Có những tiền đạo ghi bàn như đang dạo chơi trong khu vườn địa đàng, nhẹ nhàng và thanh thoát. Gonzalo Higuaín chưa bao giờ thuộc về thế giới đó. Với El Pipita, mỗi bàn thắng không phải là một nét vẽ nghệ thuật, mà là một cú đấm.
Hãy nhìn vào đôi mắt của Higuaín mỗi khi lưới rung lên. Không có nụ cười xã giao, chỉ có những đường gân cổ nổi lên cuồn cuộn, khuôn mặt đỏ gay và tiếng gầm thét như muốn xé toạc không gian. Đó là hình ảnh của một cơn thịnh nộ được giải phóng, của một bản năng săn mồi nguyên thủy và trần trụi nhất. Trong suốt gần hai thập kỷ, gã đàn ông ấy đã biến vòng cấm địa thành lãnh địa của sự sinh tồn tàn khốc, nơi anh tồn tại không phải để trình diễn, mà để kết liễu đối thủ bằng sự chính xác lạnh lùng của một sát thủ.
Bóng đá hiện đại ngày càng đòi hỏi những số 9 phải biết làm thơ, phải lùi sâu kiến thiết. Nhưng Higuaín là một kẻ cố chấp vĩ đại. Anh là di sản cuối cùng của những vua vòng cấm cổ điển - những người coi việc đưa bóng vào lưới là lẽ sống duy nhất, là thước đo danh dự và là cách duy nhất để định nghĩa sự tồn tại của chính mình giữa một thế giới đầy biến động.

CHƯƠNG 1: KHI CHIẾC TẨU NHỎ CHÂM NGÒI LỬA TRÊN DÒNG SÔNG BẠC

Bóng đá Argentina vào những năm đầu thế kỷ 21 không dành cho những kẻ yếu tim. Đó là một đấu trường sinh tử đúng nghĩa, nơi những tài năng trẻ hoặc bị nghiền nát bởi áp lực của sự kỳ vọng, hoặc phải trưởng thành với tốc độ của ánh sáng để tồn tại. Gonzalo Higuaín đã bước vào thế giới ấy, không phải như một kẻ vô danh, mà với gánh nặng ngàn cân của một cái tên.
Là con trai của Jorge "El Pipa" Higuaín – hòn đá tảng phòng ngự lừng danh một thời của River Plate và Boca Juniors – Gonzalo thừa hưởng biệt danh El Pipita như một định mệnh. Nhưng thay vì nối nghiệp cha án ngữ trước khung thành, chàng trai sinh ra trên đất Pháp này lại chọn cách đối mặt với nó. Anh chọn trở thành mũi nhọn, kẻ gieo rắc nỗi sợ hãi thay vì kẻ ngăn chặn nó.
Năm 2005, Daniel Passarella – vị HLV có con mắt tinh đời đã nhìn thấy bên trong dáng vẻ có phần lầm lì của chàng trai 18 tuổi một ngọn lửa đang chực chờ bùng phát. Ông ném Higuaín vào chảo lửa Primera División, trao cho anh chiếc áo của "Dòng sông bạc". Đó không chỉ là một chiếc áo đấu; đó là thứ tôn giáo cuồng tín của hàng triệu người Buenos Aires.
Những bước chạy đà đầu tiên của Higuaín không trải đầy hoa hồng. Anh phải học cách sinh tồn giữa những hậu vệ Nam Mỹ lọc lõi, những kẻ sẵn sàng dùng mọi tiểu xảo để triệt hạ một gã trai trẻ. Nhưng chính trong sự khắc nghiệt ấy, phẩm chất của một sát thủ hiện đại bắt đầu định hình. Higuaín không phải mẫu tiền đạo cắm thụ động chờ bóng. Anh di chuyển rộng, càn lướt mạnh mẽ và sở hữu những cú sút quyết đoán như búa bổ.
Và rồi, khoảnh khắc định danh của lịch sử đã đến vào ngày 8 tháng 10 năm 2006. Thánh địa El Monumental rung chuyển trong trận Superclásico. Đối thủ là Boca Juniors – kẻ thù truyền kiếp. Đó là loại trận đấu mà một sai lầm có thể khiến bạn bị nguyền rủa cả đời, nhưng một khoảnh khắc thiên tài sẽ đưa bạn vào ngôi đền của những vị thánh. Ngày hôm ấy, Gonzalo Higuaín đã chọn vế thứ hai.
Phút 30, trong một pha bóng lộn xộn trước khung thành, khi bóng nảy lên ở tầm thấp, Higuaín xoay lưng lại với khung gỗ. Bằng một phản xạ nhanh hơn cả suy nghĩ, anh tung cú giật gót điệu nghệ. Bóng nằm gọn trong lưới. Một bàn thắng của sự ngẫu hứng và táo bạo – thứ chỉ thấy ở những nghệ sĩ đường phố. Nhưng bàn thắng thứ hai mới là minh chứng cho sự thượng thừa. Nhận đường chọc khe xé toang hàng thủ Boca, Higuaín bứt tốc như một chiếc Ferrari, bỏ lại sau lưng những hậu vệ đang tuyệt vọng đuổi theo. Đối mặt với thủ thành Aldo Bobadilla, anh không sút ngay. Một nhịp đẩy bóng dài, anh lướt qua cả thủ môn và nhẹ nhàng đưa bóng vào lưới trống. Tỉ số là 3-1. El Monumental nổ tung.
Trong khoảnh khắc ấy, Higuaín không còn là "con trai của Jorge" nữa. Anh đã trở thành vị vua mới của Buenos Aires. Màn trình diễn siêu hạng ấy đã tạo ra một cơn chấn động vượt qua Đại Tây Dương. Tại Madrid, Fabio Capello và bộ sậu đã nhìn thấy mảnh ghép họ còn thiếu. Một chàng trai chưa tròn 20 tuổi, mới chỉ có chưa đầy 40 trận chuyên nghiệp, nhưng đã sở hữu bản lĩnh của một chiến binh dày dạn. River Plate không còn đủ lớn để chứa đựng tham vọng của anh. Mùa đông năm 2006, Real Madrid gõ cửa với 12 triệu Euro – một con số khổng lồ cho một tiềm năng. Higuaín rời quê nhà, mang theo hành trang là sự kỳ vọng và cả những nghi hoặc, để dấn thân vào thử thách lớn nhất cuộc đời mình.
Tôi luôn tin rằng trận Superclásico năm 2006 chính là bản lề định đoạt toàn bộ sự nghiệp sau này của Higuaín. Hãy tưởng tượng áp lực khủng khiếp đè lên vai một chàng trai 18 tuổi trong trận derby khốc liệt nhất hành tinh. Phần lớn những đứa trẻ ở độ tuổi đó sẽ bị 'ngợp', đôi chân sẽ run rẩy trước tiếng gầm thét của 60.000 khán giả.
Nhưng Higuaín thì khác. Tôi nhìn thấy ở anh ngày hôm đó một sự lạnh lùng đến tàn nhẫn – thứ mà người ta thường gọi là 'sát khí'. Cách anh đi bóng qua thủ môn Boca không chút do dự cho tôi thấy một điều: Cầu thủ này không chơi bóng để tìm kiếm niềm vui đơn thuần, anh ta chơi để chiến thắng, để kết liễu. Real Madrid đã không mua một tài năng trẻ; họ đã mua một con quái vật đang trong quá trình thức tỉnh.

