HỒI ỨC DU HỌC SINH - PHẦN 7 - HỌC VÀ HÀNH (KỲ 2)
Xin chào, mình quay lại rồi đây. Nếu bạn nào chưa biết mình, thì mọi người có thể vào đường dẫn dưới đây để xem các bài viết trước...
Xin chào, mình quay lại rồi đây. Nếu bạn nào chưa biết mình, thì mọi người có thể vào đường dẫn dưới đây để xem các bài viết trước của mình trong series này nhé!
Tâm sự mỏng một chút, là cũng đã 8 tháng từ ngày mình viết bài cuối cùng về hành trình đi học của mình. Nói thể nào nhỉ, lý do thì là đợt nửa đầu năm nay công việc của mình cũng bận. Đấy là lý do phụ, còn lý do chính, thì là mình lười 😅 Thật sự, cái sự lười và cái sự trì hoãn của mình làm hư mình nhiều lắm. Mình đã định drop luôn câu chuyện này, nhưng hôm rồi, nhìn thấy cái đống nháp bài viết mình lưu trên máy, nên mình quyết định sẽ cố gắng hoàn thành series này. Dù gì thì đã bắt đầu, thì nên cho nó một cái kết thúc.
Nếu bạn nào đã đọc câu chuyện của mình mấy phần trước, thì sẽ biết vụ việc nhà ở của mình phải đem ra tòa nói chuyện. Và cập nhật là trong thời gian mình tạm ngừng viết series này, tụi mình đã thắng kiện và mỗi đứa đã lấy lại được 400 EUR. Mừng rớt nước mắt luôn 😭
Ok, tâm sự vậy đủ rồi, nhân dịp các cháu hiện giờ nô nức tựu trường online, mình chợt nhớ tới khoảng thời gian học kỳ 2 của mình ở Hà Lan, lúc mà dịch Covid bắt đầu bùng phát trên thế giới.
Việc học thay đổi hoàn toàn...
Tự nhiên nhớ lại đợt đó, mình tự tin nói là mình là một trong các Du học sinh học Online vì Covid - Thế hệ thứ nhất.
Mọi người chắc sẽ hiểu cái cảm giác này: đi du học, nhưng không được gặp gỡ kết nối trực tiếp với các bạn bè quốc tế. Thay vào đó, bạn phải nhìn mọi người qua một cái màn hình laptop, làm bài tập cũng phải dùng Zoom, thuyết trình bài tập cũng qua Zoom. Nói chung, bạn bỏ chi phí đi du học, gồm tiền thuê nhà các thứ, để rồi ngồi học online.
Rồi đôi khi, thì cái việc học online đó sẽ không vui khi mà đường truyền Internet nhà bạn có vấn đề. Đã học bằng tiếng Anh, xong thỉnh thoảng câu được câu mất. Thậm chí cái laptop của mình còn hỏng cả phần voice, nên mình không thể nói hay phát biểu được cái gì trong lớp, toàn phải dùng đến phần chat box để hỏi.
Việc học nói chung ảnh hưởng kha khá, nhưng cũng vì thế mà chương trình học và bài tập cũng phải điều chỉnh để phù hợp với cách học mới này. Đây nhé, nếu không có Covid, thì có một môn bọn mình sẽ phải hoàn thành tất tần tật mọi thứ trong vòng 1 tuần (kể cả học lý thuyết, thảo luận nhóm, làm bài tập, tranh luận trước lớp), và nội dung thì tương đối khó (mình dùng từ "tương đối" có vẻ hơi nhẹ). Nhưng "nhờ" có Covid, thì môn đó nội dung được kéo dài đến cuối kỳ, và bọn mình có thêm thời gian để nghiên cứu và làm bài. Rồi đến việc thi. Bạn sẽ được làm bài thi từ nhà, và nhờ thế có thêm nhiều tài liệu để nghiên cứu và chém được nhiều hơn.
Cho nên với mình, ngoại trừ việc phải học qua Zoom khi mà thỉnh thoảng đường truyền Internet không được tốt cho lắm, và không có cơ hội kết nối mọi người, thì mình nghĩ là việc học online cũng khá hay. Dù không muốn, nhưng ít nhất cũng học được cách thích nghi với nó và nhận ra là nó cũng ổn. Hoặc có thể mình dễ tính, vì mình có nghe nói là một số bạn còn định đòi lại học phí cơ 😅
Nghĩ đi nghĩ lại, học online cũng có ưu điểm của nó, nhưng có thể tại thời điểm đó, dịch mới bắt đầu, nên trường cũng chưa kịp trở tay để giúp sinh viên hoàn thành việc học online một cách hiệu quả nhất. Nhưng thôi, đâu có ai ngờ một ngày thế giới lại thành ra như vậy đâu.
...cả việc bảo vệ luận văn tốt nghiệp cũng thay đổi
Trước hết thì nói sơ qua về việc viết luận văn tốt nghiệp. Cái này có thể tùy khóa học, nhưng như chương trình của mình, mọi người được phổ biến thông tin và được lựa chọn đề tài tương đối sớm, bắt đầu từ giữa kỳ học đầu tiên. Sau khi chọn đề tài, mọi người sẽ đề xuất với trường tại sao lại muốn viết về đề tài đó, và trường sẽ phân sinh viên về giáo viên hướng dẫn phù hợp với đề tài dự kiên, và sẽ có buổi gặp mặt để nói chuyện trao đổi bước đầu với giáo viên hướng dẫn.
