Eeeee! Còn nhớ cái tin nhắn này hong =)))) lúc đó t đòi end chat nè, xong rồi m giận t, trông cute vcl =))) Lúc ấy chỉ giỡn thôi, ai ngờ đâu bây giờ nó thành sự thật luôn rồi...

Công nhận nhanh ghê ha, mới tháng trước t còn viết đây, mà bây giờ lại một tháng nữa trôi qua òi. Nếu người ta thấy t phiền vì cứ mãi viết về m như thế thì cũng chịu thôi, đấy là thói quen rồi ^^ làm sao mà bỏ được cơ chứ. Dù cho m có đọc được hay không thì chẳng phải t vẫn luôn còn hi vọng à, dù nó là 0,1% thôi, nhỉ?

Nếu là ngày trước, thể nào khi m tha thứ cho t vì 1 lần sai nào đó, thì chắc chắn t sẽ lại cứ dài dòng, và câu nói đầu tiên của m hẳn là "Sao m sến wa' z" đúng hong :") Nhưng t biết, m vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe t dài dòng như thế mà... chỉ là bây giờ, ngoài m ra thì chẳng còn ai nghe t nói những lời vô bổ đó nữa.

20.12.2020

Quay đi quay lại mà đã 4 tháng tụi mình không còn nói chuyện rồi m ha. Nếu có ai đó hỏi rằng t có còn cảm giác "gì đấy" với m nữa không, thì câu trả lời của t sẽ là không. T biết những gì t cảm thấy khi đó chỉ là ngộ nhận thôi. Dạo gần đây t học được khá nhiều điều, và t nghĩ cái thứ gọi là "tình yêu" nó không đơn giản như thế. Có lẽ t đã quá nuông chiều cảm xúc của bản thân mà chẳng nghĩ gì tới m, m nhỉ?

Nhưng...

Nếu ai đó hỏi, t có còn nhớ m hay không, có còn đợi m nữa không, thì câu trả lời của t vẫn luôn là vậy. T nhớ m nhiều lắm, và t vẫn luôn luôn đợi m, luôn luôn muốn tụi mình lại có thể làm bạn. Trong tim t, m vẫn luôn có một vị trí đặc biệt như thế.

M nghĩ đi, vài đứa bạn t chơi suốt 3 năm cấp 3, chỉ vì chút xích mích nhỏ mà t đã chẳng thèm quan tâm nữa rồi. T luôn nghĩ t có đầy bạn bè nên việc mất đi những đứa đó chẳng có gì quá quan trọng. Vậy mà t chỉ mới quen m mỗi 5 tháng thôi, t đã không muốn đánh mất m rồi. Hẳn là rất đặc biệt đúng hong?

Và rồi, người ta thắc mắc...

Nếu vậy tại sao t không quay về đi? T có thể gỡ block m, t có thể addfriend, inbox, gửi mail, direct ig, nhắn tin zalo hay thậm chí gọi điện trực tiếp qua điện thoại. T có thể làm mọi thứ mà, vậy sao t không làm? T chặn hết mọi phương tiện, không cho m địa chỉ nhà, cũng giấu luôn số điện thoại, vậy mà t lại ngu ngốc đợi m cho t dấu hiệu sao?

Thật ra, t biết mọi thứ không hề dễ dàng và đơn giản như thế. T thừa hiểu m là 1 người cực kì giỏi và nhạy bén, nên m muốn tìm t lúc nào chẳng được. Chỉ là, m không còn đủ kiên nhẫn để có thể tiếp tục chịu đựng một đứa dở hơi như t nữa rồi. M vẫn vậy, vẫn sống nguyên tắc và vẫn luôn tôn trọng quyết định của t, cảm xúc của t, nên m đã không tìm t nữa.

Có còn nhớ lần trước khi t chọn ra đi, ban đầu m cũng không níu kéo hong? Rồi t cũng tự quay lại. M vẫn bỏ qua, vẫn coi t là bạn, vẫn những câu chuyện đó. Lúc ấy ai cũng bảo t rằng m sẽ không dễ dàng gì bỏ qua đâu, vì t làm vậy là t chỉ nghĩ đến bản thân mình, t đã tổn thương m, đụng đến lòng tự trọng của m. Người ta cũng bảo dù m có bỏ qua đi nữa thì tụi mình cũng chẳng thể như trước.
Rồi thì sao? M đã sẵn sàng quên hết mọi chuyện, tụi mình vẫn tiếp tục như chưa từng có chuyện gì mà.

