Chương 1: Sự nghi ngờ bắt đầu

(1.500 chữ)
Giữa căn hộ trên tầng 15 của khu chung cư cao cấp, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt, Quỳnh ngồi trên chiếc sofa màu xám trong nhưng đôi mắt cô lại đượm buồn. Bên ngoài, thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà cao tầng lấp lánh như những vì sao giữa màn đêm. Căn hộ này từng là niềm tự hào của cô và Hùng – người chồng thành đạt mà cô yêu thương suốt tám năm qua. Họ có một cậu con trai ba tuổi, Tí Tẹo, đang ngủ say trong phòng bên cạnh. Cuộc sống của Quỳnh tưởng chừng hoàn hảo: một gia đình nhỏ hạnh phúc, một người chồng luôn được đồng nghiệp ngưỡng mộ, và một mái ấm mà bất kỳ ai cũng ao ước. Nhưng gần đây, mọi thứ dường như đang dần đổi khác.
Hùng bước vào nhà, đôi giày tây bóng loáng đặt xuống sàn gỗ phát ra tiếng kêu khe khẽ. Anh cởi áo vest, treo lên giá, nhưng ánh mắt anh không hướng về phía Quỳnh. Thay vào đó, anh lặng lẽ rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, đôi mày khẽ nhíu lại. Quỳnh quan sát chồng, lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Đây không phải lần đầu tiên cô nhận ra sự thay đổi của anh. Hai tháng qua, Hùng thường xuyên về muộn, viện cớ công việc bận rộn. Những bữa cơm tối gia đình dần thưa thớt, và anh ít nói chuyện với cô hơn. Mỗi lần cô hỏi, anh chỉ đáp qua loa: “Công ty đang có dự án lớn, em đừng lo.” Nhưng giọng điệu của anh, cái cách anh né tránh ánh mắt cô, khiến Quỳnh không thể không nghi ngờ.
“Anh ăn gì chưa? Em để cơm trong bếp đấy,” Quỳnh lên tiếng, cố giữ giọng thật tự nhiên.
Hùng ngẩng lên, nhưng chỉ lắc đầu. “Anh ăn ở ngoài với đồng nghiệp rồi. Em nghỉ đi, anh mệt lắm.” Anh không nhìn cô lâu, nhanh chóng quay lại với chiếc điện thoại.
Quỳnh siết chặt đôi tay trong lòng, móng tay bấm vào da thịt đến đau nhói. Cô muốn hỏi thêm, muốn biết anh đã đi đâu, gặp ai, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Hùng đứng dậy, bước vào phòng tắm, để lại chiếc điện thoại trên bàn trà. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra, và Quỳnh ngồi đó, ánh mắt vô thức hướng về phía chiếc điện thoại sáng lên một cách bất ngờ.
Cô do dự. Lấy điện thoại của chồng để kiểm tra là điều cô chưa từng nghĩ đến trong suốt những năm chung sống. Nhưng sự bất an trong lòng cô lớn dần, như một đám mây đen che phủ mọi niềm tin mà cô từng đặt vào Hùng. Quỳnh với tay, cầm chiếc điện thoại lên. Màn hình hiện một tin nhắn mới: “Em nhớ anh.” Người gửi là một cái tên cô chưa từng nghe đến – Sương Linh.
Trái tim Quỳnh như ngừng đập. Cô đọc đi đọc lại dòng chữ ngắn ngủi ấy, từng từ như một nhát dao đâm vào lòng cô. Sương Linh là ai? Tại sao người phụ nữ này lại nhắn cho chồng cô với giọng điệu thân mật như vậy? Quỳnh cảm thấy đầu óc quay cuồng, tay cô run rẩy đến mức suýt làm rơi chiếc điện thoại. Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, và Quỳnh vội đặt điện thoại về chỗ cũ, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Hùng bước ra, mái tóc ướt át bám vào trán, chiếc khăn quấn quanh cổ. Anh liếc nhìn Quỳnh, khựng lại một chút khi thấy ánh mắt cô. “Em sao vậy? Trông em lạ lắm,” anh hỏi, giọng thoáng chút lo lắng nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự thờ ơ.
Quỳnh cố nở một nụ cười gượng gạo. “Không có gì. Em hơi mệt thôi.” Cô không dám đối mặt với anh, sợ rằng anh sẽ nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt cô.
“Vậy em đi ngủ sớm đi. Anh còn phải xem lại mấy tài liệu,” Hùng nói, rồi cầm điện thoại lên, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh mở tin nhắn, ngón tay lướt nhanh, và Quỳnh nhận ra một nụ cười thoáng qua trên môi anh – một nụ cười mà đã lâu cô không còn thấy khi anh ở bên cô.
Quỳnh đứng dậy, bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Cô ngồi xuống giường, đôi tay ôm lấy đầu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Sương Linh. Người phụ nữ đó là ai? Một đồng nghiệp? Một khách hàng? Hay… điều tồi tệ nhất mà cô không dám nghĩ tới? Hùng ngoại tình sao nổi? Người đàn ông cô yêu thương, người cha của Tí Tẹo, người từng hứa sẽ ở bên cô suốt đời – làm sao có thể phản bội cô như vậy?
Cô nằm xuống, kéo chăn kín đầu, nhưng giấc ngủ không đến. Hình ảnh dòng tin nhắn “Em nhớ anh” hiện lên rõ mồn một trước mắt cô, như một vết thương không ngừng rỉ máu. Quỳnh muốn chạy ra hỏi Hùng ngay lập tức, muốn hét lên, muốn anh giải thích mọi chuyện. Nhưng cô không làm vậy. Cô cần thời gian để suy nghĩ, cần bằng chứng để chắc chắn. Nếu Hùng thực sự phản bội cô, cô không muốn anh có cơ hội chối cãi hay dựng lên một câu chuyện dối trá nào đó.
Đêm đó, Quỳnh nằm thao thức, lắng nghe tiếng Hùng gõ phím ngoài phòng khách. Cô tưởng tượng anh đang nhắn tin với Sương Linh, cười nói với người phụ nữ đó như cách anh từng làm với cô những ngày đầu mới yêu. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối, nhưng cô không lau đi. Cô không muốn Hùng biết cô đã khóc. Không muốn anh thấy cô yếu đuối.
Sáng hôm sau, Hùng rời nhà sớm như mọi ngày. Quỳnh đưa Tí Tẹo đến nhà trẻ, rồi trở về căn hộ trống rỗng. Cô ngồi nhìn chiếc điện thoại của mình, lòng nặng trĩu. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng cô biết mình không thể tiếp tục sống trong sự nghi ngờ này mãi. Cô cần sự thật, dù sự thật đó có đau đớn đến đâu.
