa.
Còn về chuyện bài trước của tác giả ca ngợi Mỹ như là một anh hùng đẩy lui chủ nghĩa Cộng sản thì nói thật là nó quá rõ ra trong đấy rồi. Làm sao anh có thể không thấy được. Tôi nghĩ là hoặc là vì anh thích anh Husky kia quá hoắc là anh thích Mỹ quá nên khi tôi viết ra cái sự thật này thì anh cảm thấy khó chịu nên phải nói gì đấy với tôi cho bõ tức thôi. Chứ nó rõ rành rành ra đấy. Cứ đọc lại mà xem. Đọc lại cả 2 phần thì sẽ thấy rõ hơn nữa.
Trong bài của tôi tôi cũng có viết đoạn như sau:
"Khi một thế lực hay một đất nước nào đó có được điểm tựa, họ sẽ tìm cách mở rộng tầm ảnh hưởng nhằm thu về lợi ích cho riêng mình. Nếu như đất nước của chúng ta có nhiều tài nguyên như nước họ thì chẳng biết đâu chúng ta cũng sẽ có những tư tưởng bá quyền này? Thế nên dù không có thiên thần gì ở đây nhưng chúng ta cũng không thể vẽ nên cái hình ảnh của một con ác quỷ được. Mạnh thì tìm cách bành trướng, quy luật tự nhiên nó là như thế."
Như anh đã thấy, tôi không vẽ lên hình ảnh của Mỹ như một con ác quỷ. Nhưng như tôi đã nói, cũng không có cái hình ảnh về thiên thần kia đâu. Thế nên nếu ai vẫn còn đang giữ trong mình cái bức tranh về người anh hùng Mỹ thì nên gỡ xuống ngay, đừng ảo tưởng nữa. Nếu ai không có thì thôi.
- Báo cáo

Huskywannafly

Chào bạn Trung, cám ơn bạn đã kêu gọi minh vào. Nhưng vì mình là người trong cuộc nên mình nếu tham gia tranh luận thì có vẻ như không được khách quan, ngoài ra mình quan sát thấy là góc nhìn của mình và AnhDung quá khác nhau, khiến cho các cuộc tranh luận dễ dàng đi xa chủ đề chính và sa đà vào những thứ không liên quan đến topic, như là những bình luận mình đã được đọc.
Mình chỉ để lại một link tham khảo từ báo Tuổi Trẻ:
http://tuoitre.vn/tin/tuoi-tre-cuoi-tuan/van-de-su-kien/quoc-te/kissinger-va-trat-tu-the-gioi/677820.html
- Báo cáo
zeldagin
mình đã đọc đủ 4 bài của cả 2 bạn, giống ý kiến của bạn spaceseeker ở dưới, mình thấy rằng :
- Cách viết của bạn husky hơi mang tính tích cực dành cho nước mỹ, tuy nhiên bảo rằng hình tượng người anh hùng, hay biện hộ cho nước mỹ như bạn anhdung nói thì phóng đại quá. Và cách phản biện của bạn anhdung cũng có vấn đề, mình xét riêng mục PHẢN BIỆN của bài 2
+ Bạn phản biện ý đầu tiên của husky là nước mỹ cứu thế giới khỏi cộng sản.
Husky không hề nói như vậy
ví dụ " Sau năm 1945, sự khác biệt về ý thức hệ tư bản/dân chủ và ý thức hệ cộng sản khiến cho thế giới...đại chiến mới " . Chủ ngữ trong câu là sự khác biệt về ý thức hệ tư bản / dân chủ và ý thức hệ cộng sản, chứ không phải là " ý thức hệ cộng sản " , việc bạn nói rằng ý đồ tác giả gắn dân chủ vào để làm đối trọng với cộng sản, nhằm chỉ cộng sản là xấu xa mình nghĩ rằng đó là đánh giá chủ quan và phiến diện.
Husky trong bài 2 luận điểm cho rằng, nước mỹ giữ chính sách KIỀM CHẾ ( ngăn cản phát triển ) với các nước cộng sản, và thường chỉ dùng vũ lực với các nước CHƯA THEO CỘNG SẢN ( trừ trường hợp Bắc Triều Tiên và Việt Nam ). Và bạn ấy dùng từ LỢI ÍCH NƯỚC MỸ chứ không phải lợi ích thế giới khi nói về các cuộc chiến đó, rõ ràng thôi.