CHƯƠNG 2: ĐẤU TRƯỜNG SINH TỬ TẠI THÁNH ĐỊA BERNABÉU

Tháng 1 năm 2007, Gonzalo Higuaín đặt chân đến Madrid. Khi ấy, Santiago Bernabéu lộng lẫy và tráng lệ như một cung điện hoàng gia, nhưng bên trong nó là một đấu trường La Mã tàn khốc bậc nhất thế giới bóng đá. Real Madrid không phải là nơi để phát triển; đó là nơi đòi hỏi sự hoàn hảo ngay từ giây phút đầu tiên. Ở tuổi 19, Higuaín không bước vào một đội bóng, anh bước vào một cuộc chiến sinh tồn giữa bầy sư tử.
Hãy nhìn vào những cái tên đang ngự trị trong phòng thay đồ khi ấy: "Chúa nhẫn" Raúl González, "Sát thủ" Ruud van Nistelrooy, người ngoài hành tinh Ronaldo de Lima và sau này là những Cristiano Ronaldo, Kaká, Karim Benzema. Bất kỳ một cầu thủ trẻ nào cũng có thể bị nuốt chửng và lu mờ trước cái bóng khổng lồ của Dải ngân hà ấy. Nhưng Higuaín thì không.
Anh không sở hữu đôi chân ma thuật như Ronaldo, không có vẻ hào hoa quý tộc như Raúl, cũng chẳng có sự lả lướt mềm mại như Benzema. Higuaín chọn cho mình một con đường khác: con đường của mồ hôi, của máu và của sự hiệu quả tàn nhẫn. Anh chiến đấu cho từng phút ra sân, chắt chiu từng cơ hội nhỏ nhất. Dưới thời Fabio Capello, trong mùa giải La Liga điên rồ với những cuộc lội ngược dòng "remontada" kinh điển, Higuaín thường xuyên sắm vai người hùng thầm lặng. Bàn thắng quyết định vào lưới Espanyol ở những giây cuối cùng năm ấy không chỉ mang về 3 điểm, nó là tiếng gầm khẳng định:
Tôi thuộc về nơi này
Màn ra mắt của anh vào tháng 1 năm 2007, trong trận gặp Real Betis tại Copa del Rey và sau đó là Real Zaragoza tại La Liga, không phải là một sự bùng nổ tức thì. Dù kiến tạo bàn thắng duy nhất giúp Kền kền trắng hạ gục Zaragoza, nhưng Higuaín thời điểm ấy giống như một viên ngọc thô còn nhiều vết xước. Người ta thấy anh chạy rất nhiều, nhiệt huyết tràn trề, nhưng cái duyên ghi bàn vẫn là một thứ xa xỉ. Phải đợi đến tháng Hai, trong trận Derby Madrid rực lửa tại Vicente Calderón, Higuaín mới mở tài khoản bàn thắng bằng pha lập công gỡ hòa 1-1 trước Atlético. Dẫu vậy, kết thúc mùa giải đầu tiên, những lời thì thầm về hiệu suất ghi bàn khiêm tốn của anh bắt đầu len lỏi trên các khán đài.
Nhưng Higuaín không phải kẻ dễ dàng đầu hàng trước áp lực. Mùa giải 2007-2008 chứng kiến sự trỗi dậy của một người hùng những khoảnh khắc quyết định. Khi sự ổn định vẫn là điều anh tìm kiếm, thì khả năng tỏa sáng đúng lúc ngặt nghèo nhất đã trở thành thương hiệu. Đêm mưa tại Pamplona trước Osasuna mãi là ký ức không thể quên. Khi Real Madrid cần một chiến thắng để chạm tay vào chức vô địch, chính Higuaín đã tung cú sút quyết định ở những phút cuối cùng, ấn định tỷ số 2-1 và mang chiếc cúp La Liga thứ 31 về phòng truyền thống. Chỉ 4 ngày sau, trong trận El Clásico, anh tiếp tục xát muối vào nỗi đau của Barcelona. Chỉ 57 giây sau khi được tung vào sân từ ghế dự bị, Higuaín đã xé lưới Victor Valdés, góp công vào chiến thắng hủy diệt 4-1. Từ một kẻ bị nghi ngờ, anh trở thành "thần tài" của Madridismo.
Vận mệnh thực sự mỉm cười theo một cách tàn nhẫn, vào mùa giải 2008-2009. Chấn thương nghiêm trọng của huyền thoại Ruud van Nistelrooy đã mở ra cánh cửa chính thức cho Higuaín. Không còn núp bóng đàn anh, El Pipita bước ra ánh sáng và gầm vang. Anh ghi bàn quyết định giúp Real đoạt Siêu cúp Tây Ban Nha trước Valencia, rồi sau đó một mình ghi cả 4 bàn trong chiến thắng điên rồ 4-3 trước Málaga. Đó là lúc cả châu Âu phải giật mình: Higuaín không còn là tiềm năng, anh là một sát thủ thực thụ.
Đỉnh điểm của cảm xúc là trận đấu với Getafe vào tháng 4 năm 2009. Trong bối cảnh Pepe mất kiểm soát và Real Madrid đứng trước nguy cơ sụp đổ, Higuaín đã tung cú sút sấm sét ở phút 93, ấn định chiến thắng 3-2, giữ lại hy vọng mong manh trong cuộc đua với Barcelona của Pep Guardiola. Kết thúc mùa giải ấy với 22 bàn tại La Liga và 24 bàn trên mọi đấu trường, anh đã đứng ngang hàng với những Diego Forlán hay David Villa, trở thành một trong những chân sút đáng sợ nhất lục địa già.
Nhưng thử thách lớn nhất chỉ đến vào mùa giải 2009-2010, khi Florentino Pérez tái thiết Dải ngân hà 2.0 với sự xuất hiện của Cristiano Ronaldo và Karim Benzema. Truyền thông dự đoán Higuaín sẽ bị thanh trừng hoặc mài đũng quần trên ghế dự bị. Đáp lại, anh trả lời bằng ngôn ngữ duy nhất anh giỏi: Bàn thắng. Higuaín lầm lũi chiến đấu, chắt chiu từng cơ hội và kết thúc mùa giải với tư cách là Vua phá lưới của Real Madrid tại La Liga. Với 27 bàn thắng, anh vượt qua cả Cristiano Ronaldo, vượt qua Zlatan Ibrahimović, và chỉ chịu đứng sau một Lionel Messi đang ở phong độ hủy diệt. Đó cũng là mùa giải anh lập hat-trick thứ hai cho CLB và bắt đầu nổ súng tại Champions League. Trong 3 năm ấy, từ một cậu nhóc bị nghi ngờ về khả năng dứt điểm, Higuaín đã vươn mình trở thành một con quái vật vòng cấm, kẻ đã sống sót và chiến thắng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất lịch sử CLB Hoàng gia.
Có một sự thật ít người để ý về Higuaín giai đoạn này: Anh là minh chứng sống động nhất cho nỗ lực vượt qua định kiến. Khi Real Madrid mua Ronaldo và Benzema năm 2009, gần như tất cả đều tin rằng ngày tàn của Higuaín tại Bernabéu đã điểm. Làm sao một chàng trai 'bình dân' có thể cạnh tranh với những bản hợp đồng bom tấn hào nhoáng đó? Vậy mà anh đã làm được. Việc Higuaín ghi nhiều bàn hơn Ronaldo ở La Liga mùa 2009/10 không chỉ là một con số thống kê, đó là một phép màu của ý chí. Tôi nhìn thấy ở anh hình ảnh của một loài cỏ dại kiên cường, dù bị vùi lấp dưới lớp đá tảng của những siêu sao, vẫn tìm mọi cách vươn lên để đón ánh mặt trời. Anh không được quy hoạch để làm ngôi sao số 1, nhưng anh đã dùng 27 bàn thắng để buộc thế giới phải thừa nhận vị thế của mình.