Quỳnh đứng dậy, bước ra ban công, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới. Gió lùa qua mái tóc cô, mang theo cái se lạnh của buổi sáng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Đây chỉ là khởi đầu, cô tự nhủ. Nếu Hùng thực sự giấu giếm cô, cô sẽ tìm ra. Và khi đó, cô sẽ quyết định xem mình nên làm gì với cuộc hôn nhân này – với người đàn ông mà cô từng nghĩ là tất cả thế giới của mình.

Chương 2: Gặp gỡ người hàng xóm bí ẩn

(1.500 chữ)
Sau một ngày dài mệt mỏi, Quỳnh cảm thấy không khí trong căn hộ ngột ngạt đến khó thở. Hùng lại về muộn, để lại cô với những suy nghĩ rối bời và nỗi nghi ngờ ngày càng lớn dần. Tí Tẹo đã ngủ say trong phòng, hơi thở đều đặn của cậu bé là âm thanh duy nhất phá tan sự tĩnh lặng của căn nhà. Quỳnh nhìn đồng hồ – đã gần mười giờ tối – và quyết định ra ngoài đi dạo. Cô cần không gian để suy nghĩ, để thoát khỏi cái cảm giác bức bối đang bóp nghẹt trái tim mình.
Cô bước ra hành lang khu chung cư, khoác một chiếc áo len mỏng để chống lại cái se lạnh của buổi đêm. Những dãy đèn LED dọc lối đi tỏa ánh sáng trắng nhạt, chiếu lên khuôn mặt Quỳnh, làm nổi bật đôi mắt thẫn thờ của cô. Cô đi dọc theo con đường nhỏ dẫn ra khu vườn nội khu, nơi có những băng ghế gỗ nằm rải rác giữa những khóm cây xanh. Gió thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa sữa, nhưng nó không đủ để xoa dịu tâm trí cô. Dòng tin nhắn “Em nhớ anh” từ Sương Linh vẫn ám ảnh cô như một bóng ma, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác.
Quỳnh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt vô định nhìn về phía xa. Cô tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo. Đối chất với Hùng ngay bây giờ? Hay tiếp tục im lặng và âm thầm tìm hiểu? Cô không muốn phá vỡ gia đình nhỏ của mình, nhưng cô cũng không thể chịu đựng thêm sự dối trá – nếu thực sự có điều đó xảy ra. Đang chìm trong dòng suy nghĩ, cô giật mình khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau.
“Chị không ngủ được à?” Một giọng nói trầm đều vang lên, kéo Quỳnh ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Cô quay lại, bắt gặp một người đàn ông cao lớn đứng cách cô vài bước. Anh mặc một chiếc áo khoác tối màu, mái tóc đen hơi rối, và đôi mắt sâu thẳm ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo. Quỳnh nhận ra anh – người hàng xóm mới chuyển đến cách đây vài tuần, sống ở căn hộ đối diện hành lang nhà cô. Cô chưa từng nói chuyện với anh trước đây, chỉ thoáng thấy anh vài lần khi đi thang máy.
“À… không, tôi chỉ ra đây hóng gió một chút,” Quỳnh đáp, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Cô không muốn người lạ nhìn thấy sự bất an của mình, nhưng giọng cô lại run run, như thể đang cố che giấu điều gì đó.
Người đàn ông bước lại gần, ngồi xuống đầu kia của chiếc ghế, giữ một khoảng cách đủ để không làm cô khó chịu. “Tôi là Khánh,” anh tự giới thiệu, giọng nói ngắn gọn nhưng lịch sự. “Tôi cũng hay ra đây vào buổi tối. Không khí ở đây dễ chịu hơn trong nhà.”
Quỳnh gật đầu, không biết phải nói gì thêm. Cô không có tâm trạng trò chuyện, nhưng sự xuất hiện của Khánh lại khiến cô cảm thấy bớt cô đơn một chút. Có lẽ vì anh không hỏi han quá nhiều, không tỏ ra tò mò như những người hàng xóm khác mà cô từng gặp. Anh chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn ra khoảng không phía trước, như thể đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Một lúc sau, không hiểu sao, Quỳnh lại lên tiếng. “Anh có bao giờ cảm thấy… mọi thứ mình tin tưởng bỗng nhiên sụp đổ không?” Cô không định hỏi điều đó, nhưng lời nói cứ tự nhiên bật ra, như một cách để trút bỏ phần nào gánh nặng trong lòng.
Khánh quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. “Có chứ,” anh đáp, giọng trầm trầm. “Nhưng đôi khi, sự sụp đổ đó lại là cách để ta nhìn rõ sự thật.”
Lời nói của anh như chạm vào một góc sâu thẳm trong lòng Quỳnh. Cô mím môi, đấu tranh nội tâm một lúc, rồi quyết định nói tiếp. “Tôi… tôi nghi ngờ chồng mình đang giấu tôi điều gì đó. Hôm qua, tôi vô tình thấy một tin nhắn từ một người phụ nữ tên Sương Linh. Cô ta nhắn rằng… cô ta nhớ anh ấy.”
Quỳnh không biết tại sao mình lại kể chuyện này với một người lạ. Có lẽ vì cô quá cô đơn, quá cần ai đó lắng nghe. Cô cúi đầu, chờ đợi một câu an ủi hay một lời khuyên sáo rỗng. Nhưng Khánh lại im lặng một lúc lâu, lâu đến mức cô nghĩ anh không định trả lời.
“Sương Linh?” Cuối cùng, anh cũng lên tiếng, giọng nói thoáng chút sắc lạnh. Quỳnh ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy ánh mắt Khánh khẽ thay đổi – như thể cái tên đó gợi lên một điều gì đó trong anh. “Tôi biết cô ta. Một người phụ nữ có tiếng trong giới kinh doanh. Tham vọng, sắc sảo, và… không dễ đối phó.”
Quỳnh sững sờ. “Anh biết cô ta thật sao? Anh gặp cô ta ở đâu?”
Khánh nhún vai, ánh mắt trở lại vẻ bình thản. “Tôi từng làm việc trong ngành tài chính, có dịp gặp cô ta ở vài sự kiện. Cô ta là kiểu người luôn biết cách đạt được thứ mình muốn, bất kể phải trả giá gì.” Anh dừng lại, nhìn Quỳnh một cách chăm chú. “Nếu chồng chị dính líu đến cô ta, thì có lẽ không chỉ đơn giản là một mối quan hệ công việc.”
Lời nói của Khánh như một gáo nước lạnh dội vào mặt Quỳnh. Cô cảm thấy tim mình thắt lại, hơi thở trở nên nặng nề. “Ý anh là… anh ấy có thể đang ngoại tình?”