+ Bạn phản biện ý thứ hai là Husky nói mỹ đã thắng cộng sản, còn theo bạn mỹ chưa hề chiến thắng nước cộng sản nào. Mình đọc lại bài Husky câu duy nhất có ý tương tự vậy đó là " đúng như người mỹ dự đoán, thay vì giúp lan rộng chủ nghĩa cộng sản ra các quốc gia châu á khác sau năm 1975 , các nước cộng sản đã xung đột và triệt tiêu lẫn nhau " . Dẫn chứng câu này hoàn toàn chính xác, sự mâu thuẫn trong quan hệ VN - TQ - LX - Campuchia đã diễn ra với sự giúp sức trong chính sách ngoại giao của mỹ. Nếu nâng tầm quan điểm lên cả khối cộng sản, ý đó cũng không sai khi Liên xô tan rã, khối cộng sản đông âu tan rã, việt nam và trung quốc thay đổi định hướng kinh tế chính trị ( theo hướng có lợi cho mỹ ), vậy thì nói mỹ chiến thắng là hoàn toàn hợp lý, tôi không cần thắng trên chiến trường, chỉ cần anh tự thua, vậy là được
- Báo cáo
AnhDung
Ý 1:
Tôi không hề phóng đại hay nói quá ý định của tác giả. Anh/ chị cứ đọc lại bài của tác giả nhiều lần thì sẽ thấy rõ. Việc gán tư bản vào với dân chủ để đối trọng với cộng sản có mục đích duy nhất là để xem vào cái cảm tính cá nhân về người tốt kẻ xấu. Ngay cả phía dưới, việc đưa ra lập trường rằng Mỹ chỉ muốn "ngăn chặn" sự "lan tràn" của chủ nghĩa cộng sản cũng hướng đến cùng một mục đích. Ý muốn nói rằng Mỹ chỉ phòng thủ còn phe cộng sản mới là phe động thủ. Điều này không những đầy cảm tính mà còn vô cùng phiến diện. Với đặc thù của chiến tranh lạnh, cả hai phe đều muốn tăng cường ảnh hưởng của mình trên toàn thế giới. Mỹ cũng đã làm điều này thông qua những phương pháp rất bạo lực.
Có một điều nữa mà tôi cũng muốn mọi người lưu ý. Có một hai người nói rằng bài viết của tôi mang chất cảm tính. Sự thực không phải như thế, tôi đã cố gắng để giữ tính khách quan từ đầu chí cuối. Tôi không bênh vực cho bên nào hết. Sở dĩ có nhiều người đánh giá sai về cái độ "cảm tính" trong bài viết của tôi đó là vì tôi đã chỉ ra rõ ràng những yếu tố "cảm tính" ở trong bài gốc của tác giả. Và thay vì dùng những biện pháp mập mờ đánh lận con đen như tác giả đã dùng, tôi nói về những điều này một cách thẳng thắn. Đó là lý do tại sao nhiều người có thể bị nhầm lẫn và cho rằng bài của tôi "cảm tính". Tôi không "cảm tính", nhưng tôi trình bày rất thẳng thắn và rõ ràng về cái độ "cảm tính" ở bài gốc của tác giả.
Ý 2:
Nếu anh/ chị đã đọc kĩ bài của tôi thì anh/ chị sẽ thấy tôi đưa ra những dẫn chứng cho thấy Mỹ đã không chiến thắng cộng sản. Những nơi mà nhà nước cộng sản sụp đổ là những nơi mà sự sụp đổ ấy xuất phát từ nội bộ bên trong (hoăc là vì nội bộ chính quyền như Liên Bang Xô Viết, hoặc là vì nhân dân tự nổi dậy như ở châu Âu), chứ không phải do Mỹ can thiệp. Ở Trung Quốc, Deng Xiaoping thực hiện cải cách kinh tế cũng không phải do Mỹ giật dây. Căng thẳng leo thang giữa các nước Cộng Sản với nhau là yếu tộ tự phát, bắt đầu từ lợi ích quốc gia. Chiến tranh biên giới Việt Trung chỉ bắt đầu khi Mỹ rút quân về nước và khi chiến tranh Việt Nam đã hoàn toàn kết thúc. Chiến tranh biên giới xảy ra không phải do Mỹ, mà là do căng thẳng trực tiếp giữa Trung Quốc và Việt Nam. Thế nên nếu có một thứ làm rạn nứt khối cộng sản thì đó là chủ nghĩa quốc gia, chứ không phải Mỹ. Sự can thiệp của Mỹ trong một thời gian dài đã làm cho khối này đoàn kết hơn bao giờ hết. Khi Mỹ ngừng can thiệp, lợi ích quốc gia trỗi dậy và làm khối cộng sản rạn nứt.