Mùa hè năm 2010, Real Madrid tưởng thưởng cho "đứa con" cần mẫn của mình một bản hợp đồng mới kéo dài đến năm 2016. Đó là sự thừa nhận mà Higuaín hằng khao khát. Anh đáp lễ niềm tin ấy bằng việc khắc tên mình vào những cột mốc lịch sử của CLB: ghi bàn thắng thứ 5.200 của Real tại La Liga trong màn hủy diệt Racing de Santander 6-1, và ngay sau đó là bàn thắng thứ 700 của đội bóng Hoàng gia tại đấu trường Champions League danh giá.
Nhưng khi đôi chân đang thăng hoa nhất, thì số phận lại giáng một đòn chí mạng vào "xương sống" của anh. Tháng 12 năm 2010, Higuaín gục ngã không phải vì một pha vào bóng ác ý, mà vì chứng thoát vị đĩa đệm lưng quái ác. Với một tiền đạo dựa nhiều vào khả năng bứt tốc và tì đè, chấn thương cột sống chẳng khác nào án tử. Những cơn đau dai dẳng khiến anh không thể đứng thẳng và bóng ma giải nghệ sớm đã lởn vởn đâu đó trên bầu trời Madrid.
Ngày 5 tháng 1 năm 2011, trong nỗ lực cứu vãn sự nghiệp, Higuaín bay sang Chicago (Mỹ) để phẫu thuật dưới bàn tay của bác sĩ lừng danh Richard G. Fessler tại Đại học Northwestern. Ca mổ thành công, nhưng thử thách thực sự nằm ở 4 tháng đằng đẵng trong phòng hồi phục. Người ta hoài nghi: Liệu El Pipita có còn là chính mình khi trở lại? Câu trả lời được đưa ra vào ngày 23 tháng 4 năm 2011, tại thánh địa Mestalla của Valencia. Vừa trở lại sau chấn thương, Higuaín đã trình diễn một thứ bóng đá siêu hạng. Anh lập một cú hat-trick và kiến tạo 2 bàn khác cho Kaká và Benzema trong chiến thắng không tưởng 6-3. Valencia – đối thủ ưa thích nhất của anh – một lần nữa trở thành nạn nhân cho sự trỗi dậy của "Phượng hoàng lửa". Higuaín đã trở lại, mạnh mẽ hơn và khao khát hơn bao giờ hết.
Chấn thương lưng năm 2010 là một bước ngoặt mà ít người thấu hiểu hết sự nghiêm trọng của nó. Tôi đã từng thấy nhiều cầu thủ mất đi sự nghiệp vì thoát vị đĩa đệm, nó cướp đi sự linh hoạt và sức bật – những thứ vốn là 'cơm ăn áo mặc' của một trung phong. Nhưng cách Higuaín trở lại sau ca phẫu thuật ở Chicago thật đáng kinh ngạc. Anh ấy có thể đã mất đi một chút tốc độ xé gió thời trai trẻ, nhưng bù lại, anh phát triển một tư duy chọn vị trí sắc sảo. Việc anh ghi nhiều bàn hơn Benzema trong mùa giải kỷ lục 100 điểm, ngay sau khi vừa hồi phục chấn thương nặng, là minh chứng cho thấy sức mạnh tinh thần của Higuaín còn lớn hơn cả tài năng thiên bẩm.
Mùa giải 2011-2012 đi vào lịch sử như một trong những chiến dịch vĩ đại nhất của Real Madrid dưới triều đại José Mourinho. Đó là mùa giải của "Kỷ lục 100 điểm" và Higuaín là một trong những kiến trúc sư trưởng. Anh bắt đầu mùa giải bằng những cú hat-trick liên tiếp vào lưới Espanyol và Real Betis chỉ trong vòng hai tuần tháng 10. Anh kết liễu Atlético Madrid trong trận Derby, khẳng định vị thế bá chủ thủ đô.
Đặc biệt, ngày 31 tháng 3 năm 2012, trong trận gặp Osasuna, Higuaín chạm mốc 100 bàn thắng cho Real Madrid. Cùng trận đấu đó, bàn thắng thứ hai của anh cũng chính là bàn thứ 100 của cả đội trong mùa giải. Kết thúc chiến dịch huy hoàng ấy, dù phải san sẻ thời gian thi đấu, Higuaín vẫn ghi tới 22 bàn thắng tại La Liga – nhiều hơn cả người đồng đội cạnh tranh trực tiếp Karim Benzema. Anh chứng minh rằng, dù Mourinho có xoay tua thế nào, thì bản năng sát thủ của anh vẫn là thứ vũ khí tối thượng không thể thay thế.
Tuy nhiên, bóng đá cũng có những quy luật tàn nhẫn của riêng nó. Mùa giải 2012-2013 bắt đầu với niềm vui khi Higuaín nổ súng vào lưới Barcelona, giúp Real đoạt Siêu cúp Tây Ban Nha. Anh tiếp tục "hành hạ" Valencia trong ngày khai màn La Liga và ghi bàn thắng thứ 100 tại giải đấu cao nhất Tây Ban Nha bằng pha lập công phút 88 trước Deportivo de La Coruña vào tháng 2 năm 2013. Những con số thống kê vẫn đẹp như mơ, nhưng vị thế của anh tại Bernabéu ngày càng lung lay. Sự ưu ái của ban lãnh đạo dành cho Benzema, cùng khát khao được là số 1 tuyệt đối, đã thôi thúc Higuaín đưa ra quyết định đau đớn nhất.
Ngày 1 tháng 6 năm 2013, trong trận đấu cuối cùng của mùa giải gặp Osasuna, Higuaín mang băng đội trưởng. Anh ghi bàn mở tỷ số – bàn thắng cuối cùng trong màu áo trắng. Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, giữa những tràng pháo tay của khán giả Bernabéu, Higuaín xác nhận sự ra đi sau 6 năm rưỡi cống hiến. Anh rời Madrid với 121 bàn thắng, 3 danh hiệu La Liga, nhưng quan trọng hơn cả là sự tôn trọng của những Madridista chân chính. Chàng trai 19 tuổi năm nào đến đây với sự hoài nghi, giờ ra đi như một huyền thoại, để lại sau lưng một di sản của lòng kiên trung và ý chí sắt đá.
Khoảnh khắc anh tuyên bố rời Real Madrid, tôi cảm thấy một sự tiếc nuối sâu sắc. Anh ấy giống như một người tình tận tụy nhưng không bao giờ được cưới làm vợ chính thức. Madrid trân trọng anh, nhưng chưa bao giờ yêu anh vô điều kiện như cách họ yêu Raúl hay Ronaldo. Và có lẽ, chính sự thiếu hụt tình cảm ấy đã đẩy anh đến Napoli – nơi anh không chỉ được yêu, mà được tôn sùng như một vị thần.

