Giá Trị Của Tình Yêu Trong Một Thế Giới Vật Chất
Materialists (2025) – Đạo diễn bởi Celine Song...
Materialists (2025) – Đạo diễn bởi Celine Song

Ảnh từ phim Materialitsts (2025)
Tôi bắt đầu xem với tâm thế sẽ được thưởng thức một bộ phim rom-com tráng lệ và thời thượng.
Bối cảnh New York sinh động, bài nhạc “Material Girl” ngân vang hấp dẫn, thành phố hiện lên như một giấc mơ được đánh bóng bằng thời trang, thẩm mỹ và nhịp sống đậm chất "high-end". Trailer của Materialists khiến tôi ngỡ đây sẽ là kiểu phim khiến mình trầm trồ vì đẹp, vì sự chỉn chu, như một bản hòa âm thị giác và âm thanh có thể khiến người xem tạm thời quên đi đời thực lộn xộn.
Và đúng là phim đẹp thật. Nhưng nó không hề nhẹ nhàng như tôi tưởng.
Materialists giống như một ly espresso đặc sánh: nhỏ, ngọt nhẹ ở đầu
lưỡi, nhưng càng uống càng đắng, và dư vị thì thấm rất lâu. Phim kết thúc. Và nhiều ngày sau đó, nó khiến tôi suy nghĩ. Cảm giác như trong lòng cứ âm ỉ một sự chấn động, kiểu cảm giác bạn không thể gọi tên ngay, nhưng biết chắc nó sẽ còn đeo bám rất lâu sau đó.
Yêu: nay đã có công cụ hỗ trợ
Lucy Mason là một matchmaker – người làm nghề mai mối chuyên nghiệp tại công ty Adore. Ở đây, tình yêu không còn là chuyện “trúng tiếng sét” hay “có duyên sẽ gặp”, mà là một dịch vụ. Cụ thể, như một dịch vụ... phân tích dữ liệu.
Bạn muốn hẹn hò một người với chiều cao như nào? Hơn 1m80? Thu nhập bao nhiêu? Sáu con số? Quan điểm chính trị của họ là gì? Anh/cô ấy đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nào? Thích chó? Thích
mèo? Không hút thuốc? Có thích đi bộ cuối tuần ở công viên Central Park?
Adore sẽ giúp bạn tìm. Và Lucy là người ghép các con số đó lại với nhau.
Thế nhưng oái oăm thay, chính cô, người hiểu rõ cách hệ thống hoạt động hơn ai hết, lại đang kẹt giữa một lựa chọn tưởng đơn giản:
Harry – nhà đầu tư tài chính giàu có, tử tế, sẵn sàng cam kết.
John – người yêu cũ, nghệ sĩ nghèo, tự do nhưng bất định.
Một lựa chọn lý trí. Một lựa chọn cảm xúc.
Thứ làm khó Lucy, không phải là hai người đàn ông, mà là chính cô.
Khi yêu trở thành một bài toán
Harry là mẫu hình mà biết bao cô gái sẽ muốn lấy làm chồng: ổn định, hiểu chuyện, ăn nói đĩnh đạc. Anh đến với Lucy không phải vì cô đẹp, mà vì anh nhìn thấy ở cô một “tài sản cảm xúc”: sự sắc sảo, trực giác xã hội, khả năng thấu cảm và đánh giá con người.
Với Harry, tình yêu là một khoản đầu tư dài hạn. Và Lucy là khoản đầu tư đầy tiềm năng. Anh nói về yêu bằng ngôn ngữ của chiến lược. Rất thực dụng, rất hợp lý.
Khi Lucy bày tỏ một quan điểm thú vị:
“Hẹn hò rất khó… nhưng yêu thì dễ anh à.”
Thì Harry trả lời rằng:
“Nghĩ đến yêu, anh thấy mình như một đứa trẻ. Ngơ
ngác. Ngốc nghếch.”
Lý trí có thể giúp Harry đọc thị trường, nhưng lại không giúp anh hiểu được con tim cảm xúc của Lucy.
Còn John, thì đơn giản hơn thế
John không có bảng tiêu chí. Không có định hướng rõ ràng cho sự nghiệp. Không cam kết hôn nhân. Nhưng anh có một điều hiếm thấy: sự kiên định trong tình cảm, kiểu kiên định không ồn ào, không đòi hỏi.
Lucy hỏi anh vì sao vẫn còn yêu cô, sau ngần ấy năm, sau khi đã nhìn thấu bộ mặt “tính toán” của cô,
và John chỉ nói:
“…Anh cứ yêu thôi… vì đó là điều dễ nhất.”