Những quốc gia mà Mỹ can thiệp mạnh và thô bạo nhất là những quốc gia mà nhà nước cộng sản vẫn tồn tại đến ngày hôm nay: Cuba, Việt Nam, Bắc Hàn, và cả Trung Quốc nữa. Như tôi đã nói trong bài viết của mình, chính sự can thiệp thô bạo của Mỹ đã làm dấy lên tâm lý tự vệ trong lòng người dân, giúp củng cố vai trò của nhà nước cộng sản tại những quốc gia này và khiến những nhà nước ấy đứng vững đến ngày hôm nay.
------------------------------------
Thực sự đọc bài của tác giả tôi thấy cái tâm sùng và thân Mỹ nó quá rõ ràng và nổi trội. Tôi thấy khó hiểu là sao có nhiều người lại không nhận ra ngay. Nếu như anh/ chị không nhận ra cái lập trường quá rõ ràng của tác giả dành cho Mỹ thì hãy tự xem xét xem liệu chính bản thân có đang bị vướng vào những tâm lý thiên vị nhất định nào không.
- Báo cáo
zeldagin
Về ý 1 :
Bạn nhắc lại 1 lần nữa việc gắn dân chủ đối ngược với bên cộng sản là mang ý chỉ cộng sản là kẻ xấu, ý này mình đã chỉ ra ở bài trên, nó chỉ là CẢM NHẬN của riêng cá nhân bạn đánh giá về hành động đó, không thể chứng minh hay bác bỏ gì , nên mình nói nó là phiến diện. Ngược lại, ý mà bạn nói husky phiến diện khi đánh giá Mỹ chỉ ngăn chặn sự lan tràn CNCS chứ không chủ động tiến công, anh ta có đưa ra dẫn chứng về việc đó, và bạn chưa có luận cứ và dẫn chứng nào chứng minh anh ta sai. Tôi trích dẫn lại câu của bạn " Mỹ cũng đã làm điều này thông qua những phương pháp rất bạo lực " - > cụ thể dẫn chứng là gì ?
Về ý 2: Tôi phản biện lại ý nói rằng các nước cộng sản tự sụp đổ :
Thứ nhất, trước khi Liên Xô tan rã về mặt chính trị, thì bản thân họ đã gặp khủng hoảng về kinh tế, và một trong các lý do quan trọng là cuộc chạy đua vũ trang chiến tranh lạnh, khi mà tiềm lực kinh tế liên xô kém mỹ khá nhiều nhưng lại bị buộc phải chạy đua vũ trang với mỹ . ( Ý này tôi không đưa dẫn chứng, nó có khá nhiều trên mạng và tương đối dễ kiểm chứng, cơ bản nhất chính là chi phí quốc phòng / GDP ) Như vậy tôi cho rằng tác động của nó chắc chắn có ảnh hưởng đến việc tan rã của liên xô. Bản thân liên xô tan rã có rất nhiều nguyên nhân mà khả năng bản thân tôi chưa đủ tầm hiểu biết để trả lời cái gì là lý do chính phụ, nhưng chắn chắn khủng hoảng kinh tế mà bắt nguồn từ chạy đua vũ trang là một phần lý do không hề nhỏ ( ngoài ra còn đường lối chính sách, giá dầu mỏ ,...)
- Tương tự ở đó, việc bản thân mâu thuẫn giữa các quốc gia cộng sản luôn tồn tại, nhưng việc chính sách ngoại giao của mỹ tác động như thế nào để nó bùng phát ( vd : chuyến thăm TQ của Nixon năm 1972, các thay đổi về thái độ của trung quốc với chiến tranh VN sau đó ), bản thân việc đó liệu có thể bỏ qua trách nhiệm của Mỹ được không ? và như vậy khi khối cộng sản tan rã , thì theo tôi việc coi rằng mỹ chiến thắng là hoàn toàn hợp lý.