CHƯƠNG 3: VỊ VUA MỚI DƯỚI CHÂN NÚI LỬA VESUVIUS

Mùa hè năm 2013, số phận của Gonzalo Higuaín đứng giữa ngã ba đường. Sau khi rời Madrid, cả châu Âu trải thảm đỏ mời gọi anh. Arsenal của Arsène Wenger khao khát anh, báo chí Anh quốc đã vẽ ra viễn cảnh anh khoác áo Pháo thủ. Nhưng định mệnh không chọn sự êm đềm của London; nó chọn sự cuồng nhiệt của miền Nam nước Ý. Aurelio De Laurentiis, vị chủ tịch lập dị của Napoli, đã làm một cú "áp phe" ngoạn mục khi tuyên bố Higuaín cùng với Pepe Reina đã vượt qua kiểm tra y tế. Với mức giá 40 triệu Euro và bản hợp đồng 5 năm, Higuaín chính thức khoác lên mình chiếc áo số 9, chiếc áo mang sức nặng của lịch sử và sự kỳ vọng thay thế Edinson Cavani.
Naples không phải là một thành phố bình thường; đó là một tôn giáo mà bóng đá là đức tin duy nhất. Ở đó, Higuaín tìm thấy sự đồng điệu kỳ lạ. Sự quyết liệt trong lối chơi của anh hòa nhịp hoàn hảo với sự cuồng nộ trên khán đài San Paolo. Anh nuôi râu, ánh mắt trở nên dữ dằn hơn. Chàng thư sinh ngày nào ở Bernabéu đã lột xác hoàn toàn thành một gã chiến binh phong trần, một thủ lĩnh tinh thần sẵn sàng lao vào lửa vì màu áo xanh thiên thanh.

Sự khởi đầu của một thần tượng

Higuaín không mất nhiều thời gian để chứng minh 40 triệu Euro là một món hời. Ngày 25 tháng 8, anh ra mắt Serie A trong chiến thắng 3-0 trước Bologna, nhưng phải đến một tuần sau, tại tử địa của Chievo Verona, El Pipita mới mở tài khoản bàn thắng của mình. Cỗ máy đã được khởi động, và nó không dừng lại. Anh liên tiếp nổ súng hạ gục Atalanta và đặc biệt là AC Milan ngay tại thánh địa San Siro.
Đấu trường Champions League mùa giải ấy là một bản hùng ca bi tráng. Higuaín mở màn bằng bàn thắng vào lưới đương kim á quân Borussia Dortmund tại chảo lửa San Paolo, rồi tiếp tục xé lưới Marseille và chính "người tình hụt" Arsenal. Napoli thắng 4 trong 6 trận vòng bảng – một thành tích đáng nể nhưng nghiệt ngã thay, họ vẫn bị loại vì chỉ số phụ. Dù vậy, nỗi đau châu Âu nhanh chóng được xoa dịu bằng vinh quang quốc nội.
Tại Coppa Italia, Higuaín sắm vai người hùng. Cú đúp của anh vào lưới AS Roma trong trận bán kết lượt về (thắng 3-0) đã đưa Napoli thẳng tiến đến Rome. Và ngày 3 tháng 5 năm 2014, dù chỉ thi đấu 70 phút, anh đã cùng các đồng đội nâng cao chiếc cúp Coppa Italia sau khi đánh bại Fiorentina 3-1. Kết thúc mùa giải đầu tiên với 24 bàn thắng sau 46 trận, Higuaín đã gửi một thông điệp đanh thép: Naples đã có một vị vua mới.
Mùa giải thứ hai là một thước phim đầy rẫy những thái cực đối lập. Higuaín bắt đầu chậm chạp nhưng bùng nổ dữ dội vào tháng 10 với cú hat-trick vào lưới Hellas Verona. Tuy nhiên, đỉnh cao của mùa giải đến vào những ngày cuối năm 2014, tại Doha (Qatar), trong trận Siêu cúp Ý đối đầu với Juventus. Đó là trận chiến cá nhân giữa Higuaín và Carlos Tevez. Tevez ghi bàn, Higuaín gỡ hòa. Tevez lại ghi bàn trong hiệp phụ, và Higuaín với sự lạnh lùng của một sát thủ lại gỡ hòa 2-2 ở những giây cuối cùng, kéo trận đấu vào loạt luân lưu định mệnh. Napoli chiến thắng, và Higuaín được tôn vinh như người hùng đã một tay giật chiếc cúp từ tay Lão bà.
Nhưng bóng đá không chỉ có màu hồng. Tại Europa League, dù anh lập hat-trick vào lưới Dynamo Moscow để đưa đội vào sâu, nhưng nỗi ám ảnh thực sự lại nằm ở vòng đấu cuối cùng của Serie A. Đối đầu trực tiếp với Lazio để tranh tấm vé Champions League, Higuaín đã ghi hai bàn để níu giữ hy vọng, nhưng rồi chính anh lại sút hỏng quả phạt đền quyết định. Napoli thua 2-4, mất vé Champions League, và đó cũng là lời chia tay buồn bã dành cho HLV Rafael Benítez. Higuaín rời sân trong sự dằn vặt, không biết rằng mùa giải tới sẽ biến anh thành huyền thoại.

Kỷ nguyên Sarri & kỷ lục bất tử

Sự xuất hiện của Maurizio Sarri như cá gặp nước. Ông xây dựng một hệ thống tấn công hoàn hảo "Sarriball" để phục vụ tối đa cho bản năng sát thủ của Higuaín. Đáp lại, Higuaín chơi thứ bóng đá hay nhất cuộc đời mình.
Ngày 8 tháng 11, anh ghi bàn thắng duy nhất hạ gục Udinese, đánh dấu cột mốc 200 bàn trong sự nghiệp CLB. Ba tuần sau, anh một mình ghi cả hai bàn (trong đó có một bàn ở giây thứ 64) để đánh bại Inter Milan 2-1, đưa Napoli lên đỉnh bảng xếp hạng lần đầu tiên sau 25 năm chờ đợi. Cả thành phố Naples như phát điên. Họ bắt đầu mơ về Scudetto.
Higuaín không thể ngừng ghi bàn. Anh lập cú đúp vào lưới Sassuolo, nâng tổng số bàn thắng lên con số 20 chỉ sau nửa mùa giải. Nhưng bản tính nóng nảy của một thiên tài cũng bộc lộ. Ngày 3 tháng 4, trong thất bại 1-3 trước Udinese (nơi anh ghi bàn thứ 30), Higuaín nhận thẻ đỏ. Sự ức chế bùng nổ, anh phản ứng dữ dội với trọng tài Massimiliano Irrati, đẩy tay vào ngực ông vua áo đen. Án phạt cấm thi đấu 4 trận (sau giảm còn 3) được đưa ra như một gáo nước lạnh, chấm dứt giấc mơ vô địch của Napoli.
Nhưng Higuaín không để mùa giải kết thúc trong bi kịch. Anh trở lại vào vòng đấu cuối cùng gặp Frosinone với một mục tiêu duy nhất: Phá vỡ kỷ lục ghi bàn vĩ đại nhất lịch sử Serie A của Gunnar Nordahl (35 bàn) tồn tại suốt từ năm 1950.
Đó là đêm diễn của riêng anh. Một hat-trick thần thánh được hoàn tất bằng cú xe đạp chổng ngược siêu phẩm. 36 bàn thắng! Anh chính thức trở thành Capocannoniere vĩ đại nhất mọi thời đại trong một mùa giải. Khoảng cách giữa anh và người đứng thứ hai (Paulo Dybala - 19 bàn) là một vực thẳm không thể san lấp. Đêm hôm đó, tại San Paolo, Higuaín không chỉ là một cầu thủ. Anh là một hiện tượng thiên nhiên, một cơn bão đã cuốn phăng mọi giới hạn của Calcio.
Chứng kiến Higuaín mùa giải 2015/2016 là chứng kiến sự hoàn hảo của một số 9 cổ điển. Nhưng khoảnh khắc khiến tôi nhớ nhất không phải là cú móc bóng vào lưới Frosinone, mà là những giọt nước mắt tức tưởi của anh trong trận gặp Udinese khi nhận thẻ đỏ. Tại sao anh lại khóc và giận dữ đến thế khi đã ghi tới 30 bàn? Bởi vì với Higuaín, ghi bàn thôi là chưa đủ. Anh muốn kéo cả con tàu Napoli đến Scudetto. Sự sụp đổ cảm xúc đó cho thấy anh đã yêu màu áo này và khao khát vinh quang đến nhường nào. Anh ấy đã chơi bóng với trái tim đặt ngay trên mũi giày, trần trụi và dễ tổn thương. Chính sự đam mê cháy bỏng đến mức cực đoan ấy đã khiến việc anh chuyển sang Juventus sau này trở thành một vết thương không bao giờ lành trong lòng người dân Naples. Họ yêu anh quá nhiều, nên họ hận anh cũng quá sâu.