Nhưng đó chỉ là khi ấy thôi, vì sự việc bây giờ đã đi khá xa rồi. T cũng nhận thấy được mức độ nghiêm trọng của nó. Đâu thể nào muốn như trước được nữa, khi khoảng cách bây giờ là quá lớn, cảm xúc dần biến mất, môi trường sống thì thay đổi. Vậy mà t vẫn cứ tin là m sẽ bỏ qua cho t nếu t quay lại ấy, ngộ thật nhỉ =))))

Hồi đấy t viết trong thư, t nói rằng khi t thích ai mà không thành công, t sẽ vô cùng ghét người đó. Có lẽ do thế nên m mới chọn cách tránh xa t luôn. Thật ra, t làm vậy vì chỉ muốn tỏ ra mình là một đứa tồi tệ, để m ghét t nhiều hơn, để m đừng bỏ qua cho t nữa, và để t đừng yếu lòng mà tìm về làm phiền m thêm phút giây nào hết. Nhưng t biết m hiểu, làm gì có ai có thể ghét 1 người mà mình vốn dĩ rất trân trọng, nhất là khi người ấy còn chẳng làm gì sai với mình, đúng chứ.

Vậy quay lại vấn đề, sao t không thử liên lạc với m lần nữa đi, biết đâu m cũng đang chờ t, vẫn muốn làm bạn với t thì sao?

Nhiều lần cũng muốn làm vậy lắm chứ, cũng muốn lấy hết can đảm, gọi một cuộc điện thoại, nói rõ là t sai rồi, t không cố tình làm m bối rối và tổn thương như thế đâu. Nhưng suy đi thì cũng phải tính lại thôi. Ai trong tụi mình rồi cũng trưởng thành, cũng nhận thức được các vấn đề đang diễn ra, và hiểu một điều rằng có những thứ chẳng thế níu kéo được nữa. Nếu là t, t cũng sẽ khó chấp nhận việc mình bị chơi đùa cảm xúc như vậy, khó chấp nhận tha thứ cho một đứa tính tình trẻ con ất ơ nào đó ở cái đất Sài Gòn xô bồ và lắm vấn đề này. M thiếu gì bạn, và cũng thiếu gì mấy cái đứa Sài Gòn thích làm bạn với m. Vậy nên chẳng việc gì phải lại làm bạn với cái đứa làm màu phiền phức như t hết.

Đó là t nghĩ, nếu t là m. Nhưng t biết m thì khác. M coi t là một người bạn đặc biệt, khá quan trọng với m, nên dù cho có một người bạn Sài Gòn nào khác, chắc chắn m cũng sẽ coi t hơn người đó. M vẫn sẽ tốt với t, dành thời gian với t.

Khó chấp nhận là thế, nhưng nếu t là m, t vẫn sẽ bỏ qua cho t. T vẫn sẽ làm bạn lại, vẫn tiếp tục câu chuyện ấy, vì t tin người bạn mà t coi trọng sẽ thay đổi. Có thể lần 1 sai, lần 2 tiếp tục sai. Nhưng trải qua nhiều quá trình, gặp gỡ nhiều người, tiếp xúc nhiều môi trường khác nhau sau một thời gian dài như vậy, chắc chắn người đó sẽ trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn. Và cũng từ đó mà tôn trọng người khác hơn.

Nhưng mà m ơi, t không dám quay lại tìm m, vì t sợ lắm. T sợ là m đã quên t lâu lắm rồi, m không cần người bạn này nên m sẽ từ chối t, m sẽ nói tụi mình nên làm người dưng thì tốt hơn. T sợ khi t nhìn m đối xử với t như vậy, t sẽ lại đau, nỗi đau đó sẽ kéo dài mãi và dù cho sau này có thế nào t cũng không thể tìm m nữa.