-----------------------------------------------------------
Việc bạn hay husky có " cảm tính " hay không nó chỉ là một phần nhỏ không quan trọng . Nếu bạn phản biện, thì việc chỉ ra anh ta SAI Ở ĐÂU - SAI NHƯ THẾ NÀO trong luận điểm A nào đó, thuyết phục hơn việc bạn nói rằng bài viết mang tính chất A' được suy ra từ A . Và rất tiếc bạn thực hiện điều đó chưa tốt, chứ không phải bản thân tôi và những người đọc bài của 2 bạn có suy nghĩ lệch lạc .
- Báo cáo
AnhDung
Tôi để ý là anh không đọc cũng như không hề thực sự đưa ra ý nào để phản bác những lời tôi nói mà đơn thuần chỉ lặp lại gần như y nguyên những ý mà anh đưa ra từ trước.
Về ý thứ nhất:
Chỗ này tôi biết thừa anh chỉ muốn nhập nhằng chơi chữ. Tôi nói rằng tác giả đưa ra nhận định chủ quan và cảm tính. Tôi đoán anh cũng biết thừa điều này bởi vì khó có chuyện một người đọc xong bài gốc đó mà không nhận ra ngay cái ý đồ của tác giả. Vấn đề là anh thích và đồng tình với cái quan điểm này của tác giả thế là anh cứ phải cãi cho nó có vì đã nhỡ đâm lao thì phải theo lao. Thế là chuyển sang cái xu hướng đổ cho tôi là người cảm tính. Ở trong bài gốc thì không chỉ ở cách dùng từ mà cách diễn đạt cũng cho thấy rõ hơi hướm thiên vị. Anh muốn tôi đưa ra minh chứng cho thấy Mỹ đã sử dụng những biện pháp bạo lực để đạt được mục đích?
- Mỹ xâm lược Cuba năm 1961. Khi chính phủ Mỹ thấy Fidel Castro lên cầm quyền và ông này có hơi hướm thân Nga, họ không ngần ngại đưa quân sang và tìm cách lật đổ nhà nước của nước này. Đây là một cuộc xâm lăng theo đúng nghĩa của nó. Cuộc xâm lăng này thất bại và càng làm cho Cuba xích gần hơn với phe Cộng Sản. Đây là khởi đầu cho sự kiện "khủng hoàng tên lửa Cuba". Sự can thiệp thô bạo của Mỹ đã làm cho thế giới tiến gần đến chiến tranh hạt nhân hơn bao giờ hết. Ở đây họ có chủ động sử dụng vũ lực không?
- Trong chiến tranh Triều Tiên, nước nào là nước đưa quân sang địa phận nước khác để gây chiến trước? Khi phía Bắc tấn công phía Nam đó có thể coi như một cuộc nội chiến. Trung Quốc không đưa quân sang Triều Tiên trước mà chính Mỹ đã làm điều này. Cũng đừng nói đến Liên Hợp Quốc vào thời điểm đó ở đây vì Liên Hợp Quốc sau thế chiến không là gì khác ngoài một công cụ để hợp thức hóa quyền thực của các nước chiến thắng lên phần còn lại của thế giới. Mỹ muốn đánh Cuba chả Liên Hợp Quốc nào cấm. Trung Quốc muốn dạy cho Việt Nam một bài học năm 79 cũng không thấy Liên Hợp Quốc đâu.