CHƯƠNG 4: BẢN HỢP ĐỒNG CỦA QUỶ DỮ VÀ GIẤC MƠ DANG DỞ TẠI TURIN

Mùa hè năm 2016, cái nóng của nước Ý dường như thiêu đốt hơn bình thường, không phải vì thời tiết, mà vì ngọn lửa giận dữ bùng lên từ miền Nam. Ngày 26 tháng 7, Juventus – kẻ thống trị tuyệt đối của Serie A và là kẻ thù không đội trời chung của Napoli đã làm một điều không tưởng: Kích hoạt điều khoản giải phóng hợp đồng trị giá 90 triệu Euro.
Gonzalo Higuaín, người vừa mới đây thôi còn hát vang bài ca truyền thống dưới khán đài San Paolo, nay đã khoác lên mình màu áo sọc trắng đen của Lão bà. Tại Naples, những chiếc áo số 9 bị ném vào thùng rác, bị đốt cháy, bị xả xuống bồn cầu. Từ một vị thánh sống, Higuaín trở thành Judas – kẻ phản bội vĩ đại nhất lịch sử bóng đá Ý. Anh rời bỏ tình yêu vô điều kiện để chạy theo tiếng gọi của danh hiệu, một quyết định lý trí đến tàn nhẫn.
Vào thời điểm đó, Higuaín trở thành cầu thủ Nam Mỹ đắt giá nhất mọi thời đại trước khi Neymar đến PSG, là bản hợp đồng đắt nhất lịch sử bóng đá Ý trước khi Ronaldo đến Juve và là thương vụ chuyển nhượng nội bộ đắt nhất lịch sử trước khi Mbappé đến PSG. Ba ngày sau cú sốc ấy, Higuaín tiết lộ lý do: mối quan hệ đổ vỡ không thể hàn gắn với chủ tịch Napoli, Aurelio De Laurentiis. Nhưng với người dân Naples, đó chỉ là lời ngụy biện của Judas.

Sự im lặng của sát thủ

Người ta soi mói cân nặng của anh, gọi anh là "gã béo" khi mới cập bến. Higuaín đáp trả bằng ngôn ngữ của bàn thắng. Ngày 20 tháng 8, trong trận ra mắt gặp Fiorentina, anh chỉ mất đúng 9 phút sau khi vào sân từ ghế dự bị để ghi bàn ấn định chiến thắng 2-1. Một cú sút góc hẹp, quyết đoán và tàn nhẫn. Tiếp đó là cú đúp vào lưới Sassuolo. Cỗ máy ghi bàn đã được kích hoạt.
Nhưng khoảnh khắc định mệnh thực sự đến vào ngày 29 tháng 10. Juventus tiếp đón Napoli. Phút 70, Higuaín tung cú sút sấm sét ấn định tỉ số 2-1. Sân vận động nổ tung, nhưng giữa biển người gào thét ấy, Higuaín đứng yên. Anh không ăn mừng. Khuôn mặt anh lạnh tanh, đôi mắt cụp xuống đầy day dứt. Đó là sự tôn trọng cuối cùng anh dành cho quá khứ, một lời xin lỗi câm lặng gửi đến những người từng yêu mình.
Tại Coppa Italia, anh tiếp tục "xát muối" vào tim đội bóng cũ với cú đúp trong trận bán kết lượt về, đưa Juventus vào chung kết (thắng tổng 5-4). Kết thúc mùa giải đầu tiên, Higuaín trở thành cầu thủ đầu tiên ghi hơn 20 bàn trong mùa ra mắt cho Juventus kể từ huyền thoại John Charles và Omar Sívori mùa 1957-58. Với cú đúp vào lưới Pescara ngày 15 tháng 4, anh cũng cán mốc 200 bàn thắng tại các giải VĐQG châu Âu.
Scudetto thứ 6 liên tiếp của Juve có dấu ấn đậm nét của anh. Nhưng định mệnh Champions League vẫn là một lời nguyền. Ngày 3 tháng 6 tại Cardiff, Higuaín kiến tạo cho Mario Mandžukić ghi siêu phẩm gỡ hòa, nhen nhóm hy vọng trước Real Madrid. Nhưng rồi, Lão bà sụp đổ 1-4. Higuaín lại thua, thua trước chính đội bóng đã ruồng bỏ anh.

Bản lĩnh của "Mr. Big Game"

Mùa giải thứ hai chứng kiến Higuaín bước vào ngôi đền của những huyền thoại đương đại. Ngày 28 tháng 10 năm 2017, cú đúp vào lưới AC Milan tại San Siro giúp anh cán mốc 100 bàn thắng tại Serie A. Anh trở thành cầu thủ thứ hai trong lịch sử, sau Zlatan Ibrahimović, ghi hơn 100 bàn ở hai trong số các giải VĐQG hàng đầu châu Âu trong 20 năm qua.
Tuy nhiên, màn trình diễn đỉnh cao nhất về bản lĩnh phải kể đến vòng 16 đội Champions League gặp Tottenham Hotspur. Lượt đi tại Turin, Higuaín khởi đầu như mơ với 2 bàn thắng chỉ trong 10 phút đầu tiên. Nhưng rồi, bi kịch ập đến khi anh sút hỏng quả phạt đền cuối hiệp một. Trận đấu kết thúc với tỉ số hòa 2-2, và truyền thông Ý xâu xé anh, đổ lỗi cho anh vì đã ném đi lợi thế.
Áp lực đè nặng nghìn cân trước trận lượt về tại Wembley ngày 7 tháng 3. Tottenham dẫn trước, và Juventus dường như đã cầm chắc vé bị loại. Nhưng Higuaín đã từ chối đầu hàng. Phút 64, anh lao vào đệm bóng gỡ hòa 1-1 bằng một pha chọn vị trí của thú săn mồi. Chỉ 3 phút sau, anh lùi sâu, tung đường chọc khe thiên tài xé toang hàng thủ Tottenham để Paulo Dybala băng xuống kết liễu trận đấu. Juventus thắng 2-1 và đi tiếp.
Đêm Wembley hôm ấy, Higuaín đã chứng minh cho cả thế giới thấy: Anh không phải là kẻ yếu bóng vía. Anh là người hùng, là điểm tựa vực dậy cả một tập thể rệu rã. Đó là khúc tráng ca cuối cùng và đẹp đẽ nhất của anh trong màu áo sọc trắng đen trước khi một kỷ nguyên mới – kỷ nguyên Cristiano Ronaldo ập đến và đẩy anh ra đường.
Hai lượt trận gặp Tottenham năm 2018 là bức tranh thu nhỏ hoàn hảo nhất về con người Higuaín: Dễ tổn thương nhưng cực kỳ kiên cường. Sau khi đá hỏng phạt đền ở lượt đi, tôi đã thấy ánh mắt thất thần của anh, nỗi ám ảnh của những trận chung kết World Cup và Copa America ùa về. Người ta đã mài dao sẵn để 'tế sống' anh. Nhưng cách anh đứng dậy tại Wembley thật phi thường. Không chỉ là bàn thắng, mà là pha kiến tạo cho Dybala. Pha bóng đó cho thấy một Higuaín rất khác: thông minh, bao quát và đầy trách nhiệm. Anh ấy đã gạt bỏ cái tôi của một tay săn bàn để phục vụ đội bóng. Nếu ai đó nói Higuaín không biết tỏa sáng ở trận cầu lớn, tôi sẽ chỉ cho họ xem băng ghi hình trận đấu tại Wembley. Đó là màn trình diễn của một đẳng cấp thế giới thực thụ, một lời chia tay ngẩng cao đầu trước khi bị Juventus 'phụ bạc' để đón Ronaldo.