“Tôi không chắc,” Khánh đáp, giọng vẫn đều đều. “Nhưng nếu chị nghi ngờ, chị nên tìm hiểu rõ. Đừng để bản thân sống trong hoang mang mãi.”
Quỳnh im lặng, đầu óc cô quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Khánh biết Sương Linh – điều đó có nghĩa là gì? Anh nói đúng, cô không thể cứ sống trong nghi ngờ mãi được. Nhưng cô phải bắt đầu từ đâu? Hùng luôn kín kẽ, và cô không phải là người giỏi điều tra hay đối đầu.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Khánh nói tiếp: “Nếu chị cần giúp đỡ, cứ nói với tôi. Tôi không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng… tôi hiểu cảm giác bị phản bội là thế nào.” Anh đứng dậy, phủi nhẹ áo khoác. “Chị nên về nghỉ đi. Đêm khuya rồi.”
Quỳnh nhìn theo bóng lưng anh khuất dần trong bóng tối, lòng cô trào lên một cảm giác kỳ lạ. Khánh là ai? Tại sao anh lại sẵn sàng giúp cô? Cô không biết nhiều về anh, nhưng có điều gì đó ở anh khiến cô cảm thấy có thể tin tưởng – dù chỉ là một chút.
Cô đứng dậy, bước về căn hộ, tâm trí vẫn còn lẩn quẩn quanh cái tên Sương Linh và lời nói của Khánh. Nếu Sương Linh thực sự là một người phụ nữ quyền lực và nguy hiểm như anh nói, thì Hùng đang dính vào chuyện gì? Và cô, một người vợ bình thường, liệu có đủ sức để đối mặt với sự thật đang chờ đợi phía trước?
Khi bước vào thang máy, Quỳnh siết chặt tay thành nắm đấm. Cô không biết Khánh sẽ giúp gì cho mình, nhưng cô biết một điều chắc chắn: cô cần sự thật. Dù nó có đau đớn đến đâu, cô cũng phải tìm ra.

Chương 3: Sự thật dần hé lộ

(2.000 chữ)
Sau cuộc gặp gỡ với Khánh, Quỳnh trở về căn hộ với một quyết tâm mới. Cô không còn muốn sống trong sự nghi ngờ mù mờ nữa. Dòng tin nhắn “Em nhớ anh” từ Sương Linh đã gieo vào lòng cô một hạt giống hoài nghi, và giờ đây, nó đang lớn dần thành một cơn bão cảm xúc mà cô không thể kiểm soát. Nhưng cô biết mình không thể hành động hấp tấp. Nếu Hùng thực sự phản bội cô, cô cần bằng chứng – những thứ rõ ràng, không thể chối cãi – để đối mặt với anh.
Sáng hôm sau, khi Hùng rời nhà đi làm, Quỳnh ngồi lại bàn ăn, tay cầm cốc cà phê đã nguội lạnh. Tí Tẹo đang chơi với mấy khối xếp hình ở góc phòng, tiếng cười trong trẻo của cậu bé vang lên, nhưng nó không thể xoa dịu được nỗi bất an trong lòng cô. Cô nhìn quanh căn hộ – nơi từng là tổ ấm của họ – và tự hỏi mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào. Hùng vẫn ăn mặc chỉnh tề như mọi ngày, vẫn hôn lên trán cô trước khi đi làm, nhưng ánh mắt anh giờ đây xa cách, như thể anh đang giấu một bí mật mà cô không được phép chạm tới.
Quỳnh đứng dậy, bước vào phòng ngủ của họ. Cô mở tủ quần áo của Hùng, lật từng chiếc áo sơ mi, từng đôi giày, nhưng chẳng tìm thấy gì bất thường. Cô biết mình không thể lục lọi quá lâu – Hùng có thể quay về bất cứ lúc nào nếu anh quên thứ gì đó. Nhưng khi cô định đóng tủ lại, một mùi hương lạ thoảng qua – không phải mùi nước hoa quen thuộc mà Hùng hay dùng, mà là một mùi ngọt ngào, quyến rũ, giống như hương hoa nhài pha chút gỗ đàn hương. Quỳnh nhíu mày. Mùi này không phải của cô.
Cô ngồi xuống giường, tay run run. Có phải cô đang tưởng tượng quá nhiều không? Nhưng lời nói của Khánh đêm qua lại vang lên trong đầu cô: “Nếu chồng chị dính líu đến cô ta, thì có lẽ không chỉ đơn giản là một mối quan hệ công việc.” Quỳnh hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. Cô cần một kế hoạch cụ thể hơn.
Buổi chiều, cô quyết định gặp lại Khánh. Cô không biết tại sao mình lại tìm đến anh – một người gần như xa lạ – nhưng cô không còn ai để chia sẻ. Khi cô gõ cửa căn hộ đối diện, Khánh mở cửa, vẫn với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô. “Chị vào đi,” anh nói, giọng đều đều, rồi bước sang một bên nhường lối.
Căn hộ của Khánh đơn giản đến bất ngờ – vài món đồ nội thất cơ bản, một giá sách đầy những cuốn tài liệu dày cộp, và một chiếc bàn nhỏ với tách cà phê còn bốc khói. Anh ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Quỳnh ngồi đối diện. “Chị đã tìm ra gì chưa?” anh hỏi thẳng, không vòng vo.
Quỳnh mím môi, rồi kể lại những gì cô nhận thấy: Hùng về muộn, thái độ né tránh, và mùi hương lạ trên áo anh. Cô ngập ngừng một chút, rồi nói thêm: “Tôi muốn biết sự thật, nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu. Anh nói anh biết Sương Linh… Anh có thể giúp tôi không?”
Khánh nhìn cô một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh gật đầu. “Tôi không thích dính vào chuyện của người khác, nhưng tôi sẽ gợi ý cho chị. Đừng trực tiếp hỏi anh ta – đàn ông khi ngoại tình thường giỏi chối cãi. Hãy quan sát những thứ nhỏ nhặt: lịch trình của anh ta, cách anh ta dùng điện thoại, hay thậm chí là hóa đơn nếu chị có thể tìm được.”
Quỳnh gật đầu, ghi nhớ từng lời. “Còn Sương Linh… Anh biết gì về cô ta?” cô hỏi, giọng thoáng chút lo lắng.
Khánh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt xa xăm. “Cô ta từng là người yêu cũ của tôi, cách đây vài năm. Một người phụ nữ đầy tham vọng, sẵn sàng làm mọi thứ để có được quyền lực và tiền bạc. Cô ta không chỉ quyến rũ về ngoại hình, mà còn biết cách thao túng người khác. Nếu chồng chị dính vào cô ta, thì có thể không chỉ là tình cảm – mà còn là lợi ích.”
