Bình Dương, 20.01.2021

Con số 20,

là 20 ngày đầu tiên của năm mới,
là 20 ngày t không còn vào facebook của m nữa,
là 10 tháng kể từ khi chúng mình mới quen nhau,
là 5 tháng tròn tụi mình chính thức kết thúc.

Lần đầu tiên t kiên cường đến như vậy đấy, m biết hong. 20 ngày không vào facebook của một người, với ai đó nghe có vẻ dễ dàng lắm, nhưng với t thì lại khác. Đôi lúc, bản thân rõ ràng là muốn cố gắng quên đi m, nhưng lại vô thức bấm tên m trong mục tìm kiếm, dò đi dò lại từng chiếc cmt của m và bạn bè chỉ để đọc và biết rằng m vẫn luôn ổn. 20 ngày qua dù không vào fb m, không thèm stalk m nữa đấy, thế mà mỗi lần page của clb m đăng bài, t đều vào xem m đã react hay chưa hết. Biết là làm vậy chỉ tốn thời gian, nhưng không hiểu sao, t vẫn cứ luôn muốn cái tên PNA hiện lên, để t phần nào đó yên tâm rằng m vẫn luôn ở đây chứ không biến mất như cái cách mà t đã làm. Rồi t phát hiện ra, m đã đổi tên fb rồi... Có lẽ, m chẳng còn muốn t tìm m nữa.

T suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ này. Rõ ràng ngay cái ngày mà t chọn kết thúc, t phải hiểu rằng bản thân không được làm phiền tới m nữa mới đúng. Vậy mà chưa khi nào t muốn bỏ mặc m. Liêm sỉ? Cái chữ ấy là thứ khiến t trằn trọc nhiều đêm. T luôn tự hỏi, mình có nên một lần bỏ đi liêm sỉ để nói chuyện lại với m không? Nhưng mà phải dừng lại thôi. T là đứa ích kỉ, nhỏ mọn và tham lam. T muốn buông m, t bỏ m để đi rồi tự nghĩ rằng bản thân mình cao cả lắm? Thật ra những gì t làm khi ấy chỉ vì bản thân t. T sợ mình bị tổn thương mà quên mất chính mình đang làm tổn thương người khác.

Mấy ngày nay t hay tâm sự với những người bạn về câu chuyện của hai đứa mình. Không hiểu sao cứ đến đoạn cuối, t lúc nào cũng bật khóc mà không thể kiềm chế bản thân. T nói với bọn nó là t vẫn hay chờ đợi 1 chiếc mail hay 1 lá thư nào đó từ Hạ Long xa xôi gửi vào Sài Gòn. Thế mà 5 tháng trôi qua rồi vẫn chẳng có gì thay đổi. T nói rằng t cứ nghĩ khi ấy m sẽ giữ tay t lại không buông, rằng t tin m sẽ gửi thư cho t thôi, nhưng t không thấy gì cả và t hụt hẫng lắm. Cứ mỗi lần kể như thế, t lại bật khóc, khóc một cách đầy tiếc nuối. Biết sao được, còn bao nhiêu lời hứa dang dở chưa thể làm cùng nhau mà :(( Ai cũng an ủi t và kêu t quên m đi, vì mọi chuyện xong xuôi hết rồi, cũng lâu lắm luôn rồi và ai cũng nói với t là m quên t lâu rồi. Miệng t thì cũng nói là t biết m quên t, nhưng trong tâm t luôn tin m có đôi lúc nhớ về t. Khi đấy t lại ước gì m cũng đang nhớ t thật, rồi có thêm lí do để mà vương vấn về m.

M nhớ không, cái kèo phúc long ngày 29/12/2020 ở Hoàn Kiếm đó, m đã hứa là m sẽ đến, và t cũng vậy. M nói t hôm đó phải dặn m vì sợ m quên, rồi m còn note vào điện thoại mà. Hôm đó thật sự t đã không đến, vì t không đủ tài chính, cũng chẳng còn can đảm. T không biết khi ấy m có đến hay không, ngày đó m suy nghĩ thế nào hay thậm chí là quên luôn rồi. Chỉ biết rằng, t đã tạo một vỏ bọc hoàn hảo khiến ai cũng nghĩ t đã ra Hà Nội. Nhưng có lẽ m chưa bao giờ vào facebook của t dù chỉ 1 lần, để biết rằng cuộc sống của t có thật sự ổn hay không. Đúng là hụt hẫng và đau lòng đó, nhưng biết làm gì hơn bây giờ. T cứ luôn tin m sẽ khác những người khác. Rằng khi t nhớ m, m cũng như thế. Rằng suốt 5 tháng qua lúc nào nghĩ về m t đều khóc và m cũng vậy. Tại sao lúc nào t cũng ước m nhớ t và hi vọng m quay lại vậy?

T ích kỉ, t biết. T biết là t làm vậy ngay lúc đó thì m sẽ buồn. Nhưng t vẫn lạnh lùng làm rồi mong chờ m quay lại níu t? Một suy nghĩ vô liêm sỉ và hèn nhát! T biết, t biết là m chẳng có gì với t đâu, t làm vậy chỉ khiến m nghĩ t "vã" đến mức nhận vơ như thế. Làm vậy càng khiến m né tránh t, sợ một đứa như t thôi. Nghĩ cũng đúng, tự dưng đâu ra có một kẻ vô cùng xa lạ còn chưa thân thiết đến mức nào mà bày đặt nói yêu mình. Nghe thật vô lí và giả tạo. Nếu t là m, có lẽ t cũng sợ chính bản thân mình khi ấy.