CHƯƠNG 5: NHỮNG BƯỚC CHÂN DU MỤC VÀ ĐIỂM DỪNG CHÂN CUỐI CÙNG

Mùa hè năm 2018, sự xuất hiện của Cristiano Ronaldo tại Turin giống như một ánh mặt trời chói chang, nhưng với Higuaín, nó lại là màn đêm buông xuống. Dù vừa là người hùng tại Wembley, anh vẫn bị gạt sang bên lề không thương tiếc. Juventus cần giảm quỹ lương và El Pipita – người từng là bản hợp đồng kỷ lục bỗng chốc trở thành gánh nặng. Bắt đầu từ đây, Higuaín bước vào những năm tháng "du mục", khoác lên mình những màu áo mượn, chạy trốn khỏi cảm giác bị ruồng bỏ.

San Siro: Canh bạc triệu Đô và nỗi đau màu đỏ đen

Ngày 2 tháng 8 năm 2018, AC Milan công bố bản hợp đồng mượn Gonzalo Higuaín. Đây không phải là một thương vụ mượn người đơn thuần; nó là một canh bạc tài chính khổng lồ. Milan chấp nhận trả ngay 18 triệu Euro phí mượn cho một mùa giải, kèm theo điều khoản mua đứt trị giá 36 triệu Euro. Tổng gói đầu tư có thể lên tới 54 triệu Euro cho một tiền đạo đã bước qua tuổi 30, cho thấy Rossoneri kỳ vọng anh sẽ là "đấng cứu thế" vực dậy cả một đế chế đang rệu rã.
Nhưng áp lực của con số 18 triệu Euro ấy đã trở thành gánh nặng ngàn cân. Milan thi đấu chật vật, và sự ức chế của Higuaín tích tụ dần theo từng vòng đấu, để rồi phát nổ trong đêm định mệnh. Đêm 11 tháng 11 năm 2018, khi Milan đối đầu Juventus. Higuaín gặp lại đội bóng cũ – những kẻ đã đẩy anh ra đường. Định mệnh trao cho anh cơ hội phục thù trên chấm phạt đền. Nhưng anh sút hỏng. Szczęsny đẩy bóng trúng cột dọc.
Và rồi, cơn thịnh nộ bùng nổ. Khi nhận thẻ vàng sau một pha phạm lỗi, Higuaín mất kiểm soát. Anh gào thét vào mặt trọng tài, mắt vằn đỏ, gân cổ nổi lên như muốn xé toạc mọi thứ xung quanh. Anh nhận thẻ đỏ. Ronaldo đến an ủi, anh hất tay ra. Đó không phải là hành động của một kẻ côn đồ; đó là tiếng thét tuyệt vọng của một người đàn ông cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình. Hình ảnh Higuaín rời sân trong nước mắt đêm hôm ấy là minh chứng đau đớn nhất cho một tâm hồn đã vỡ vụn.

Stamford Bridge: Cuộc tái ngộ

Tháng 1 năm 2019, Higuaín tìm thấy lối thoát. Ngày 23 tháng 1, Chelsea dang tay đón anh về London theo bản hợp đồng cho mượn đến hết mùa. Tại đây, anh tái ngộ Maurizio Sarri – người thầy duy nhất nắm giữ "cuốn hướng dẫn sử dụng" El Pipita. Sự kỳ vọng về việc tái hiện cặp đôi vàng Napoli đã thắp lại ngọn lửa trong anh.
Năm ngày sau khi cập bến, Higuaín có màn ra mắt suôn sẻ trong chiến thắng 3-0 trước Sheffield Wednesday tại FA Cup. Nhưng Premier League không phải là nơi dạo chơi. Ngày 30 tháng 1, trong trận ra mắt giải Ngoại hạng, anh nếm trải cú sốc văn hóa khi Chelsea thảm bại 0-4 trước AFC Bournemouth. Tốc độ và thể lực của bóng đá Anh dường như quá sức với đôi chân đã mỏi mệt.
Tuy nhiên, đẳng cấp của một sát thủ không dễ dàng mất đi. Ngày 2 tháng 2, tại Stamford Bridge, Higuaín đã tìm lại tiếng nói của mình. Anh lập một cú đúp trong chiến thắng hủy diệt 5-0 trước Huddersfield Town. Những pha chạy chỗ thông minh và dứt điểm gọn gàng hôm ấy là tia sáng hiếm hoi, nhắc nhở người Anh về một số 9 đẳng cấp thế giới. Dẫu vậy, cuộc phiêu lưu tại London cũng chỉ kéo dài nửa năm. Dấu ấn lớn nhất anh để lại không phải là những bàn thắng, mà là chức vô địch Europa League – danh hiệu châu Âu cuối cùng trong sự nghiệp, một cái kết có hậu cho cuộc tái ngộ ngắn ngủi với Sarri.

Miami: Tìm lại nụ cười nơi đất Mỹ

Năm 2020, Higuaín đưa ra quyết định gây ngỡ ngàng: Rời bỏ bóng đá đỉnh cao để đến Mỹ khoác áo Inter Miami của David Beckham. Nhiều người nói anh đến đó để "dưỡng già", để kiếm tiền. Nhưng với Higuaín, lý do thiêng liêng hơn nhiều: gia đình.
Mẹ anh, bà Nancy, đang chiến đấu với căn bệnh ung thư. Việc chuyển đến Mỹ giúp anh có thời gian ở bên bà, tránh xa áp lực khủng khiếp của truyền thông châu Âu – nơi từng xâu xé anh mỗi khi anh tăng cân hay bỏ lỡ cơ hội.
Tại MLS, người ta thấy một Higuaín rất khác. Không còn cau có, không còn phẫn nộ. Anh đeo băng đội trưởng, dìu dắt những cầu thủ trẻ, và ghi bàn với một nụ cười an nhiên. Anh trở thành thủ lĩnh, ghi 29 bàn sau 70 trận, nhưng giá trị lớn nhất anh mang lại là sự bình thản. Anh chơi bóng vì niềm vui nguyên thủy, thứ mà anh đã đánh mất từ lâu giữa những toan tính của danh vọng.
Tháng 10 năm 2022, sau trận đấu cuối cùng gặp New York City FC, Higuaín quỳ gục xuống sân. Anh khóc. Nhưng lần này, không phải giọt nước mắt của sự ức chế như ở San Siro, cũng không phải giọt nước mắt đau đớn của các trận chung kết thất bại. Đó là nước mắt của sự giải thoát và biết ơn.
Hành trình 17 năm ròng rã với hơn 300 bàn thắng và vô số vết sẹo đã khép lại. El Pipita đã cất chiếc tẩu của mình vào hộp, để lại sau lưng một sự nghiệp lẫy lừng nhưng cũng đầy tranh cãi, để trở về làm một người đàn ông bình thường bên gia đình.
Tôi chưa bao giờ trách Higuaín về tấm thẻ đỏ trong màu áo Milan. Khi nhìn thấy anh ấy gào thét vào mặt trọng tài hôm đó, tôi chỉ thấy thương. Đó là phản ứng của một người đã bị dồn đến chân tường cảm xúc. Anh ấy bị Real ruồng bỏ, bị Napoli hận thù, rồi bị Juventus vứt bỏ. Cảm giác 'không nơi nương tựa' đó có thể giết chết bất kỳ ai.
Chính vì thế, việc anh chọn kết thúc sự nghiệp ở Mỹ là một quyết định sáng suốt và nhân văn. Hình ảnh Higuaín những năm cuối đời cầu thủ, với bộ râu rậm rạp và nụ cười hiền lành, cho tôi thấy rằng bóng đá sau cùng cũng chỉ là một phần của cuộc sống. Anh ấy đã tìm thấy thứ quý giá hơn cả những chiếc cúp Champions League mà anh lỡ hẹn: Đó là sự bình yên trong tâm hồn và thời gian quý báu bên người mẹ của mình trước khi bà qua đời. Đó mới là chiến thắng vĩ đại nhất của Gonzalo.

