Sau hơn hai năm không yêu ai, không mối quan hệ nghiêm túc, không hẹn hò với ai quá ba lần, tôi nhận thấy thật khó để yêu ai đó, rằng mình sẽ phải học cách yêu thương. 
Her movie review & film summary (2013) | Roger Ebert


Tôi đã thử úp mở với vài người bạn về chuyện này, và vài đứa cũng cảm thấy giống tôi. Chúng nó bảo thế hệ chúng mình quen nhau thì dễ mà yêu nhau thì khó, rằng ai cũng sợ yêu để rồi chia ly ... Thế nên, tôi coi nó như một căn bệnh, mà có bệnh thì phải chữa. Đúng, không biết yêu thì phải học cách yêu. 
Nhưng nói thì bao giờ cũng dễ hơn khó, khó nhất là lúc bắt tay vào làm. 
Thực là như thế, tôi luôn suy nghĩ quá nhiều trước khi quyết định có nên bước vào một mối quan hệ hay không. Tôi đặt quá nhiều câu hỏi đến nỗi bản thân chẳng thể nào giải đáp nổi. Tôi tự ép bản thân mình, nếu tìm được câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó, tôi đã sẵn sàng để yêu thêm một lần. Tôi tự hỏi:
- "Liệu mình có thực sự thích cô ấy, hay chỉ là cảm xúc nhất thời?" "nếu cô ấy không thích mình thì sao?"
Rồi tôi tự thuyết phục bản thân: "Hint thế kia tức là thích mày rồi thằng đần ạ!". Nhưng sau đó, tôi lại dẹp đi: "Hiết đâu đấy chỉ là đùa, cô ấy cũng có nói với người khác như thế mà". Rồi lại ngộ nhận: "Có khi cổ làm thế để mày ghen đấy, để mày tấn công mạnh hơn đấy!".
Rồi sau đó, hàng loạt các câu hỏi nghiêm trọng hơn: "Nhỡ tỏ tình thất bại thì bạn bè nhìn mặt nhau kiểu gì đây?", rồi "Công việc ổn định chưa mà yêu, học hành đến đâu rồi mà yêu?" ... Rồi hàng chục, hàng trăm câu hỏi khác hiện ra, khiến đầu óc trở nên mụ mị, rồi rối như tơ vò. 
Sau này nghĩ lại, tôi ngẫm, liệu có phải mình đang cố trốn tránh hay không. Do quá lâu rồi không yêu ai và cũng không ai đến với mình, nên tôi cảm thấy tự ti và sợ hãi? Thế rồi, từ mối tơ vò, nó biến thành một vòng luẩn quẩn. Từ cái vòng luẩn quẩn đấy, tôi càng trở nên sợ hãi. 
Cuối cùng, tôi tìm đến một giải pháp: Trước hết phải tự yêu bản thân, phải đi học thêm, làm thêm, CỐ GẮNG bỏ những thói quen vô bổ và cũng cố thuyết phục bản thân rằng tình cảm mình dành cho những người trước đây hẹn hò chưa đủ nhiều nên mình chưa thực sự cố gắng thôi. 
Cho đến khi tôi gặp em. Và những mối lo kia lại ập về, ngay cả khi tôi đã THỰC SỰ yêu bản thân hơn trước. 
Tôi lại nhận ra thêm một điều nữa. Trước giờ tôi quá e ngại bộc lộ cảm xúc thật với những người xung quanh. Tôi dùng những lời nói dối để che đậy những bí mật, để không ai bước vào căn hầm cảm xúc bí mật của mình, và tôi làm giỏi đến mức chính mình quên điều đó. 
Yêu bản thân thôi là chưa đủ, biết yêu người khác cũng là chưa đủ để có được tình yêu. Phải biết nói ra nữa, biết thể hiện cho người ta thấy được trái tim mình - với tôi, đây là điều khó nhất ở thời điểm hiện tại. Hy vọng tương lai gần không như thế :D 
Cái bài viết này nó cũng luẩn quẩn như tâm trí tôi hiện giờ vậy, như một cái xoắn ốc không có đáy!