Sài Gòn đón An bằng cái nắng oi ả, khác hẳn với những cơn mưa dai dẳng ở quê nhà. Cô đứng im giữa những con đường tấp nập xe cộ, tiếng còi xe, tiếng người qua lại rộn ràng. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình nhỏ bé, như một hạt cát lạc lõng giữa đại dương.
- "Mẹ ơi, con tới nơi rồi."
Cô cầm chiếc điện thoại, giọng nghẹn lại khi nghe tiếng mẹ đầu dây bên kia. Mẹ luôn dặn dò cô nhiều thứ:
- "Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ nghe con."
- "Mẹ đừng lo, con ổn mà."
An nhẹ nhàng trả lời, nhưng thật ra trong lòng cô không ổn chút nào. Cô nhìn xung quanh, chẳng thấy ai thân quen. Nơi đây với cô là một mảnh đất xa lạ, dù cô đã nghe người ta nói về Sài Gòn như một thành phố tấp nập, đầy cơ hội. Nhưng sao trong lòng cô vẫn chỉ là một khoảng trống mênh mông. Cô nhớ lúc mẹ tiễn cô ra ga, bàn tay mẹ nắm chặt tay cô như muốn giữ cô lại, như muốn nói rằng không bao giờ muốn xa con. Đôi mắt mẹ đượm buồn, ánh mắt ba thâm trầm dõi theo cô, cả hai người đã cùng nhau nhìn cô bước vào con đường này.
Nhưng không ai nói với cô rằng con đường này sẽ cô đơn đến vậy.
Ngày đầu tiên đặt chân đến Sài Gòn, An không thể giấu nổi sự bất ngờ.
Những tòa nhà cao vút, ánh đèn lung linh và nhịp sống hối hả khiến cô cảm thấy
như bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
- "Wow… tất cả thật khác biệt!"
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, mắt sáng rực vì sự kinh ngạc. Mỗi âm
thanh, mỗi mùi hương và hình ảnh đều mang đến cho cô cảm giác phấn khích. Thành phố này, với tất cả sự nhộn nhịp của nó, khiến cô cảm nhận được sức sống mạnh mẽ, như thể nó đang mời gọi cô khám phá mọi ngóc ngách của mình.
An không thể giấu được niềm vui, dù mới chỉ là lần đầu tiên lên thành
phố. Cô đi bộ trên những con phố rộng lớn, mắt nhìn lên những biển quảng cáo sáng choang, rồi bắt gặp những quán cà phê đông đúc, đầy ắp những tiếng cười nói. Mọi thứ đều mới mẻ và thú vị.
- "Mình thật sự đang ở đây rồi." Cô tự nhủ, lòng đầy hào hứng.
Khi về đến nhà cô chú, An nhận ra mọi thứ dường như không giống những gì cô hình dung. Căn nhà rộng rãi, nhưng thiếu đi sự ấm áp mà cô mong đợi. Chú và dì đều bận rộn với công việc, chỉ kịp hỏi thăm vài câu rồi lại tiếp tục công việc riêng.
Mới từ sáng sớm, chiếc xe đẩy của cô chú đã vội vã lăn bánh, và An chỉ có thể đứng nhìn họ rời đi. Cô một mình trong căn phòng nhỏ, cảm giác cô đơn bao trùm lên tất cả. Cô nhìn vào bức tường trống trơn, nghe rõ từng tiếng đồng hồ tích tắc trong căn phòng. Mỗi sáng, cô thức dậy, đi học, rồi lại về căn phòng vắng lặng.
Cô nhớ ba mẹ, nhớ những buổi tối quây quần bên nhau. Nhưng dù sao, đây vẫn là Sài Gòn—một nơi đầy mới mẻ, đầy hứa hẹn. Lúc này, cô không còn cảm thấy sợ hãi, mà là một niềm háo hức đón chờ mọi thử thách.
- "Mình sẽ làm được thôi." An tự nhủ
Một tháng sau
Sài Gòn vào mùa mưa, và mỗi khi trời đổ mưa, An lại ngồi một mình trong phòng. Những cơn mưa lớn như trút nước làm cho không khí trong phòng càng thêm lạnh lẽo. Cô đi ra ngoài để tìm một chút không gian, nhưng lại thấy mình càng thêm lạc lõng.
- "Mình có gì khác biệt so với họ?"
Cô không thể tránh khỏi cảm giác mình là người ngoài cuộc đời này.
Tháng thứ ba
Một buổi chiều mưa, khi cô đang ngồi một mình trong phòng, tâm trạng chán nản, cô gọi điện thoại về cho mẹ.
-
📞 "Alo, ba mẹ ơi..."
Giọng mẹ vang lên trong điện thoại, ấm áp và dịu dàng: "Con sao rồi? Lúc này học có vất vả không?"
- An nghẹn ngào: "Con… con không ổn đâu mẹ ơi. Con nhớ nhà, nhớ
mẹ, nhớ ba. Ở đây, con chẳng có ai. Chú dì cũng chỉ hỏi con ăn cơm chưa rồi đi làm, họ không quan tâm con cảm thấy thế nào. Mỗi ngày con đều phải chịu đựng sự cô đơn này một mình."
- 📞 "Con có thể về nhà bất cứ lúc nào mà. Ba mẹ luôn mong con hạnh phúc."
Lần này, không chỉ mẹ mà cả ba cũng vào điện thoại. Ba cô nói, giọng
trầm ấm như những lời an ủi mà cô luôn cần:
-
📞 "Con đừng lo, nếu con thấy
mệt, con về nhà. Học đâu cũng được, miễn là con thấy vui. Mình sống là để hạnh phúc, không phải để gồng mình lên cho ai hết."
An im lặng, không biết nói gì. Cô biết mình không thể bỏ cuộc, nhưng nghe lời ba mẹ, cô lại thấy nhẹ nhõm hơn. Lòng cô như vơi bớt đi rất nhiều.
- "Con… con sẽ cố gắng. Nhưng con cũng rất nhớ nhà, nhớ ba mẹ."
Ba lại cười, giọng dịu dàng:
-
📞 "Vậy thì về thăm ba mẹ một chuyến, nhưng đừng quên rằng nơi nào con cảm thấy hạnh phúc là nơi con thuộc về."
An ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài khi những giọt mưa rơi xuống. Sài Gòn vẫn ồn ào, nhưng cô không còn cảm thấy cô đơn như trước nữa. Cảm giác lạc lõng dần tan biến, nhường chỗ cho sự nhận thức mới. Thành phố này dù không chào đón cô một cách nồng nhiệt, nhưng cô hiểu rằng mình đã và đang tạo ra một không gian riêng cho mình,
một nơi mà dù khó khăn, cô vẫn có thể tìm được sức mạnh để đứng vững."Mình sẽ tiếp tục." – Cô tự nhủ. Vì cô biết, mỗi bước đi, mỗi thử thách đều đưa cô gần hơn đến chính mình. Nhà không chỉ là bốn bức tường, mà là tình yêu thương từ gia đình, là những người không bao giờ để cô cảm thấy lẻ loi. Và dù có ở đâu, cô vẫn sẽ luôn thuộc về nơi ấy.


Sách
/sach
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