CHƯƠNG 6: BẢN TANGO BUỒN VÀ LỜI NGUYỀN CỦA NHỮNG TRẬN CHUNG KẾT

Nếu sự nghiệp cấp câu lạc bộ của Higuaín là một bản hùng ca với những nốt thăng chói lọi, thì hành trình cùng Đội tuyển Quốc gia Argentina lại là một bản Tango dang dở, u uất và đầy rẫy những vết xước của định mệnh. Lịch sử là một vị thẩm phán bất công. Khi nhắc đến Gonzalo Higuaín trong màu áo sọc trắng xanh, người ta thường nhớ đến những pha hỏng ăn. Nhưng những con số không biết nói dối, và chúng kể một câu chuyện khác.
Higuaín đã ghi 31 bàn thắng sau 75 lần khoác áo La Albiceleste. Thành tích ấy đưa anh đứng thứ 6 trong ngôi đền của những chân sút vĩ đại nhất lịch sử bóng đá Argentina, xếp trên cả "Cậu bé vàng" Diego Maradona. Anh không phải là kẻ ăn may. Trong suốt một thập kỷ, anh là mũi nhọn sắc bén nhất, là người đã cày ải qua những vòng loại khắc nghiệt của Nam Mỹ, là người ghi bàn thắng vàng vào lưới Bỉ tại tứ kết World Cup 2014 để đưa Argentina vào bán kết sau 24 năm chờ đợi.
Nhưng, bóng đá có một quy luật tàn khốc: Bạn có thể xây một ngàn cây cầu, nhưng nếu bạn làm sập một cây cầu duy nhất, bạn sẽ mãi mãi bị nhớ đến là kẻ phá hoại.

Khởi đầu đầy hứa hẹn

Ít ai biết rằng, Gonzalo Higuaín mang trong mình một thân phận đặc biệt. Sinh ra tại Brest (Pháp), anh là một trong ba cầu thủ hiếm hoi sinh ra ở nước ngoài từng đại diện cho Argentina tại World Cup, bên cạnh Pedro Arico Suárez và Constantino Urbieta Sosa. Điều đó biến anh thành một "kẻ ngoại đạo" trong mắt nhiều người theo chủ nghĩa thuần huyết.
Những năm tháng đầu sự nghiệp, Higuaín đứng giữa ngã ba đường. Cả Raymond Domenech của Đội tuyển Pháp và Alfio Basile của Argentina đều tha thiết mời gọi. Ban đầu, anh từ chối cả hai, sống trong sự lưỡng lự của một chàng trai trẻ chưa định hình được căn cước của mình. Nhưng rồi, tiếng gọi của dòng máu Nam Mỹ đã chiến thắng. Anh chọn Argentina – quê hương của cha, nơi trái tim anh thuộc về.
Tháng 2 năm 2008, trong trận giao hữu gặp Guatemala, Higuaín lần đầu tiên khoác lên mình màu áo sọc trắng xanh cùng đội Olympic Argentina. Dù trận đấu không được FIFA công nhận chính thức là cấp độ A, nhưng cú đúp trong chiến thắng 5-0 ngày hôm ấy là lời chào sân hoàn hảo. Người ta nhìn thấy ở anh tương lai của hàng công Albiceleste, một người kế thừa xứng đáng cho những đàn anh huyền thoại.
Dưới thời "Cậu bé vàng" Diego Maradona, Higuaín được trao ấn kiếm trong giai đoạn vòng loại World Cup 2010 căng thẳng tột độ. Ngay trong trận ra mắt chính thức ngày 10/10/2009 gặp Peru, anh đã ghi bàn mở tỉ số ở phút 49, góp công lớn vào chiến thắng 2-1 nghẹt thở để giữ lại tấm vé đến Nam Phi cho Argentina.
Và tại World Cup 2010, Higuaín đã bùng nổ như một hiện tượng toàn cầu. Trong trận đấu vòng bảng gặp Hàn Quốc, anh trình diễn thứ bóng đá sát thủ thượng hạng. Ba bàn thắng. Một cú hat-trick hoàn hảo. Anh trở thành cầu thủ Argentina thứ ba trong lịch sử lập hat-trick tại World Cup, sánh ngang với những cái tên bất tử: Guillermo Stábile (1930) và "Vua sư tử" Gabriel Batistuta (1994, 1998). Anh cũng là cầu thủ đầu tiên làm được điều này tại World Cup kể từ năm 2002. Chưa dừng lại, anh tiếp tục nổ súng hạ gục Mexico ở vòng 16 đội, nâng tổng số bàn thắng lên con số 4. Thời điểm ấy, Higuaín là niềm hy vọng số 1, là El Pipita mang trên vai giấc mơ của cả dân tộc.
Mùa hè năm 2011, Copa América được tổ chức ngay tại thánh địa Argentina. Áp lực đè nặng lên vai HLV Sergio Batista và các học trò. Ban đầu, Higuaín phải ngồi dự bị cho Carlos Tevez – người được lòng công chúng hơn. Nhưng khi Argentina bế tắc, họ lại cần đến anh.
Trận tứ kết gặp Uruguay tại Santa Fe trở thành một đêm định mệnh báo trước những bi kịch sau này. Phút 17, nhận đường chuyền như đặt của Lionel Messi, Higuaín bật cao đánh đầu gỡ hòa 1-1, thắp lại hy vọng cho khán giả nhà. Anh thậm chí đã đưa bóng vào lưới lần thứ hai nhưng bị từ chối vì lỗi việt vị. Sự nghiệt ngã đến trong loạt sút luân lưu. Higuaín bước lên chấm 11m. Anh sút mạnh. Bóng đập trúng cột dọc bên này, nảy sang cột dọc bên kia... rồi mới chịu lăn vào lưới. Một bàn thắng thót tim. Dù anh đã làm tròn nhiệm vụ của mình, nhưng Argentina vẫn thất bại chung cuộc 4-5. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, mở đầu cho chuỗi ngày u tối.