Quỳnh cảm thấy lạnh người. Hùng là một giám đốc tài chính của một công ty lớn – anh có tiền, có địa vị. Nếu Sương Linh thực sự như Khánh nói, thì cô ta có thể đang lợi dụng Hùng. Nhưng điều đó không làm cô bớt đau đớn. Dù là tình cảm hay lợi ích, Hùng vẫn đã phản bội cô.
Từ hôm đó, Quỳnh bắt đầu để ý hơn đến hành vi của Hùng. Cô ghi lại giờ anh đi làm, giờ anh về, và những lần anh viện cớ phải ra ngoài. Một tối, khi Hùng ngủ say, cô lén cầm điện thoại của anh. Mật khẩu là ngày sinh của Tí Tẹo – điều mà Hùng chưa từng thay đổi. Cô mở danh sách tin nhắn, và trái tim cô như ngừng đập khi thấy những dòng chữ giữa anh và Sương Linh.
“Anh sắp xếp được chưa? Em muốn gặp anh tối nay,” một tin nhắn từ Linh viết.
“Anh sẽ cố. Quỳnh đang nghi ngờ, anh phải cẩn thận hơn,” Hùng trả lời.
Quỳnh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô lướt tiếp, thấy những dòng tin nhắn ngọt ngào hơn: “Em không ngủ được khi không có anh,” Linh nhắn. “Anh cũng vậy. Nhưng em đừng lo, anh sẽ xử lý mọi chuyện,” Hùng đáp lại. Cô buông rơi chiếc điện thoại xuống giường, tay ôm lấy mặt. Nước mắt chảy dài trên má, nhưng cô không phát ra tiếng nào, sợ đánh thức Hùng.
Cô bước ra ban công, để gió lạnh làm dịu đi cái nóng rát trong lòng. Hùng không chỉ ngoại tình – anh còn biết cô đang nghi ngờ mà vẫn tiếp tục. Sự thật này như một nhát dao đâm thẳng vào tim cô, đau đớn hơn bất cứ điều gì cô từng tưởng tượng. Nhưng cô không dừng lại. Cô chụp lại những tin nhắn, lưu vào điện thoại của mình, rồi đặt điện thoại của Hùng về chỗ cũ như chưa có gì xảy ra.
Ngày hôm sau, cô theo dõi Hùng. Cô thuê một chiếc taxi, nhờ tài xế bám theo xe của anh khi anh rời công ty. Xe của Hùng không về nhà, mà dừng lại trước một quán cà phê sang trọng ở trung tâm thành phố. Qua cửa kính, Quỳnh thấy anh bước vào, ôm lấy một người phụ nữ trong bộ váy đỏ rực – một người phụ nữ đẹp đến mức khiến cô cảm thấy tự ti. Đó chắc chắn là Sương Linh.
Quỳnh ngồi trong xe, nhìn họ cười nói qua khung kính. Hùng nắm tay Linh, ánh mắt anh dịu dàng – cái ánh mắt mà cô từng nghĩ chỉ dành riêng cho mình. Cô siết chặt tay, móng tay bấm vào da đến rướm máu. Cô muốn lao vào đó, muốn hét lên, muốn hỏi Hùng tại sao lại làm vậy với cô. Nhưng cô không làm. Cô cần giữ bình tĩnh, cần thêm thời gian để đối mặt.
Tối đó, cô lại gặp Khánh. Cô kể anh nghe những gì mình thấy, giọng run run nhưng cố giữ vẻ cứng rắn. “Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi muốn tin rằng anh ấy chỉ bị cuốn vào cô ta, nhưng… trái tim tôi như vỡ vụn rồi.”
Khánh nhìn cô, ánh mắt thoáng chút đồng cảm. “Chị đã làm tốt hơn tôi nghĩ. Bây giờ chị có bằng chứng, chị có thể quyết định bước tiếp theo. Nhưng hãy nhớ: đối mặt với sự thật không phải để giữ anh ta, mà để giải thoát cho chính mình.”
Quỳnh gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô biết Khánh nói đúng. Nhưng sự thật này quá đau đớn, và cô không chắc mình có đủ sức mạnh để vượt qua. Cô chỉ biết rằng, từ giờ phút này, cô không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.

Chương 4: Đối đầu với sự thật

(1.500 chữ)
Sau những ngày thu thập bằng chứng, Quỳnh cảm thấy mình không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa. Sự nghi ngờ ban đầu đã biến thành một nỗi đau âm ỉ, và giờ đây, nó như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng cô, thiêu đốt mọi niềm tin còn sót lại dành cho Hùng. Những tin nhắn, những bức ảnh cô chụp từ xa khi Hùng gặp Sương Linh, và cả mùi hương lạ trên áo anh – tất cả đều là những mảnh ghép của một sự thật mà cô không còn muốn trốn tránh. Cô cần đối diện với Hùng, không phải để níu kéo, mà để đặt dấu chấm hết cho những dằn vặt trong lòng mình.
Tối đó, Quỳnh chờ Hùng về nhà. Cô đã gửi Tí Tẹo sang nhà bà ngoại để cậu bé không phải chứng kiến những gì sắp xảy ra. Cô ngồi trên sofa, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt hướng về cánh cửa. Những tấm ảnh và bản sao tin nhắn được in ra nằm gọn trong một chiếc phong bì trên bàn trà – bằng chứng mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Mỗi phút trôi qua dài như một giờ, và khi tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang lên, tim Quỳnh đập thình thịch như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.
Hùng bước vào, chiếc cặp da đặt xuống sàn, ánh mắt anh thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười. “Em chưa ngủ à? Sao hôm nay yên ắng thế, Tí Tẹo đâu rồi?” anh hỏi, giọng tự nhiên như mọi ngày.
Quỳnh không đáp. Cô chỉ nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến Hùng khựng lại. “Anh ngồi xuống đi. Chúng ta cần nói chuyện,” cô nói, giọng run run nhưng đầy kiên định.
Hùng nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện. “Chuyện gì vậy, Quỳnh? Em làm sao mà trông nghiêm trọng thế?” Anh vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng Quỳnh nhận ra tay anh khẽ siết chặt mép ghế – dấu hiệu của sự bất an mà cô từng quen thuộc khi anh căng thẳng.
Quỳnh hít một hơi thật sâu, rồi đẩy chiếc phong bì về phía anh. “Anh mở ra xem đi. Xem xong rồi giải thích cho tôi,” cô nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa một cơn bão cảm xúc.
Hùng nhìn chiếc phong bì, do dự một lúc rồi với tay mở ra. Khi những tấm ảnh và bản in tin nhắn rơi xuống bàn, sắc mặt anh tái nhợt. Anh lật qua từng tờ, ánh mắt dao động giữa hoảng loạn và bối rối. “Quỳnh… em lấy mấy thứ này ở đâu vậy? Em hiểu lầm rồi, anh…” anh lắp bắp, cố tìm lời biện minh.
“Đừng chối!” Quỳnh cắt lời, giọng cô đột nhiên cao vút, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. “Anh nghĩ tôi mù à? Tôi thấy anh gặp Sương Linh ở quán cà phê, thấy anh ôm cô ta, thấy anh cười với cô ta như chưa từng cười với tôi suốt mấy tháng qua. Những tin nhắn đó – anh còn nói tôi đang nghi ngờ, bảo cô ta đừng lo. Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không nhận ra sao?”
Hùng cúi đầu, tay siết chặt thành nắm đấm. Anh im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút hối lỗi. “Quỳnh, anh sai rồi. Anh… anh không định để mọi chuyện đi xa thế này. Sương Linh chỉ là… một cám dỗ thoáng qua. Anh bị cuốn vào cô ta, nhưng anh không muốn mất em, mất gia đình mình.”
“Cám dỗ thoáng qua?” Quỳnh bật cười, nhưng đó là một tiếng cười đắng chát, đầy đau đớn. “Anh gọi những tin nhắn đó, những lần gặp gỡ đó là thoáng qua sao? Anh biết tôi nghi ngờ mà vẫn tiếp tục, vẫn nói dối tôi mỗi ngày. Anh có nghĩ đến Tí Tẹo không? Có nghĩ đến tôi không?”
“Anh nghĩ chứ!” Hùng gần như hét lên, đứng bật dậy. “Anh biết mình sai, nhưng anh không muốn làm tổn thương em. Anh định sẽ chấm dứt với cô ta, anh thề đấy, Quỳnh. Em hãy tha thứ cho anh, chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Quỳnh nhìn anh, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Cô từng mơ về một gia đình hạnh phúc, từng tin rằng Hùng là người đàn ông cô có thể dựa vào suốt đời. Nhưng giờ đây, nhìn anh quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô tha thứ, cô chỉ thấy một người xa lạ – một người đã phá nát niềm tin của cô bằng những lời nói dối ngọt ngào.
“Tha thứ?” Quỳnh lặp lại, giọng khàn đặc. “Anh nghĩ tôi có thể tha thứ khi mỗi lần nhìn anh, tôi chỉ thấy anh ôm người phụ nữ khác? Anh nghĩ tôi có thể sống tiếp với một người chồng mà tôi không còn tin tưởng nữa sao?”
Hùng nắm lấy tay cô, nhưng Quỳnh giật mạnh ra. “Đừng chạm vào tôi!” cô hét lên, nước mắt rơi càng nhiều hơn. “Anh không chỉ phản bội tôi, anh còn phản bội cả con trai chúng ta. Anh có biết tôi đau thế nào khi phát hiện ra không? Tôi đã tự dằn vặt mình, tự hỏi mình làm gì sai để anh tìm đến người khác. Nhưng giờ tôi hiểu rồi – không phải lỗi của tôi, mà là của anh.”
Hùng gục đầu, vai anh run lên. “Anh xin lỗi, Quỳnh. Anh sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi. Anh sẽ cắt đứt với Sương Linh ngay lập tức, anh hứa. Chỉ cần em cho anh một cơ hội.”
Quỳnh đứng dậy, bước ra ban công để tránh nhìn vào khuôn mặt của anh. Gió đêm thổi qua, mang theo cái lạnh cắt da, nhưng nó không thể làm dịu đi cơn đau trong lòng cô. Cô từng nghĩ mình sẽ tha thứ, sẽ cố gắng giữ gia đình này vì Tí Tẹo. Nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng tha thứ không phải là điều cô có thể làm. Không phải vì cô không muốn, mà vì cô không còn đủ sức. Niềm tin đã vỡ vụn, và không có lời hứa nào có thể hàn gắn lại được.
“Anh đi đi,” cô nói, giọng nhỏ nhưng kiên quyết. “Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Tôi không muốn nhìn thấy anh tối nay.”
Hùng ngẩng lên, ánh mắt anh đỏ hoe. “Quỳnh, đừng đuổi anh. Đây là nhà của chúng ta…”
“Nhà của chúng ta?” Quỳnh quay lại, ánh mắt sắc như dao. “Nhà này từng là của chúng ta, nhưng anh đã phá hủy nó từ khi anh bước ra ngoài với người phụ nữ khác. Tôi không đuổi anh mãi mãi – tôi chỉ cần anh biến khỏi đây ngay bây giờ, trước khi tôi mất kiểm soát.”
Hùng đứng đó, bất động một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy. Anh cầm chiếc cặp da, bước ra cửa, nhưng trước khi đi, anh quay lại nhìn cô. “Anh sẽ chờ em thay đổi ý định,” anh nói, giọng khàn khàn, rồi đóng cửa lại.
Khi tiếng bước chân của Hùng khuất dần, Quỳnh ngồi sụp xuống sofa, ôm mặt khóc nức nở. Cô không biết mình khóc vì điều gì – vì sự phản bội của Hùng, vì gia đình tan vỡ, hay vì chính bản thân mình đã quá ngây thơ để tin vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng trong cơn đau ấy, cô cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ trong lòng – cô không còn là người phụ nữ yếu đuối, cam chịu như trước nữa. Cô đã dám đối mặt với Hùng, và đó là bước đầu tiên để cô lấy lại chính mình.

Chương 5: Cuộc đối đầu với Sương Linh

(1.500 chữ)
Sau cuộc đối chất với Hùng, Quỳnh cảm thấy mình như vừa bước qua một ngọn núi lửa – nóng bỏng, đau đớn, nhưng cũng giải thoát. Hùng đã rời khỏi nhà theo yêu cầu của cô, mang theo chiếc cặp da và những lời hứa hẹn mà cô không còn tin tưởng. Nhưng nỗi đau trong lòng cô không dừng lại ở đó. Cô biết rằng Hùng không phải là người duy nhất cô cần đối mặt. Còn Sương Linh – người phụ nữ đã chen vào cuộc hôn nhân của cô, người mà Hùng chọn để phản bội cô. Quỳnh quyết định gặp Linh, không phải để giành lại Hùng, mà để nhìn rõ con người đã phá vỡ gia đình cô, và để khẳng định rằng cô không phải là kẻ yếu đuối để người khác chà đạp.