- Trong chiến tranh Việt Nam có hơn 5 triệu người Việt thiệt mạng, vô cùng tàn khốc. Bây giờ không cần lằng nhằng về chính trị để tôi lý giải cho anh một điều đơn giản thế này. Anh thực sự nghĩ vào cái thời điểm giữa thế kỷ 20 ấy người Việt có những sự mâu thuẫn lớn đến thế về mặt tư tưởng hay sao? Anh thực sự nghĩ là người Việt giết chóc lẫn nhau ác đến như vậy vì những xung đột về ý thức hệ? Không có đâu! Vào thời điểm ấy có mấy người Việt hiểu rõ sự khác biệt giữa Cộng Sản và Tư Bản là gì. Họ chỉ nghe theo chính quyền phe họ. Miền Bắc thì được dạy rằng Tư Bản là xấu, miền Nam thì được dạy rằng Cộng Sản là xấu. Người Việt bị kéo vào một cuộc xung đột về tư tưởng không phải của họ, mà là của những nước ngoại bang khác đang muốn dùng người Việt như vật thí mạng. Trung Quốc tất nhiên là chẳng coi Việt Nam ra gì nhưng Mỹ cũng không khá hơn. Họ biết thừa là nếu như để cho Việt Nam tự quyết định vận mệnh của mình thì không sớm thì muộn Việt Nam cũng sẽ bị ảnh hưởng và nghiêng về phía Cộng Sản. Lý do thì là vì địa lý, Việt Nam ở ngay gần sát khối Cộng Sản như thế, làm sao mà không bị ảnh hưởng được. Cũng như Nam Mỹ chịu ảnh hưởng từ Mỹ vậy. Người Mỹ không chấp nhận điều này và họ đưa quân sang, và thế là 5 triêu người Việt mất mạng. Ở đây anh có thể nhai lại cái luận điểm rằng "Mỹ chỉ muốn ngăn chặn Cộng Sản phát tán". Xin lỗi anh nhưng Mỹ là ai mà có quyền can thiệp vào nội bộ nước khác? Anh thử cho tôi một ví dụ về việc Liên Xô đưa quân sang những nước trung lập để "kìm hãm" sự lan tràn của chủ nghĩa tư bản xem nào? Những hoạt động quân sự của Liên Xô hầu hết chỉ xoay quanh việc duy trì ảnh hưởng của họ tại những nước thuộc phe Đông Âu sau thế chiến (như ở Hungary là một ví dụ). Cái lập luận cho rằng Mỹ chỉ "phòng thủ" và rằng họ không phải là phe hiếu chiến là cái tư duy cần đuợc dẹp bỏ. Có nước nào ở phe Cộng Sản can thiệp vào Nam Mỹ để ngăn cản ảnh hưởng của Mỹ không?
Ý thứ hai:
Tôi đã giải thích rồi, chủ nghĩa Cộng Sản theo tôi thấy nổi lên ở nhiều nước như là một công cụ để đưa những nước đó thoát khỏi cái thời thuộc địa cũ. Bản chất của khối Cộng Sản thời chiến tranh lạnh chỉ là một liên minh tạm thời, để đối trọng với quyền lực của các nước phương Tây vốn vẫn có ý định thiết lập lại cái trật tự trước thế chiến. Pháp vẫn muốn Việt Nam là thuộc địa của họ, Anh cũng muốn có lại quyền lực và tầm ảnh hưởng của mình trên thế giới. Thế nên chủ nghĩa Cộng Sản không phải là một cái chất keo dính bền chặt gắn kết các nước lại với nhau, nó chỉ là chất keo dính tạm thời giúp gắn kết một liên minh cũng có tính tạm thời mà thôi. Áp lưc đến từ Mỹ và phương Tây trong một thời gian dài đã làm cho khối Cộng Sản xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Chuyện khối Cộng Sản bị tan rã không phải là nhờ sự can thiệp của Mỹ mà là vì cái chất keo Cộng Sản như tôi đã nói, chỉ mang tính tạm thời. Về lâu về dài thì lợi ích của từng quốc gia vẫn được chính phủ họ đặt lên trên hết. Lấy ví dụ, một trong nhưng lý do khiên quan hệ Xô Viết và Trung Quốc rạn nứt là vì năm 1963 Liên Xô đồng thuận với nhiều nước phương Tây trong hiệp ước về việc kiềm chế vũ khí hạt nhân trên toàn thế giới (mục đích thực sự thì là để ngăn chặn những nước chưa có vũ khí hạt nhân có được chúng) Họ trước đó cũng ngừng trợ giúp cho Trung Quốc trong chương trình hạt nhân của nước này. Mao coi đây là hành động kìm hãm vị thế của Trung Quốc và bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn với Liên Xô. Đó chỉ là một trong nhiều ví dụ. Thế nên những rạn nứt của khối Cộng Sản diễn ra từ trước những can thiệp về ngoại giao của Mỹ rất lâu. Đừng lầm tưởng rằng mấy chuyến viếng thăm rồi ý định chuyển trục của Mỹ là những nguyên nhân chính dẫn đến sự rạn nứt ấy. Ý định chuyển trục của Mỹ là cái diễn ra sau, là hệ quả của việc rạn nứt, không phải tiền đề.
Việc Liên Bang Xô Viết sụp đổ cũng không phải vì họ chạy đua vũ trang nên không có tiền phát triển như anh nghĩ. Thêm nữa là kinh tế cũng không phải lý do duy nhất khiến Liên Bang sụp đổ dù nó có đóng vai trò lớn. Trước đó khá lâu, Xô Viết cũng đã lâm vào những khủng hoàng về kinh tế rồi, điều nay anh cũng có biết. Nhưng những khủng hoảng này xuất hiện là vì những vấn đề trong cách thức quản lý nền kinh tế. Và những vấn đề này cũng xuất hiện ở Trung Quốc trước thời Den Xiaoping và ở Việt Nam trước thời Đổi Mới nữa. Có những vấn đề xuất hiện trong nền kinh tế của các nước thuộc phe Cộng Sản, điều này là sự thật. Nhưng những vấn đề này không phải do Mỹ tạo nên. Lý do mà Xô Viết sụp đổ trong khi Trung Quốc không sụp đổ thì đó là vì bản chất của Liên bang Xô Viết khác với bản chất của Trung Quốc. Liên Bang Xô Viết đúng như tên gọi, là một liên bang các quốc gia chứ không phải là một quốc gia duy nhất. Khi nền kinh tế của Liên Bang Xô Viết gặp trục trặc, các nước thuộc liên bang dần dần có xu hướng tách ra khỏi Nga. Đến thời của Gorbachev thì ông này tiến hành cải tổ bộ máy nhà nước và cuối cùng dẫn đến sự thoái lui của nhà nước Cộng Sản Liên Bang. Vì Trung Quốc không phải là một liên bang cho nên họ không gặp phải những sự lộn xộn về chính trị lớn như của Xô Viết. Vậy nên dù đã có những cuộc nổi dậy đẫm máu ở Trung Quốc, nhà nước Cộng Sản vẫn tồn tại ở nước này. Ở đây tôi không thiên vị cho một phe nào mà chỉ nói đúng sự thật. Liên Bang Xô Viết sụp độ là vì những vấn đề của chính nó, chứ không phải vì những áp lực do Mỹ gây nên.
Nói Mỹ chiến thắng là hiểu sai hoàn toàn vấn đề. Giả sử như bây giờ có hai người A và B đang chuẩn bị so găng trong một trận đấm bốc. Nhưng trước khi cuộc đấu xảy ra thì người B bị ốm và không thể thi đấu được. Không thể nói rằng người A đã chiến thắng người B được. Sự rạn nứt của khối liên minh Cộng Sản đến từ mâu thuận về lợi ích quốc gia của từng nước trong khối liên minh ấy, thế nên nó rạn nứt là vì những nguyên nhân của chính nó. Sự sụp đổ của những nhà nước Cộng Sản tại nhiều nước cũng và vì những vấn đề quốc nội mà những nước đó gặp phải. Di sản của Mỹ là hàng triệu người chết trong các cuộc chiến tranh đẫm máu được gây ra vì sự ngông cuồng, kiêu căng, và tự đặt mình lên trên người khác của họ. Đừng hiểu sai vấn đề.
------------------------------------------
Một lần nữa tôi quay lại để nói về cái sự "cảm tính" của tác giả cũng như của nhiều người đồng tình với tác giả nữa. Về cá nhân bài gốc của tác giả thì tôi biết khá rõ rằng cái tâm lý thân Mỹ này nó đến từ đâu. Như tôi đã nói rồi, nó nhiều người sang Mỹ ở hoặc sang Mỹ du học, đặc biệt là người trẻ, bị mê hoặc bởi sự hào nhoáng của Mỹ. Tây da trắng ở Mỹ nó nói cái gì cũng nghe. Mỹ nó giàu có thì đúng thật nhưng có điều này mà mọi người cũng phải chú ý này, đó là Mỹ là đất nước có bộ máy tuyền truyền hùng hậu nhất trên thế giới. Không chỉ về mặt thông tin mà cả về mặt giải trí như phim ảnh. Như phim Mỹ bây giờ có nhiều phim về Siêu Anh Hùng, toàn là người Mỹ đi giải cứu thế giới. Các bạn trẻ cứ nhìn vào đấy rồi nghĩ là Mỹ nó cũng tuyệt với như thế thật. Họ quên mất rằng mới chỉ hơn 40 năm trước Mỹ từng tàn phá đất nước của họ ra sao. Ngày trước và cả bây giờ nữa, người Mỹ luôn khinh và coi thường những đất nước nghèo như chúng ta. Trong diễn đàn này đại đa số là toàn người trẻ, vấn còn đang trong giai đoạn say sưa với cái làn gió mới lạ từ Mỹ nên chắc chắn là sẽ có nhiều người cảm thấy chướng tai gia mắt khi tôi nói ra sự thật, Có thể bây giờ các bạn chưa đồng tình với tôi nhưng cứ giữ lấy điều này trong đầu, rồi một ngày sẽ ngẫm ra được.
