Tồi tệ chẳng hề tẻ nhạt                                                  
Tôi nghĩ phải cảm ơn những ngày tồi tệ bởi ít nhất, nó không tẻ nhạt. Đừng đánh đồng chúng giống nhau khi giữa chúng chính là cả một dải ngân hà cảm xúc. Hãy làm một phép thử, lần ngược lại con đường quá khứ, bạn trông thấy điều gì? Bạn sẽ bắt gặp lại những ngày tồi tệ, khi cuộc sống ném vào bạn vô số điều khủng khiếp mà bạn chỉ muốn quên đi. Và chính lúc này đây, cảm giác đau đớn của khoảnh khắc ấy đôi khi vẫn khiến trái tim bạn phải nhói lên. Nhưng còn những ngày tẻ nhạt? Thú thực, bạn đã quên đi hầu hết tất cả bọn chúng. Có những ngày, bạn chẳng thể nhớ đã trải qua như thế nào. Bởi chúng nhàm chán, những công việc lặp đi lặp lại một cách máy móc, cảm xúc chỉ là một đường thẳng băng trơ trọi trên biểu đồ. Nếu được chọn, tôi thà để quá khứ được lấp đầy bằng một chuỗi ngày tồi tệ, và những nỗi khổ đau. Một bản đàn mà âm luật đầy dữ dội, dằn vặt vẫn thấm thía hơn là một bản đàn chỉ lặp đi lặp lại đúng một nốt trầm đơn điệu, chẳng phải sao? Ít ra, quá khứ vẫn cần chút gì đó đáng để nhớ, dù nó tệ đến đâu.
 
Tồi tệ, không phải là vô nghĩa
Ít ra thì trong những ngày tồi tệ nhất của cuộc đời, tôi cũng học được một điều: đời cũng tệ đến thế là cùng! Sau tất cà những chao đảo, cuộc sống vẫn tiếp diễn đó thôi, có thể mất đi vài (chục) sợi tóc, sụt đi vài ba cân, nhưng về cơ bản là… “lành lặn”. Rồi cũng ăn, cũng ngủ, cũng cười, cũng bước tiếp. Có những lúc đúng là chỉ muốn tìm đến cái chết để giải thoát, nhưng rồi khóc một trận đã đời, khóc chán thì quệt nước mắt và đứng lên. Ừ thì, để mai chết, cố qua nốt hôm nay. Cứ cố từng chút từng chút như vậy, bỗng thấy trước mắt là hừng đông bừng sáng từ khi nào, còn cái tồi tệ tưởng như chết được thì đã bị bỏ lại xa lắc xa lơ. Rồi cái hẹn ngày mai đó cứ bị lỡ hoài. Chết thì sẽ hết những ngày tồi tệ, nhưng đồng thời cũng sẽ không còn cả những ngày hạnh phúc, chẳng phải sao?
Cái thời mà phim Hàn lấy cả biển nước mắt của người xem, nam nữ chính gặp bao nhiêu là sóng gió, đến cuối phim nữ chính không bị ung thư thì cũng máu trắng, tôi thấy cuộc đời họ sao mà đặc sắc thế? Cái cô nữ chính còn nhỏ mà chao ôi hiểu đời quá, bằng tuổi đó tôi chỉ biết đi học rồi về nhà, xem phim hoạt hình và ăn cơm mẹ nấu, thật buồn tẻ làm sao! Vì vậy tôi hồi ấy đã ao ước cuộc đời mình “được” ngang trái như họ. Tôi nghĩ mình cần trải qua vài ba lần suy sụp tinh thần cực độ, khóc hết nước mắt của cả đời người trong vài tập phim như cô nữ chính kia thì may ra mới được người ta coi là thạo đời. Sau này, lớn hơn một chút, thỉnh thoảng bắt gặp dòng suy nghĩ năm xưa, tôi bỗng thấy, đúng thật, không ai vừa sinh ra đã biết kiên cường, tất cả chỉ có được sau nhiều lần khóc nức nở.
 
Đừng ao ước ngày mai là một ngày hạnh phúc           
Cuộc đời hoàn hảo là cuộc đời chứa đựng cả cay đắng tồi tệ, hòa lẫn với niềm vui là nỗi buồn, bên cạnh hi vọng luôn là tuyệt vọng. Sống là phải trải qua hết tất cả mọi cung bậc cảm xúc. Vỡ òa vui sướng là chưa đủ, còn phải bật khóc nức nở nhiều lần, thế mới là một đời trọn vẹn. Và cuộc đời thú vị ở chỗ, nó chứa đựng những điều đường đột. Sáng hôm nay, bạn nghĩ bạn sẽ thi tốt nhưng biết đâu bất ngờ, bạn lại… quên thẻ sinh viên ở nhà. Bạn nghĩ mình sẽ đi theo con đường Tưởng Tượng, thẳng băng, êm mượt nhưng cuối cùng lại luôn rẽ ngoặt vào con đường Thực Tế, quanh co, đầy “ổ gà”, “ổ voi”. Vậy đấy, đời chính là “chuyện quái gì cũng có thể xảy ra” như cách cô nàng Mai Ngô đã cảm thán.
Nếu mỗi lần thức dậy đều biết hôm nay là một ngày hạnh phúc, vậy thì còn gì đáng mong chờ ở ngày mai? Nếu hạnh phúc là thứ dễ dàng có được đến thế, vậy có gì đáng giá để liều mạng đánh đổi? Là thứ phải tranh đấu để có được, là viên ngọc giữa lòng đại dương mênh mông cát đá, là bông hoa kiên cường giữa sa mạc khô cằn, chẳng phải đó mới chính là điều khiến hạnh phúc trở nên lung linh và đáng mơ ước đó sao? Thiếu đi những ngày tồi tệ, hạnh phúc có tỏa sáng?
 
Sẽ có những khoảnh khắc trong cuộc đời, chúng ta ao ước rằng mình có nút Reset để xóa hết tất cả và bắt đầu lại từ đầu. Nhưng nếu giống như máy tính, gặp vấn đề chỉ cần bấm tắt đi và khởi động lại thì bạn phải tự trả lời câu hỏi: liệu mình đang sống vì lẽ gì? Xóa hết những ngày tồi tệ, chẳng khác nào xóa sổ luôn cuộc sống này. Liệu đó là điều bạn muốn: Reset lại toàn bộ, mất hết dữ liệu đã lưu. Hay bạn sẽ thử cố gắng, ít nhất là một lần chấp nhận, một lần nói câu: “cảm ơn những ngày tồi tệ” ?