HSP - Người nhạy cảm cao
Gần đây, mình mới có nhận thức về HSP. Mình bắt đầu tìm hiểu về vấn đề tính nhạy cảm, về người nhạy cảm cao, đọc các bài viết, các...

Mình biết đến khái niệm HSP nhờ một cơ duyên. Bước qua cánh cửa nhận thức về HSP đã là một điều may mắn, mình cảm giác bản thân đã khám phá ra một vùng đất mình nên thuộc về, mình cần phải tìm hiểu vùng đất ấy để nuôi dưỡng, vỗ về tâm hồn vô định của mình. Mình chưa muốn nói quá nhiều, chưa biết phải diễn tả ra sao những suy nghĩ trong lòng, những cảm xúc quá ngổn ngang chưa sẵn sàng phô bày cho bất cứ một ai cả. Ở đây, mình muốn chia sẻ một vài điều mình đã sẵn sàng.
Trước khi biết về HSP, mình quy hết tất cả cảm xúc của mình vào khái niệm yếu đuối, tâm lí yếu, vô dụng, tưởng chừng mình là người vô dụng nhất thế giới này. Và bây giờ, mình không cảm thấy mình cô đơn, trên thế giới này có những người có cảm xúc tương tự mình, có người sẽ hiểu, đồng cảm và đồng điệu. Mình rung động trước một điều đẹp đẽ, có người nói mình quá sến súa và ngôn tình, mình đã cảm thấy buồn rất nhiều về điều đó. Mình và một người bạn ngồi dưới bầu trời xanh rất đẹp, gió thoảng và cây reo, cả hương hoa và tiếng chim hót. Mình cảm thấy đó là một việc vô cùng bình yên, nhưng người bạn đấy có lẽ cảm thấy không còn chuyện gì để nói, rất ngại và cần rời đi. Đó không phải là một người bạn hay chơi, chuyện cũng khá lâu rồi, nhưng vẫn để lại trong lòng mình một dấu ấn. Bây giờ mình không dám xem những câu chuyện cảm động về thú cưng, những mảnh đời bất hạnh, nhưng những bài viết hằng ngày trên mạng xã hội dù là nó thật sự cảm động hay những chi tiết nhỏ không đáng chú ý vẫn làm mình nghẹn thở và bật khóc. Đơn giản một bài viết về robot y tế phát thức ăn cho người bệnh covid-19 cũng khiến mình nghẹn lại, cảm xúc của mình trong một phần giây đã kịp dạo quanh một vòng rất xa rất rộng. Mình từng ngồi khóc nức nở bởi một chuyện ở đâu đâu, cách mình một màn hình điện thoại, chị mình đã bất ngờ và khó hiểu, bả hoang mang chẳng hiểu mình bị gì và khi biết lí do đã bật cười vì sự ngớ ngẩn ấy. Hay những bài giảng về Văn học, Lịch sử thời cấp 3 cũng thường khiến mình xúc động. Rồi đến những bài giảng về Đường lối HCM, về cách mạng,.. Mình quan sát xung quanh và không cảm thấy ai giống mình cả, dần dần mình nghĩ mình nên kiềm lại cảm xúc, ở thời điểm đó đôi khi mình xúc động muốn khóc ngay lớp nhưng không thể, vì như vậy thì kì lắm =)) Mình muốn điên lên vì những tiếng động dù nhỏ trong đêm, khi mình muốn ngủ, nó làm mình khó chịu và muốn bùng nổ, mình còn có xu hướng đập phá để giải tỏa cảm xúc khó chịu ấy.
Có khoảng thời gian cảm xúc mình như sụp đổ, nó rất tệ. Mọi thứ tiêu cực đều phóng đại và mình cảm giác bản thân cô độc giữa thế giới này, không ai không nơi nào ôm lấy mình cả. Thời gian đó đã qua, nhưng mình lại sống trong nỗi lo âu rằng không biết khi nào nó sẽ đến và một vòng luẩn quẩn lại bắt đầu. Dạo này cảm xúc mình khá bất ổn, mình rất nhạy cảm. Mình dễ dàng xúc động và khóc, như những giọt nước trên lá, gió thổi nhẹ, lá lay và giọt nước rơi. Và ngay lúc này mình tìm thấy khái niệm và "vùng đất" của HSP. Mình cảm giác mình đã tìm thấy bến, mình đã hoang mang, vật vờ giữa dòng nước sâu và rộng. Hãy hướng về những điều tốt đẹp, hi vọng mình sẽ tốt hơn từng ngày.

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Mê Tiền
Chỉ người tự do khỏi nắm giữ vào bản ngã mới đạt
tới tự tính.
Chân lí rất sâu sắc được khải lộ trong điều này. Bản ngã đã không bắt giữ bạn, chính bạn đã bắt giữ bản ngã. Thế giới không bắt giữ bạn, chính bạn đã bắt giữ thế giới. Đau khổ không níu bám lấy bạn, chúng là chính sáng tạo riêng của bạn. Đau khổ không săn đuổi bạn, chúng không lấy quyết tâm nào để gây cho bạn rắc rối; chúng đến với bạn chỉ do lời mời của bạn.
Thông thường chúng ta không nghĩ theo cách này. Chúng ta nghĩ: Sao có những đau khổ này? Sao có những thống khổ trần gian này? Sao có vòng sinh tử? Tại sao bản ngã này dằn vặt tôi? Làm sao được tự do với nó? Thường xuyên ý nghĩ này chạy bên trong chúng ta: Làm sao được tự do với nó? Lúc này lúc khác tất cả các bạn đã từng đương đầu với câu hỏi này - làm sao được tự do với nó? - bằng không thì đã không thể nào có khả năng cho bạn đến đây.
Nhưng bản kinh này còn làm bạn thất vọng nhiều hơn, bởi vì nó nói chính câu hỏi trở nên tự do không nảy sinh bởi vì bản ngã không níu bám bạn, thế gian không ngăn trở bạn theo bất kì cách nào; sinh thành của bạn không gợi tới bạn, nó tất cả là do ý chí của riêng bạn. Cho nên hỏi “Làm sao thoát khỏi mọi thứ này?” là sai. Điều đúng cần phải hỏi là, "Làm thế nào, theo cách thức nào và với thủ thuật nào mà tôi vẫn đang níu bám vào mọi khốn khổ và rắc rối này?
Nhưng kinh này sẽ làm bạn thất vọng lớn, bởi vì nó nói chính câu hỏi trở thành tự do không nảy sinh bởi vì bản ngã không nắm giữ bạn, thế giới không dừng bạn lại theo bất kì cách nào; việc sinh của bạn đã không cầu khẩn tới
bạn, nó tất cả đều do ý chí riêng của bạn. Cho nên hỏi, "Làm sao được tự do với mọi điều này?" là sai. Điều đúng phải hỏi là, "Làm sao, bằng cách nào và với thủ thuật nào, tôi đang ôm giữ tất cả những khổ cực và rắc rối này?"
Người ta không nên nêu ra câu hỏi về việc trở nên tự do với mọi điều này. Câu hỏi nên là: Phương pháp luận của chúng ta là gì, mẫu hình nào mà theo đó chúng ta cứ ôm giữ lấy đau khổ? Chúng ta cứ bắt giữ đau khổ, và với tay riêng của mình, chúng ta cứ áp đặt lên bản thân mình nhiều thế gian hơn, nhiều sinh thành hơn, nhiều tái sinh hơn. Câu hỏi nên là: Tại sao chúng ta cứ tạo ra những mở rộng mới
và bầu trời các ham muốn? Đây là điều cần được hiểu.
Điều này có nhiều nghĩa được ngụ ý. Một nghĩa sẽ là ở chỗ giải thoát không phải là thành đạt nào đó cần được đạt tới. Thế gian chắc chắn sẽ mất đi, nhưng giải thoát
không được đạt tới. Nếu bạn sẵn sàng vứt bỏ thế gian, thế thì bạn sẽ thấy rằng giải thoát của bạn đã là hoàn cảnh rồi.
Bạn đã tự do, nhưng bạn đã xoay xở để vẫn còn trong tù túng qua việc tự lừa mình. Nếu bạn thấy cách vẹt bị bắt trong rừng bạn sẽ hiểu. Một chiếc dây thừng được buộc qua hai cọc đỡ. Khoảnh khắc vẹt bay tới và đậu lên dây thừng, nó lập tức bị treo lộn ngược bởi vì dây thừng đã xoay do sức nặng của nó. Bây giờ con vẹt cảm thấy rằng nó bị bắt. Con vẹt bị treo lộn ngược cảm thấy rằng nó bị bắt, bị bắt thật tồi tệ; chân nó quắp vào dây, bây giờ không còn cách nào thoát nữa.
Chính con vẹt càng bám chặt vào sợi dây, dây không giữ nó chút nào. Nhưng cái mà vẹt cảm thấy cũng dường như logic: “Dây treo ngược mình thì chắc phải giữ chặt mình rồi, nó phải giữ chắc mình!”