Quỳnh nghe từ Khánh rằng Sương Linh thường xuất hiện tại các sự kiện kinh doanh lớn ở thành phố. Cô tìm hiểu và biết được một buổi tiệc tối nay tại khách sạn sang trọng ở trung tâm – nơi Linh được mời với tư cách khách VIP. Quỳnh không có vé mời, nhưng cô không cần nó. Cô chỉ cần một cơ hội để đối mặt với Linh, dù chỉ vài phút. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản nhưng thanh lịch, trang điểm nhẹ để che đi đôi mắt sưng húp sau những ngày khóc, rồi bước ra khỏi nhà với một quyết tâm sắt đá.
Khi Quỳnh đến khách sạn, không khí sang trọng của buổi tiệc khiến cô thoáng chùn bước. Những người đàn ông trong bộ vest bóng bẩy, những người phụ nữ lộng lẫy trong váy dạ hội, và tiếng cười nói vang vọng khắp sảnh lớn. Cô đứng ở một góc, ánh mắt quét qua đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Sương Linh. Và rồi cô thấy cô ta – đứng giữa một nhóm người, trong bộ váy đỏ rực bó sát, mái tóc uốn sóng lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Linh đẹp một cách kiêu sa, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười tự tin, ánh mắt sắc bén như một con báo săn mồi. Quỳnh siết chặt tay, cảm giác tự ti thoáng qua, nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi. Cô không đến đây để so sánh, mà để đối đầu.
Quỳnh bước tới, chen qua đám đông, cho đến khi đứng trước mặt Sương Linh. Linh đang trò chuyện với một người đàn ông trung niên thì khựng lại, ánh mắt chuyển sang Quỳnh. Một nụ cười khẩy thoáng qua trên môi cô ta. “Chị là ai vậy? Tôi không nhớ mình từng gặp chị,” Linh nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ khinh miệt.
“Tôi là Quỳnh, vợ của Hùng,” Quỳnh đáp, giọng bình tĩnh nhưng sắc lạnh. Cô không quan tâm đến những ánh mắt tò mò từ xung quanh. “Tôi nghĩ cô biết anh ấy là ai.”
Linh nhướng mày, nụ cười trên môi rộng hơn, nhưng không phải nụ cười thân thiện. “À, ra là chị. Chị đến đây để làm gì? Kiểm tra tôi à?” Cô ta nghiêng đầu, giọng nói đầy khiêu khích. “Hay là chị muốn hỏi xem tôi và Hùng đã làm gì với nhau?”
Quỳnh cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, nhưng cô kìm lại. Cô không muốn mất kiểm soát trước mặt người phụ nữ này. “Tôi không cần hỏi,” cô nói, ánh mắt không rời khỏi Linh. “Tôi đã thấy đủ rồi – những tin nhắn của cô, những lần cô gặp anh ấy. Tôi chỉ muốn gặp cô để nói một điều: cô không có quyền phá hoại gia đình tôi.”
Linh bật cười, tiếng cười vang lên như một bản nhạc chói tai giữa không gian sang trọng. “Phá hoại? Chị nhầm rồi. Tôi không phá hoại gì cả. Hùng đến với tôi vì anh ấy muốn thế. Chị không giữ được anh ấy, thì đừng đổ lỗi cho tôi.” Cô ta bước lại gần Quỳnh, cúi xuống thì thầm với giọng mỉa mai: “Chị nghĩ một người phụ nữ chỉ biết ở nhà như chị có thể giữ chân một người đàn ông như Hùng sao? Anh ấy cần một người mạnh mẽ, tham vọng – như tôi.”
Quỳnh siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến đau điếng. Lời nói của Linh như một nhát dao, nhưng nó không làm cô gục ngã. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Linh, và lần này, giọng cô không còn run nữa. “Cô nghĩ mình mạnh mẽ vì cướp được chồng người khác à? Cô chỉ là kẻ chen chân vào hạnh phúc của người ta, không hơn không kém. Tôi không cần giữ một người đàn ông không chung thủy. Nếu cô muốn anh ta, cứ việc lấy. Nhưng đừng tưởng cô thắng tôi.”
Linh sững sờ, nụ cười trên môi cô ta khựng lại. Cô ta không ngờ Quỳnh sẽ đáp trả mạnh mẽ như vậy. Nhưng rồi Linh nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo, khoanh tay trước ngực. “Chị nói hay lắm. Nhưng chị có biết không, Hùng mê tôi đến mức nào? Anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ cho tôi – tiền bạc, địa vị. Chị bỏ anh ấy, thì chỉ có chị thiệt thôi.”
“Tiền bạc và địa vị?” Quỳnh cười nhạt, ánh mắt thoáng chút thương hại. “Nếu đó là thứ cô muốn từ anh ấy, thì cô cứ giữ. Tôi không cần một người chồng chỉ biết chạy theo cám dỗ. Tôi đến đây không phải để tranh giành anh ta với cô, mà để nói rằng tôi không sợ cô. Cô có thể có anh ta, nhưng cô không bao giờ có được lòng tự trọng mà tôi đang giữ.”
Linh nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia tức giận. “Chị dám nói tôi không có lòng tự trọng? Chị biết tôi là ai không? Tôi có thể khiến chị biến mất khỏi cuộc đời Hùng chỉ trong một ngày.”
“Vậy thì cứ thử xem,” Quỳnh đáp, giọng đanh thép. “Nhưng tôi không cần anh ta để sống. Còn cô, nếu không có những người đàn ông như Hùng, cô sẽ là gì?”
Không khí giữa hai người căng như dây đàn. Những người xung quanh bắt đầu quay lại nhìn, thì thầm to nhỏ, nhưng Quỳnh không quan tâm. Cô đã nói hết những gì cần nói. Linh đứng đó, đôi môi mím chặt, ánh mắt tóe lửa, nhưng cô ta không đáp lại ngay. Cuối cùng, Linh cười khẩy, quay sang người đàn ông bên cạnh như thể cuộc đối thoại này không đáng để tiếp tục. “Đi thôi, tôi không muốn phí thời gian với mấy người nhàm chán,” cô ta nói, rồi bước đi, để lại Quỳnh đứng giữa đám đông.
Quỳnh nhìn theo bóng lưng Linh, lòng cô nhẹ đi một chút. Cô không thắng trong cuộc chiến giành lại Hùng – cô cũng không muốn điều đó. Nhưng cô đã thắng chính mình. Cô đã đứng lên, đối mặt với người phụ nữ kiêu ngạo ấy mà không cúi đầu, không khóc lóc. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm thấy mình có sức mạnh – sức mạnh để bảo vệ giá trị của bản thân.