Không phải kiểu dễ dãi. Mà là cái dễ tự nhiên, không tính toán, không cần lý do, chỉ tìm được qua thử thách của thời gian.
Thứ tình cảm kiểu như… vẫn còn đó, chỉ vì chưa từng rời đi.
Chọn ai không phải là trọng tâm
Tôi nghĩ, sau khi xem phim, nếu bạn có tự hỏi:
“Ủa sao cô này lại chọn gã nghèo mà không chọn người giàu, ổn định?”
“Thật là phí thời gian và đáng thất vọng.”
Thì có lẽ bạn đã bỏ lỡ phần sâu hơn mà bộ phim chạm tới.
Materialists không cổ súy tình yêu nghèo khó. Cũng không lên án yêu bằng lý trí. Nó tinh tế mở ra một tình huống lựa chọn rất quen thuộc, mà tôi nghĩ ai cũng từng có: đó là lựa chọn giữa cái “nên” làm, và cái “muốn” làm.
Lucy không chọn John vì anh tốt hơn. Cô chọn anh, vì trong cái hỗn độn của chính mình, anh là người duy nhất không yêu cô theo một tiêu chí nào cả. Anh không cố sửa cô. Không cố hiểu cô hoàn hảo. Cứ thế qua bao năm mà… vẫn yêu.
Và đó là một kiểu tình yêu rất khó lý giải, quá lý tưởng.
Nhưng chắc chắn thấm đẫm tâm can.
New York tráng lệ, và cô đơn
Celine Song tiếp tục sử dụng phim 35mm, như một cách làm mềm lại những điều sắc nhọn. Ánh sáng như phủ bụi lên từng khung hình, thành phố hiện lên không hào nhoáng kiểu postcard mà là một New York thực, sống động, rực rỡ, nhưng đôi khi cũng mỏi mệt và cô đơn.
Cảnh Lucy ngồi cùng Harry giữa một nhà hàng ấm cúng, sang trọng, là một trường đoạn tuyệt đẹp. Hai con người giữa đám đông, tranh luận về tình yêu, như hai ý niệm quá khác biệt, đang tồn tại cô độc giữa thế giới ồn ào, cố gắng “đàm phán” chuyện tình cảm bằng ngôn ngữ của chiến lược.
Tình Yêu, đôi lúc, dành cho người biết lặng im
Nếu bạn đang mong một bộ phim dễ thương, nhẹ nhõm, giải trí, Materialists không dành cho bạn.
Nhưng nếu bạn đã từng yêu mà không hiểu nổi lý do, từng nhớ mà không dám gọitên, từng muốn ở lại dù biết là không nên, thì câu chuyện điện ảnh này có thể khiến bạn lặng đi một nhịp.
Lặng đi vì biết nó chạm được một cái gì đó sâu hơn mà ta chưa gọi tên được, thế là ta yên lặng đào sâu hơn đến đúng tầng cảm xúc mà bộ phim đã chạm được.
Chạm đúng cái nhịp rất khó thấy, nhưng khi thấy rồi thì chao ôi, nó thật đẹp…
Và cái nét đẹp ấy càng sâu sắc, thì càng khiến bạn nhìn ra rõ Tình Yêu, chỉ của riêng bạn, nó đã là gì, và nó sẽ là gì.
Bạn định giá tình yêu của mình bằng gì?
Trong một thế giới mà yêu đương có thể đóng gói thành gói dịch vụ, nơi bạn có thể “filter” người yêu lý tưởng bằng vài cú click chuột, Materialists nhắc ta rằng: vẫn còn những điều không định giá được,
nhưng lại quý giá nhất.
Có thể người bạn chọn không đẹp nhất, không giàu
nhất, không ổn định nhất. Nhưng nếu họ khiến bạn dừng lại, không phải vì phù hợp, mà vì... đúng cảm xúc, thì biết đâu, đó đã là điều đủ rồi?
Bộ phim không cố thuyết phục bạn nên yêu bằng
trái tim hay lý trí. Nó lặng lẽ (một cách khó chịu) cho thấy, dù bạn chọn ai, sống với ai, hay rời bỏ ai, thì điều còn lại sâu nhất, luôn là cảm giác mình có giá trị khi ở bên người đó.
Với tôi, trong một thế giới ngày càng thông minh hơn, nhanh hơn, và logic hơn, như hiện tại, nhìn thấy ai đó yêu nhau chỉ vì:
“Mình thấy dễ thở khi ở cạnh họ.”
Thì…tôi nhìn nhận đó là một trong những hành động can đảm và chân thật nhất, mà con người còn dám làm.

Yêu
/yeu
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