Ba nhát dao định mệnh

Giai đoạn 2011-2014, dưới thời Alejandro Sabella, Higuaín không chỉ là một tiền đạo giỏi; anh là một "quái vật" thực sự tại Nam Mỹ. Ngày 8 tháng 10 năm 2011, anh mở màn chiến dịch vòng loại World Cup bằng cú hat-trick hủy diệt vào lưới Chile. Tiếp đó là những bàn thắng quan trọng trước Ecuador, Paraguay, Peru và Venezuela. Kết thúc chiến dịch vòng loại, Higuaín ghi tới 9 bàn thắng, trở thành chân sút tốt nhất của Argentina (chỉ kém Luis Suárez và ngang bằng Radamel Falcao ở khu vực CONMEBOL). Anh đến Brazil 2014 với tư thế của một trong những số 9 hay nhất thế giới.
Tại World Cup 2014, dù khởi đầu chậm chạp vì chấn thương, đẳng cấp của anh vẫn lên tiếng đúng lúc. Trong trận mở màn gặp Bosnia, chính cú đập nhả một-hai tinh tế của anh đã kiến tạo cho Messi ghi bàn quyết định. Nhưng đỉnh cao là ngày 5 tháng 7, tại tứ kết gặp Bỉ. Một cú xoay người dứt điểm một chạm, quyết đoán và lạnh lùng. Bàn thắng duy nhất ấy đã phá vỡ lời nguyền tứ kết ám ảnh Argentina suốt 24 năm ròng rã.
Lịch sử bóng đá tàn nhẫn ở chỗ, nó sẵn sàng xóa sạch nỗ lực của cả 90 phút chỉ vì một khoảnh khắc lỡ lầm; và nghiệt ngã thay, Gonzalo Higuaín đã phải hứng chịu lời nguyền ấy ba lần liên tiếp. Từ buổi chiều Maracanã năm 2014, khi cả thế giới nín thở nhìn cú sút của anh đi chệch cột dọc chôn vùi giấc mơ World Cup, cho đến những đêm trắng tại Santiago 2015 và New Jersey 2016, định mệnh dường như luôn trêu ngươi anh ngay trước ngưỡng cửa thiên đường. Dù Higuaín từng sắm vai người hùng ở các vòng ngoài với những bàn thắng quan trọng, nhưng ba năm, ba trận chung kết, ba pha bỏ lỡ quyết định đã biến anh từ người dẫn đường trở thành "tội đồ" gánh chịu mọi chỉ trích. Trong ký ức khắc nghiệt của truyền thông và người hâm mộ, những cú đúp rực sáng ở bán kết bỗng chốc hóa hư không, chỉ còn lại nỗi ám ảnh khôn nguôi về những cơ hội đã vụt bay.
Sau những cú sốc tinh thần liên tiếp, Higuaín bước vào chiến dịch World Cup 2018 với đôi chân đeo chì. Tại vòng loại, anh chỉ ghi vỏn vẹn 1 bàn sau 9 trận và mất suất đá chính. Dù vẫn được HLV Jorge Sampaoli điền tên đến Nga, nhưng Higuaín lúc này chỉ còn là cái bóng của chính mình.
Anh ra sân trong cả 3 trận vòng bảng nhưng không ghi nổi một bàn thắng. Và trong trận đấu sinh tử tại vòng 16 đội gặp Pháp – nơi Argentina thua 3-4 và bị loại – Higuaín thậm chí không được tung vào sân một phút nào. Anh ngồi trên băng ghế dự bị, ánh mắt thất thần nhìn đội nhà sụp đổ. Đó là dấu chấm hết buồn bã cho một hành trình đầy vinh quang và cay đắng cùng màu áo Albiceleste.
Và rồi, ngày 28 tháng 3 năm 2019, trong cuộc phỏng vấn với Fox Sports Argentina, Higuaín chính thức tuyên bố giã từ sự nghiệp quốc tế. Đó không phải là một lời chia tay êm đẹp, mà là một sự giải thoát đầy cay đắng.
Kỷ nguyên của tôi với Đội tuyển đã kết thúc
Higuaín nói, giọng chất chứa những nỗi niềm dồn nén. "Bây giờ tôi sẽ theo dõi đội bóng từ bên ngoài, điều mà tôi chắc chắn sẽ làm nhiều người hạnh phúc. Vì vậy, giờ đây các bạn có thể ngừng lo lắng xem tôi có ở đó hay không".
Những lời nói ấy như những mũi kim châm vào lương tri của người hâm mộ. Nhưng lý do thực sự đằng sau quyết định ấy lại khiến người ta phải rơi nước mắt: "Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Tôi thấy họ đau khổ khi tôi bị chỉ trích dữ dội như vậy". Anh rời đi không phải vì hết yêu màu áo trắng xanh, mà vì tình yêu dành cho người mẹ đang bệnh nặng và gia đình lớn hơn cả khát khao chơi bóng. Anh chọn cách ra đi để bảo vệ những người thân yêu khỏi mũi dùi dư luận. Với 75 lần ra sân và 31 bàn thắng, Higuaín khép lại cánh cửa đội tuyển, để lại sau lưng một di sản bị đánh giá thấp một cách bất công, bởi như anh nói: "Mọi người không thực sự nhìn thấy quy mô của những gì tôi đã làm".
KHI NHỮNG TIẾNG ỒN Ả LẮNG XUỐNG
Bóng đá, trong hình hài tàn nhẫn nhất của nó, là một cỗ máy xay nghiền ký ức. Nó tôn sùng sự hoàn hảo của những cỗ máy và sẵn sàng ném đá vào những vết xước của con người. Gonzalo Higuaín đã dành cả sự nghiệp để chạy đua với sự hoàn hảo ấy, nhưng cuối cùng, anh lại trở thành biểu tượng vĩ đại nhất của sự không hoàn hảo.
Đừng nhớ về Higuaín chỉ qua những danh hiệu hay những con số, dù chúng đồ sộ đến mức nào. Hãy nhớ về anh như một "người phàm" lạc bước giữa thế giới của những vị thần. Nếu Messi là thiên tài không thuộc về thế giới này, Ronaldo là sản phẩm của ý chí siêu việt, thì Higuaín là tấm gương phản chiếu chính chúng ta: tài năng, nỗ lực tột cùng, nhưng vẫn gục ngã trước ngưỡng cửa thiên đường, vẫn yếu đuối trước áp lực, và vẫn tổn thương trước miệng lưỡi thế gian.
Những pha bỏ lỡ tại Maracanã hay New Jersey không làm giảm đi tầm vóc của anh; ngược lại, chúng khắc họa nên sự bi tráng của một chiến binh. Anh đã gánh trên vai nỗi đau của cả một dân tộc, đã hứng chịu những mũi giáo tàn độc nhất để những người khác được vô can. Đó không phải là sự hèn kém, đó là sự hy sinh.
Giờ đây, khi El Pipita đã cất chiếc tẩu vào hộp và tìm thấy nụ cười an nhiên tại Miami, lịch sử nợ anh một cái nhìn công bằng. Chúng ta đã mải mê chế giễu "gã béo" hay "tội đồ", mà quên mất việc thưởng thức nghệ thuật của một trong những số 9 cổ điển cuối cùng, người sở hữu những bước chạy chỗ thông minh như một bóng ma và cú vung chân sắc lẹm như một lưỡi dao cạo.
Tạm biệt Gonzalo. Cảm ơn anh vì đã cho thế giới thấy rằng: trong bóng đá, cũng như trong cuộc đời, người ta không cần phải bất khả chiến bại để trở nên vĩ đại. Đôi khi, chính những vết sẹo mới là thứ khiến một người đàn ông trở nên bất tử trong lòng những kẻ si tình.