Cô rời khỏi buổi tiệc, bước ra đường phố đêm. Gió thổi qua mái tóc cô, mang theo cái lạnh của mùa đông, nhưng cô không thấy run. Cô mỉm cười nhạt, tự nhủ rằng đây không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một Quỳnh mới – một Quỳnh không còn phụ thuộc vào Hùng, không còn sợ hãi trước bất kỳ ai.

Chương 6: Quyết định cuối cùng

(1.000 chữ)
Sau cuộc đối đầu với Sương Linh, Quỳnh trở về căn hộ trong trạng thái kỳ lạ – vừa nhẹ nhõm, vừa trống rỗng. Cô đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình phản chiếu dưới ánh đèn mờ nhạt. Đôi mắt cô vẫn còn sưng vì những đêm khóc, nhưng ánh mắt ấy không còn yếu đuối nữa. Cô vừa đối mặt với người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình mà không cúi đầu, không gục ngã. Nhưng chiến thắng ấy không mang lại niềm vui như cô từng tưởng tượng. Nó chỉ khiến cô nhận ra một sự thật rõ ràng hơn: cuộc hôn nhân của cô và Hùng đã chết từ lâu, và cô không thể tiếp tục sống trong cái vỏ bọc hạnh phúc giả tạo ấy nữa.
Hùng gọi điện cho cô suốt hai ngày sau khi bị cô đuổi khỏi nhà. Những tin nhắn xin lỗi, những lời hứa hẹn thay đổi liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại, nhưng Quỳnh không trả lời. Cô không còn muốn nghe những lời biện minh từ anh – không phải vì cô không tin anh có thể thay đổi, mà vì cô không còn yêu anh nữa. Sự phản bội của Hùng đã giết chết tình yêu trong cô, để lại một khoảng trống mà không lời xin lỗi nào có thể lấp đầy.
Tối hôm đó, Hùng trở về nhà. Cô nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ, rồi anh bước vào, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe. Anh đặt chiếc cặp da xuống sàn, nhìn cô với vẻ tuyệt vọng. “Quỳnh, anh về rồi đây. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, và anh biết mình sai. Anh đã cắt đứt với Sương Linh, anh thề đấy. Em hãy cho anh một cơ hội, vì Tí Tẹo, vì gia đình chúng ta,” anh nói, giọng khàn khàn, gần như van xin.
Quỳnh ngồi trên sofa, tay đan chặt vào nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh. Cô từng mơ về khoảnh khắc này – Hùng quỳ xin lỗi, hứa hẹn thay đổi, và cô sẽ tha thứ để giữ gia đình nguyên vẹn. Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy mệt mỏi. “Anh cắt đứt với cô ta thật không?” cô hỏi, giọng đều đều.
“Thật! Anh đã chặn số cô ta, xóa hết tin nhắn, mọi thứ. Anh chỉ muốn quay lại với em,” Hùng đáp, bước tới gần cô, nhưng Quỳnh giơ tay ngăn lại.
“Vậy thì anh làm điều đó vì ai? Vì tôi, hay vì anh sợ mất tất cả?” Quỳnh nhìn thẳng vào mắt anh, không chút nao núng. “Anh nghĩ tôi còn có thể tin anh sau những gì anh đã làm sao? Anh ôm cô ta, cười với cô ta, nói với cô ta rằng anh sẽ xử lý tôi. Anh có biết tôi đau thế nào không?”
Hùng quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô, nhưng cô giật mạnh ra. “Anh biết anh sai, Quỳnh. Anh ngu ngốc, anh để cô ta cuốn anh đi. Nhưng anh không muốn mất em, mất Tí Tẹo. Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn, chỉ cần em tha thứ,” anh nói, nước mắt lăn dài trên má.
Quỳnh đứng dậy, bước ra ban công để tránh ánh mắt của anh. Cô nhìn xuống thành phố sáng rực ánh đèn, hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. “Anh không hiểu đâu, Hùng. Vấn đề không phải là tha thứ hay không. Tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng tôi không thể sống với anh nữa. Mỗi lần nhìn anh, tôi chỉ thấy sự phản bội. Tôi không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà tôi phải nghi ngờ từng lời anh nói, từng việc anh làm.”
Hùng đứng bật dậy, bước tới gần cô. “Quỳnh, đừng nói vậy. Chúng ta có Tí Tẹo, chúng ta có một gia đình. Em định bỏ tất cả chỉ vì một sai lầm của anh sao?” anh hét lên, giọng run rẩy.
Quỳnh quay lại, ánh mắt cô sắc lạnh. “Một sai lầm? Anh gọi những tháng ngày anh lừa dối tôi là một sai lầm sao? Tôi không bỏ Tí Tẹo, tôi chỉ bỏ anh – một người không xứng đáng làm chồng tôi, làm cha của con tôi. Tôi mệt rồi, Hùng. Tôi không muốn tiếp tục sống trong dối trá nữa.”
Hùng gục đầu, vai anh run lên. “Quỳnh, anh xin em. Anh sẽ thay đổi, anh sẽ chứng minh cho em thấy. Đừng làm vậy với anh, với gia đình mình.”
Quỳnh lắc đầu, giọng cô nhỏ nhưng kiên định. “Tôi đã quyết định rồi. Anh hãy đi đi. Tôi sẽ dọn đồ của mình và Tí Tẹo, chúng tôi sẽ rời khỏi đây. Anh giữ căn hộ này nếu muốn, tôi không cần nó nữa.”
“Quỳnh!” Hùng hét lên, lao tới ôm lấy cô, nhưng Quỳnh đẩy anh ra, sức mạnh trong cô lúc này lớn hơn bất kỳ nỗi đau nào. “Đừng làm tôi ghét anh thêm,” cô nói, giọng nghẹn lại nhưng không yếu đuối. “Hãy để tôi đi, như cách anh đã để tôi một mình trong suốt thời gian qua.”
Hùng đứng đó, bất động, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh. Anh nhìn cô, ánh mắt đầy đau đớn, nhưng anh không còn lời nào để nói. Cuối cùng, anh quay lưng, bước ra cửa, bóng lưng anh khuất dần trong hành lang tối.
Quỳnh ngồi xuống sofa, ôm mặt khóc nức nở. Cô không khóc vì tiếc nuối Hùng, mà vì những năm tháng cô đã hy sinh, đã tin tưởng, đã yêu thương một người không xứng đáng. Nhưng khi nước mắt ngừng rơi, cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đã tự giải phóng mình khỏi một cuộc hôn nhân đầy tổn thương, và dù tương lai có khó khăn, cô biết mình sẽ vượt qua – vì bản thân và vì Tí Tẹo.