Được phân về một giáo viên phù hợp cũng là điều quan trọng. Như giáo viên hướng dẫn của mình, dù nhiều khi cũng có chút bất đồng ý kiến, nhưng cô ý cũng khá là thoải mái về mặt thời gian. Cô ý cho mình tự chủ động viết bài, và khuyên (chứ không bắt buộc) mình gửi vào một khoảng thời gian cụ thể. Mình có thể gửi sớm, gửi muộn và phụ thuộc vào thời gian của mình. Với mình thì đây là một điều khá ổn, vì mình không bị gò bó deadline. Một số bạn của mình phải gửi bài trong khoảng 2 tuần một lần (hay đại loại thế), khiến mình nghĩ là như vậy hơi sát thời gian mà có khi cũng chưa chắc hiệu quả.
Ngoài ra thì giáo viên hướng dẫn của mình cũng không yêu cầu phải có họp với cô ý. Việc trao đổi của mình với giáo viên của mình chỉ hoàn toàn thực hiện qua email, cũng không có họp hành gì luôn. Nhưng như vậy cũng tốt, vì nhiều lúc họp hành sẽ ngốn kha khá thời gian trong khi chưa chắc giải quyết được vấn đề. Như một số bạn cùng khóa mình (vẫn mấy bạn đang nói ở trên), nộp bài 2 tuần một lần đi kèm với họp hành 2 tuần một lần.
Về kinh nghiệm khi viết luận văn, mình nghĩ cần phải xác định đề tài sớm nhất có thể, và cần cụ thể nhất có thể, thay vì một đề tài chung chung và chờ gợi ý cụ thể từ giáo viên hướng dẫn. Sau khi đã xác định được đề tài, thì mọi người nên bắt đầu ngay, vì khi đó sẽ có thời gian để chủ động tìm kiếm tài liệu, và định hình được mình sẽ viết cái gì. Đừng chờ giáo viên bảo bạn phải làm cái này phải làm cái kia. Giáo viên hướng dẫn sẽ định hướng và giúp bạn cần nghiên cứu thêm ở điểm nào, vấn đề nào, chứ không phải là người viết hộ bạn. Có gì thì viết luôn, cũng đỡ quên, mà sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ok, chia sẻ về việc viết luận văn như vậy, giờ mới đến vấn đề chính của phần này. Đây là cái mình cay nhất vì cái con Covid kia.
Nếu đúng kế hoạch, buổi lễ bảo vệ luận văn như mình nghĩ sẽ như thế này:
Hôm đó, một ngày mùa hạ nắng vàng rực rỡ, trời cao trong xanh, mình sẽ mặc bộ vest mà mình mang sang, dùng đôi giày da đã cất cả năm trời chỉ để đi một lần cho dịp đó. Mình sẽ bảo vệ luận văn trước hội đồng, được chấm điểm, sau đó sẽ được lấy bằng tốt nghiệp luôn. Vợ mình sẽ ở đó cùng mình, sau khi mình bảo vệ xong sẽ là những màn chụp ảnh kỷ niệm. Rồi cả màn mặc áo tốt nghiệp xong tung mũ nữa. Ai dà, hoàn hảo quá đúng không?
Nhưng không, đừng hòng!
Thay vào đó, việc bảo vệ của mình diễn ra hoàn toàn online. Chỉ có mình, giáo viên hướng dẫn cùng một giáo sư tham gia buổi bảo vệ. Không có các bạn đồng môn, không có vest, không có giày da, không có màn bảo vệ xong là mặc áo choàng nhận bằng tốt nghiệp và tung mũ. Nói chung là hoàn toàn qua một cái màn hình máy tính mà thôi. Thế nên mới có chuyện là sau khi mình và nhóm bạn mình cùng bảo vệ xong, cả lũ hẹn nhau ra trường để tung mũ cho bõ tức.
Bằng tốt nghiệp thì sao? OK, sau khi bảo vệ và làm hồ sơ lấy bằng tốt nghiệp, trường sẽ cấp cho bạn một bản điện tử của bằng đó. Bạn có thể dùng nó để apply xin việc online, nhưng một khi in ra thì bằng đó không có giá trị. Muốn nhận được bằng bản cứng, bạn sẽ phải đợi một thời gian cho đến khi trường mở trở lại sau Covid, rồi mới có bộ phận gửi bằng tốt nghiệp cho bạn. Mình phải chờ đến khi đã về Việt Nam mới được nhận tấm bằng này!
Cơ bản thì học kỳ 2 của mình nó loanh quanh một chiếc laptop, và gần như không có nhiều tương tác cùng bạn bè, giáo viên. Nhưng dù sao thì đó cũng là một trải nghiệm đáng nhớ. Hy vọng với các bạn có kế hoạch đi học trong thời gian tới, các bạn sẽ không rơi vào hoàn cảnh giống như mình, và sẽ được thực sự trải nghiệm nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn nữa với bạn bè và giáo viên quốc tế.
Vậy thôi, tạm thời là hết phần về việc học hành của mình ở Hà Lan. Nếu bạn nào có câu hỏi hay chia sẻ gì thì chúng mình cùng bàn luận nhé!
Phần tiếp theo của series này, mình sẽ nói về việc đi làm thêm khi đang đi học ở Hà Lan nhé!
Tạm biệt, và hẹn gặp lại!
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất