Giai điệu của sự im lặng 2
Thỉnh thoảng bạn cảm thấy mình cần nói chuyện, với ai đó nhưng rốt cuộc bạn im lặng. Không phải là không cần nữa, mà dù có cố gắng...

Thỉnh thoảng bạn cảm thấy mình cần nói chuyện, với ai đó nhưng rốt cuộc bạn im lặng. Không phải là không cần nữa, mà dù có cố gắng bạn cũng tìm được cái tên nào, hoặc cũng không biết mình sẽ bắt đầu thế nào. Mọi thứ hoàn toàn trống rỗng.
Sự mệt mỏi sẽ xô bạn vào góc tường, trên chiếc nệm với nguyên si bộ đồ bạn mặc ra ngoài hồi chiều, căn phòng sẽ bỏ mặc bạn với bóng tối, im lặng và lạnh lẽo. Chút sức lực cuối cùng là cố gắng mở một bản nhạc và úp điện thoại xuống gối, tránh mọi thứ ánh sáng rơi vào mắt mình.
Có những ngày như thế trong đời, cần ngủ thiếp đi và ngày mai lại bắt đầu. Có lẽ chúng ta lại sẽ cười, sẽ say mê, sẽ bắt tay và lại ngồi trò chuyện với nhau nhưng có lúc chúng ta sẽ chỉ cần một nơi để ngả lưng.
Sil
Sự mệt mỏi sẽ xô bạn vào góc tường, trên chiếc nệm với nguyên si bộ đồ bạn mặc ra ngoài hồi chiều, căn phòng sẽ bỏ mặc bạn với bóng tối, im lặng và lạnh lẽo. Chút sức lực cuối cùng là cố gắng mở một bản nhạc và úp điện thoại xuống gối, tránh mọi thứ ánh sáng rơi vào mắt mình.
Có những ngày như thế trong đời, cần ngủ thiếp đi và ngày mai lại bắt đầu. Có lẽ chúng ta lại sẽ cười, sẽ say mê, sẽ bắt tay và lại ngồi trò chuyện với nhau nhưng có lúc chúng ta sẽ chỉ cần một nơi để ngả lưng.
Sil

Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

ThịnhKBD
Mình cũng có những lúc như thế. Bước chân về nhà và chìm mình vào cái im lặng, cái trống vắng của căn nhà. Lê mình lên căn phòng với chiếc giường như một con zombie, bởi lẽ lúc đó trong đầu mình chả nghĩ cái gì cả, chỉ hành động vô thức theo một thói quen đã lặp đi lặp lại mỗi ngày. Buông mình xuống giường, tay cầm cái điện thoại lướt đi lướt lại trên facebook cũng một cách vô thức. Vẫn đọc những bài viết, status,.. nhưng đầu lại không rõ bay đi đâu, vẫn trống rỗng như thế. Không một câu nói, không một ý nghĩ, chỉ là sự im lặng. Rõ ràng không phải bản thân mình đang cô đơn, cần ai đó để nói chuyện, cũng không phải là do quá mệt mỏi hay gì đó. Đó là một cái gì đó rất khó tả, khó hiểu, một khoảng thời gian kì lạ của bản thân. Và mình thường kết thúc bằng một giấc ngủ, thường là thiếp đi, để cho thời gian cứ trôi qua thế thôi.
p/s : Văn mình khá kém nên có gì bác thông cảm cho :))
- Báo cáo