- Báo cáo

Nguyên
Mình nghĩ bài viết của bạn có hơi hậm hực :))
Khi bàn về chính trị và lịch sử, thì bạn không thể chia sẻ theo cảm tính được. Lập luận và dẫn chứng cần chặt chẽ hơn, văn phong cũng hoàn toàn khách quan và trung lập, không thể theo lối ''căm ghét Cộng Sản'' hay ''lách luật'' được. Đấy là văn nói, còn văn viết không thể chỉ theo dòng suy nghĩ mà gõ ra như vậy được, làm mất giá trị toàn bài rất nhiều.
Mình đã đọc toàn bộ các bài của husky và của bạn.
Luôn tiện mình không học ở Mỹ, cũng chưa từng sang Mỹ. Mình hiện đang học ở Đức (Đông Đức - Leipzig) và những bài lịch sử của mình cho thấy 2 bài viết của Husky khá chính xác.
- Báo cáo
AnhDung
Chị có thể chỉ rõ ra xem bài viết của tôi hậm hực ở chỗ nào không? Khi họ đem quân đánh phá và tàn sát người nước khác thì tôi phải nói rõ ra sự thật nó là như thế. Tôi không thể tìm những lời hoa mỹ nghe như mật ngọt để nói về những hành động đó được. Cái sự căng thẳng hay theo như chị nói là "hậm hực" ở đây theo tôi thấy nó không đến từ tôi mà nó đến từ cái sự thật mà tôi nói ra: Việc Mỹ đã khủng bố thế giới trong suốt hàng chục năm qua. Khi nói về một thực trạng căng thẳng như thế thì dù có muốn hay không lời nói nó cũng khó có thể dịu dàng được.
Tôi không hề thiên vị bất cứ một phe nào ở đây. Nhưng tôi cũng phản bác ngay những luận điểm có tính thiên vị. Chị học ở Đức thì tất nhiên tất cả giáo dục cũng như môi trường sẽ cho chị một cái nhìn vô cùng tệ hại với chủ nghĩa Cộng Sản rồi. Thương thì tâm lý con người hoạt động theo những cách đơn giản. Nếu mình nghĩ rằng một cái gì đó là xấu thì thường cái ngược lại với nó phải là tốt. Và thế là sinh ra cái thiện cảm với Mỹ. Một lần nữa tôi xin nói lại là tôi không bênh vực bất cứ một phe nào. Tôi cũng chẳng tìm cách tuyên truyền tư tưởng yêu ghét một cái chủ nghĩa nào đó. Tôi chỉ muốn nhìn thẳng vào sự thật theo cái cách mà nó diễn ra. Nga cũng giết người, Trung Quốc cũng giết người, và Mỹ cũng vậy. Đừng có loại Mỹ ra và coi như Mỹ là một cái gì đó khác lắm.
Về chuyện Mỹ "lách luật" thì tôi nói không đúng sao? Bao nhiêu năm qua họ đánh hàng chục nước, Liên Hợp Quốc ở đâu? Nếu chị không thích từ "lách luật" vì nó có ý "hậm hực" thì chị có thể đề xuất một từ khác để miêu tả chính xác hiện tượng này được không?
Cái chuyện chị nhấn mạnh vào "Đông Đức" nó không có ý nghĩa lắm, bây giờ nước Đức thông nhất rồi và đại bộ họ ghét Cộng Sản, thế thôi. Chị ghét hay thích cái gì tùy chị nhưng không được bẻ cong sự thật.
- Báo cáo
AnhDung
Đọc phần 1 ở đây:
https://spiderum.com/bai-dang/Phan-bien-bai-viet-Nuoc-My-va-chien-tranh-Phan-1-5p5
- Báo cáo