Chương 7: Khởi đầu mới

(1.000 chữ)
Những ngày sau khi rời bỏ Hùng, Quỳnh dọn ra khỏi căn hộ chung cư cao cấp cùng với Tí Tẹo. Cô thuê một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố – không sang trọng, không rộng rãi như nơi cô từng sống, nhưng nó mang lại cho cô cảm giác yên bình mà cô đã đánh mất từ lâu. Những bức tường sơn trắng đơn sơ, một khu vườn nhỏ với vài khóm hoa, và tiếng chim ríu rít mỗi sáng – tất cả như một lời nhắc nhở rằng cô đang bắt đầu lại, từ đầu, nhưng theo cách của riêng mình.
Cuộc sống mới không dễ dàng. Quỳnh phải sắp xếp lại mọi thứ: tìm một công việc bán thời gian để có thể vừa làm vừa chăm sóc Tí Tẹo, lo thủ tục ly hôn với Hùng, và học cách đối mặt với những ánh mắt tò mò từ người quen. Có những đêm cô ngồi một mình trong phòng khách nhỏ, nhìn Tí Tẹo ngủ say trên chiếc giường đơn, lòng cô trào lên cảm giác cô đơn xen lẫn tự hào. Cô đã chọn con đường này – không phải vì nó dễ dàng, mà vì nó đúng với giá trị của cô. Cô không muốn con trai lớn lên trong một gia đình mà mẹ nó phải sống trong sự nghi ngờ và tổn thương.
Hùng vẫn cố liên lạc với cô vài lần sau đó. Anh gửi tin nhắn, gọi điện, thậm chí đến tận nhà để cầu xin cô quay lại. “Quỳnh, anh đã thay đổi thật rồi. Anh không còn liên lạc với Sương Linh nữa. Em hãy nghĩ cho Tí Tẹo, nó cần một gia đình đầy đủ,” anh nói qua cánh cửa, giọng khàn đặc. Nhưng Quỳnh chỉ đứng sau cánh cửa đóng kín, không mở ra. “Gia đình đầy đủ không phải là gia đình đầy dối trá,” cô đáp, giọng nhỏ nhưng kiên định. Hùng đứng đó một lúc lâu, rồi rời đi, để lại sự im lặng mà cô trân trọng hơn bất kỳ lời hứa nào.
Công việc mới của Quỳnh là trợ lý tại một công ty nhỏ. Không phải vị trí cao cấp, lương không đủ để sống dư dả, nhưng nó cho cô thời gian chăm sóc Tí Tẹo và một chút tự do để xây dựng lại cuộc đời mình. Cô bắt đầu học cách quản lý tài chính, cách tự sửa những món đồ trong nhà, và cách mỉm cười với chính mình mỗi sáng. Những vết thương trong lòng cô không biến mất ngay lập tức, nhưng chúng đang lành lại, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Một buổi chiều, khi Quỳnh đang tưới cây ngoài vườn, Khánh xuất hiện. Anh đứng trước cổng, tay cầm một hộp bánh nhỏ, ánh mắt vẫn trầm lặng như lần đầu cô gặp anh. “Tôi nghe nói chị chuyển đi, nên ghé thăm xem chị thế nào,” anh nói, giọng đều đều.
Quỳnh mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày cô cảm thấy nụ cười của mình thật sự thoải mái. “Cảm ơn anh. Tôi ổn, tốt hơn tôi nghĩ. Anh vào nhà ngồi chơi đi,” cô mời, lau tay vào tạp dề rồi mở cổng.
Họ ngồi trên băng ghế gỗ ngoài vườn, Tí Tẹo chạy quanh với quả bóng nhỏ, tiếng cười của cậu bé vang lên trong không khí. Khánh nhìn cô, rồi nói: “Chị làm tốt lắm. Không phải ai cũng dám rời bỏ mọi thứ như chị.”
Quỳnh nhún vai, ánh mắt hướng về Tí Tẹo. “Tôi không biết mình có làm tốt không, nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục sống như trước. Cảm ơn anh, Khánh. Nếu không có những lời khuyên của anh, có lẽ tôi vẫn đang tự dệt ra những lý do để tha thứ cho Hùng.”
Khánh lắc đầu, nhấp một ngụm nước cô đưa. “Tôi không làm gì nhiều. Chị là người tự tìm ra sức mạnh của mình. Tôi chỉ… đẩy chị một chút thôi.” Anh dừng lại, ánh mắt thoáng chút xa xăm. “Tôi từng không đủ dũng cảm để đối mặt với Sương Linh như chị. Chị mạnh mẽ hơn tôi nhiều.”
Quỳnh nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy. Cô không hỏi thêm về quá khứ của anh với Linh – cô biết Khánh không phải người thích kể lể, và cô tôn trọng điều đó. “Dù sao thì, tôi vẫn biết ơn anh,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.
Khánh gật đầu, rồi đứng dậy. “Tôi không ở lâu được. Công việc đang bận. Nhưng nếu chị cần gì, cứ gọi tôi.” Anh đưa cô hộp bánh, mỉm cười nhạt – nụ cười hiếm hoi mà cô thấy trên khuôn mặt anh – rồi quay đi.
Quỳnh nhìn theo bóng lưng anh khuất dần sau con đường nhỏ, lòng cô trào lên một cảm giác ấm áp. Khánh không phải người ở lại lâu trong cuộc đời cô, nhưng anh đã xuất hiện đúng lúc để giúp cô tìm lại chính mình. Cô không cần anh, hay bất kỳ ai, để tiếp tục – cô đã đủ mạnh mẽ để tự bước đi.
Buổi tối hôm đó, Quỳnh ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu xuống khu vườn. Tí Tẹo nằm ngủ trong lòng cô, hơi thở đều đặn của cậu bé như một lời an ủi. Cô nghĩ về những ngày đã qua – những đau đớn, những nước mắt, và cả những khoảnh khắc cô tưởng mình không thể vượt qua. Nhưng cô đã làm được. Cô đã rời bỏ Hùng, đối mặt với Sương Linh, và giờ đây, cô đang xây dựng một cuộc sống mới – không hoàn hảo, nhưng là của riêng cô.
Cô mỉm cười, khẽ vuốt tóc Tí Tẹo. “Mẹ sẽ ổn thôi, con trai,” cô thì thầm. “Chúng ta sẽ ổn thôi.” Gió đêm thổi qua, mang theo cái mát lành của mùa xuân sắp đến. Quỳnh nhắm mắt, cảm nhận sự bình yên mà cô đã tìm thấy – không phải từ ai khác, mà từ chính bản thân mình.