Nhưng điều t sợ nhất đó là tiếp tục làm tổn thương m. T sợ khi m đã dần quên đi sự có mặt của t trong cuộc sống, t lại xuất hiện và làm cho m mệt mỏi thêm lần nữa. Vậy thì có gì vui vẻ đâu, khi mà phải nhìn người mình quý mến, trân trọng đau khổ rồi mệt mỏi. Thà là cứ để t nhớ m đi, một mình t đau thôi là đủ rồi mà...

T biết cho dù t có nói hoài nói mãi thì cũng chẳng có gì thay đổi. Bản thân không làm gì nhưng lại cứ mong muốn có một phép màu nào đó, lạ thật ấy. Suốt 4 tháng qua, chưa bao giờ t ngưng tìm kiếm dấu hiệu. Một dấu hiệu nhỏ cho rằng m cũng đang nhớ một đứa bạn như t, rằng m sẽ bỏ qua đó, t mau quay lại đi!!!

Mấy ngày nay đọc tin tức, nghe bảo miền Bắc đang lạnh lắm ấy. Nếu có đi học thì nhớ mặc ấm vào nhé, giữ gìn sức khoẻ cho thật tốt. Ở xa nhà nên đừng để bản thân m bị bệnh, tìm bạn tốt mà chơi để có gì còn giúp đỡ nhau. À đúng rồi, hình như m còn đang thi nữa. Nào là toán cao cấp, rồi thì kinh tế vĩ mô, toàn những môn khó nhằn thôi. Nhưng t tin NA của t sẽ làm được hếttt, vì m với t đã từng cùng nhau vượt qua kì thi đại học gian nan trước đó, cùng nhau cố gắng, thì dăm ba kì thi này đâu có nghĩa lí gì phải hongggg 😁 chỉ là, tụi mình không còn cùng nhau vượt qua kì thi nào nữa thôi mà...

T sẽ không tiêu cực nữa. Giờ t sẽ sống tích cực hơn. T hay đi mấy chỗ như Landmark 81 rồi ngồi nhớ lại mấy lần m nói m thích ấy. À, mà còn nữa nha, trường t ngay sát nhà thờ Đức Bà, cũng gần xịttt nhà thờ Tân Định luôn, cái nhà thờ màu hồng hồng mà m thích ấy :'> giả sử sau này mà có vào SG thì cứ ới t 1 tiếng, mail cho t 1 phát, dù bận cỡ nào thì t cũng sẽ cố gắng sắp xếp để dẫn đường cho m nè 🤪 trong thư là t nói xạo với m đó, chứ mail t chẳng khoá lại đâu. T vẫn luôn chờ m mail cho t áaa.

Và t sẽ không sớm từ bỏ. Tuy t không có can đảm để tìm lại m, nhưng m ơi, nếu m biết t vẫn luôn nhớ m, nếu m để lại cho t một chút dấu hiệu gì đó, dù là nhỏ thôi cũng được, thì t chắc chắn sẽ mở lời trước. T không để cho m phải thiệt thòi đâu. T chờ m, vẫn luôn ở đây để chờ m. Vậy nên m phải sống thật hạnh phúc đó nha.

Nếu không có gì thay đổi, thì thôi, t vẫn cứ tiếp tục chờ =))) khi t có đủ can đảm, thì chẳng cần dấu hiệu, t cũng sẽ tìm lại m. Không thì chừng mấy năm nữa t ra HN chơi, kiểu gì t sẽ chẳng lại tìm m chứ. Chỉ là lúc đấy thì lâu quá, mà cảm xúc của t thì t sợ t không giữ nổi. Gần đây có vẻ như cảm xúc đang thay đổi rồi ấy, nhưng mà t không muốn bản thân phải lãng quên đi m nên t lúc nào cũng nhớ về m hết hehe.

Vậy đó. T vẫn luôn ở đây chờ m, bất kể là lúc nào m muốn. Không có ai tâm sự thì m hãy nhớ là vẫn còn có t. Không ai ủng hộ m thì vẫn còn có t ủng hộ m. Câu nói này của t có hiệu lực vĩnh viễn 😁 mong m sớm để lại cho t chút dấu hiệu, m nhaaa ❤️