Cho nên vẹt ta cứ thế mà bị treo ở đó. Nó cố gắng đủ mọi cách để đứng thẳng dậy để có thể bay được, nhưng nó không thể nào xoay xở làm điều đó được bởi vì sợi dây rất nhẹ so với trọng lượng con vẹt - cho nên dù nó cố gắng đến đâu, nó bao giờ cũng đung đưa lại vị trí lộn ngược. Do vậy, nó càng cố gắng, nó càng bị thuyết phục là nó không còn cách nào để thoát được.
Nếu con vẹt có thể hiểu, nó có thể không giữ dây nữa và bay ngay cùng khoảnh khắc đó. Nhưng trước hết nó cứ cố ngoi về vị trí thẳng đứng. Thậm chí nếu nó bỏ việc giữ dây trong trạng thái lộn ngược, nó có thể bay xa bởi vì dây đâu có bắt giữ nó. Nhưng con vẹt chưa bao giờ bay ở vị trí đầu lộn ngược xuống đất; bất kì khi nào bay nó đều bay ở vị trí đứng thẳng. Nó chỉ biết mỗi một cách bay. Nó nghĩ
rằng có lẽ việc bay có mối nối không tránh khỏi nào đó với việc đứng thẳng trên hai chân. Làm sao để con vẹt bị treo ngược ấy hiểu rằng nó cũng có thể bay được ngay ở đây và bây giờ, và rằng nó không bị bắt chút nào? Nhưng bởi vì nó đang bị treo ngược nên nó sợ rằng nếu nó bỏ sợi dây, nó sẽ bị ngã xuống đất
và chết. Cho nên nó bám chặt vào sợi dây. Và rồi dù mãi lâu sau người bẫy vẹt mới tới, người đó sẽ thấy con vẹt đang bị treo ở đó.
Tâm thức con người ít nhiều ở trong cùng tình huống này. Không ai bắt giữ bạn. Ai quan tâm tới việc bắt giữ bạn? Thế gian này không quan tâm gì tới việc nắm giữ bạn đâu. Cái gì có thể là mục đích, điều thế gian này thành đạt được qua việc nắm giữ bạn? Không, không ai quan tâm tới việc nắm giữ bạn cả. Bạn đã nắm giữ bản thân mình.
Nhưng có những ảo vọng cho bạn ý tưởng rằng bạn bị người khác nắm giữ.
Ảo vọng lớn nhất là ở chỗ bạn nghĩ bản thân mình giá trị đến mức toàn thế giới đều quan tâm tới việc bắt giữ bạn.
Đây là tính chất bản ngã cảm thấy rằng mọi khổ đều đang đổ dồn về mỗi bạn; rằng biết bao nhiêu khổ chú ý thế tới bạn; rằng mọi địa ngục đều được tạo ra cho bạn - chúng tất cả chỉ dành cho bạn, và bạn ngồi ở trung tâm! Dường như toàn bộ bố trí vũ trụ này vận hành vì bạn - và bạn không là gì ngoài con vẹt bị treo ngược trên dây! Nhưng lí do cho việc tạo ra ảo vọng này ít nhiều cũng giống như lí do cho
con vẹt.
Bạn chỉ là con vẹt đang ảo tưởng thế giới gây rắc rối cho bạn thôi, cái ngày bạn chết đi, sẽ có người thế chỗ vào công việc của bạn đang làm, người yêu bạn sẽ yêu người khác, con cái bạn sẽ gọi ai khác là bố mẹ.
- Báo cáo
Tuyết Nhung 456
Dạo gần đây tớ cũng rất suy tư rất nhiều về vấn đề mình gặp phải, không quen chia sẻ cho người khác, không dám bộc lộ cảm xúc đúng , tớ như đoá hoa nở hốc hác chẳng có một sức sống mãnh liệt. Có thể trong quá khứ tớ chịu nhiều tổn thương nên hình thành cho mình một sự nhạy cảm cực cao. Tớ tự hỏi tại sao lúc nào đi đâu cũng gặp phải một tập thể ồn ào, náo nhiệt khiến tớ khó chìm vào giấc ngủ, và đôi lúc bất lực đến đổ lệ. Tớ biết đặt câu hỏi liệu ngoại cảnh bên ngoài phóng chiếu bên trong mình điều gì nhưng khó có thể tự trả lời nổi, chẳng lẽ đó trong đầu mình cũng bộn bề nhiều suy nghĩ nên hiện thực nó cũng xảy ra y chang bên trong mình 😭
- Báo cáo