M biết hong, tự dưng hôm nay t đang nằm ở phòng ktx với mấy đứa bạn, ai cũng đang vui, t bật nhạc buồn lên nghe, nằm thơ thẩn nhớ đến m rồi bật khóc... T vẫn luôn như vậy đó. T cứ nghĩ qua 5 tháng rồi, tình cảm cũng đang dần phai nhạt rồi. Mỗi lần nhớ về m, t không còn sâu đậm, háo hức như trước. T thờ ơ hơn, để bản thân mình bận rộn hơn. T cũng không hay nghĩ về m nữa. Nói chung, tất cả những hình ảnh về m đang dần biến mất trong đầu t một cách rõ ràng nhất luôn ấy.

Thế mà, mỗi lần cùng bạn bè tâm sự về tình cảm, về những gì đã xảy ra, người t nhắc đến luôn là m. Mỗi khi nghe những bản nhạc buồn, đi qua những nơi nổi tiếng của Sài Gòn hoa lệ như Landmark 81, nhà thờ Tân Định, nhìn những món đồ dễ thương, lúc nào cũng nhớ m hết á. Tất cả những lúc đó, t đều khóc trong vô thức, khóc một cách nức nở. Khóc, có lẽ vì nhớ m phần nhiều. Khóc, cũng có lẽ là tiếc cho bản thân, vì đã bỏ lỡ m, đánh mất một người bạn, từ bỏ một mối tình dang dở mà mình vẫn chưa bao giờ có được. M đã vô tình bằng cách nào đó khiến t hình thành những thói quen lạ. T hay dùng những cách nhắn tin mà m hay nhắn với t để nhắn lại với người khác như kiểu "uhhh" hay "waaaaa". T vẫn thường lưu lại những tấm hình mèo cute, những chiếc meme hài hước. Chắc do ngày trước, mỗi lần có gì dễ thương, t cũng đều tag m hoặc lưu ảnh rồi gửi cho m, nên bây giờ thói quen đó chẳng bỏ được nữa rồi. Hình ảnh trong máy thì đầy nhóc, dù biết là sẽ nặng máy đó, lag đó, nhưng chẳng muốn xoá bỏ. Nó cũng như m trong tim t, biết là giữ lại sẽ đau, nhớ về sẽ khóc, nhưng mà t có bao giờ muốn quên đi m đâu. Ngay từ những ngày trước khi t quyết định rời đi, t cũng chưa từng muốn quên m. T chỉ muốn nhận thêm tình cảm của m thôi :(( nhưng mà t biết, không yêu có nghĩa là không yêu. Dù t có làm gì đi nữa cũng chỉ khiến m thêm ghét t và nghĩ t xấu xa thôi. T xin lỗi, có lẽ t không nên vội vàng cho m khó xử.

M biết vì sao t không vào fb m trong suốt 20 ngày qua không? Vì t thất vọng. T thất vọng bởi ngày 29 m đã không đến. T thất vọng vì m đã chưa từng, chưa bao giờ để ý đến t kể từ sau ngày ấy. T thất vọng thật nhiều, thật lâu, đến nỗi mà t chẳng muốn chờ đợi nữa. Bên cạnh đó, t còn sợ m ạ. T sợ m có người mới, t sợ cảm giác ngắm nhìn người mình từng thương trong tay một người khác. Nghe thì mâu thuẫn thật, vì t lúc nào cũng mong m luôn hạnh phúc. Thật lòng, t chưa bao giờ hận m, ghét m, mà t chỉ ghét chính bản thân mình vì đã đối xử với m như vậy.

T hay có ý nghĩ, nếu sau này có dịp, t sẽ bay ra Hà Nội 1 tuần, tìm chỗ m làm rồi đến mỗi ngày cho m ấn tượng về t. Sau đó t sẽ thú thật với m về danh tính của t. Nghe thì cứ như trong phim đó, nhưng chưa bao giờ t từ bỏ ý định đó cả.

Gần đây t thân thiết với nhiều người, nhắn tin thả thính cũng có, nắm tay cũng có, cả ôm nữa. Tất cả những hành động đó t làm như chỉ để an ủi bản thân mình đỡ cô đơn hơn. Lạ thật, gặp nhiều người như vậy mà t chẳng thể có cảm xúc với ai hết. Dù mọi người xung quanh t ai cũng tốt cả, mà lúc nào t cũng nghĩ m là người tốt nhất, nên t mãi không quên được, nên t cứ mãi vấn vương về một thứ tình đã lỡ.

Chuyện đã qua lâu, cũng không còn nói với nhau gì nữa, nên những thứ muốn nói cũng chỉ có nhiêu đó. Có lẽ càng cố quên đi m thì t lại càng nhớ. Càng cố mạnh miệng bảo rằng không chờ m thì sẽ càng chờ. Thế thôi, t vẫn cứ để cho mọi thứ theo lẽ tự nhiên vậy. Đến một ngày nào đó, t nghĩ t sẽ tự khắc quên m thôi. Nhưng t luôn luôn không muốn, và t vẫn luôn ở đây chờ m, ít nhất là đến thời điểm hiện tại. Khi nào m bỏ qua cho t, thì m hãy nhớ t vẫn luôn ở đây. Không phải là tình yêu cũng được, hãy coi đó là 1 người bạn tri kỉ đang chờ m.

Người ta nói, cái gì đánh mất thì sẽ mất mãi mãi. Nhưng t thì không tin vậy. T nghĩ, nếu t muốn tìm lại thì t sẽ tìm lại được thôi. Chỉ là chưa đủ can đảm, và chỉ là, t vẫn luôn mong m sẽ chủ động với t, dù chỉ một lần này nữa thôi. T ghét cảm giác bị lũ bạn lôi m ra chọc, ghét khi bọn nó cứ nhắc đến tên m để khịa t, ghét bản thân mỗi khi tỏ ra yếu đuối để tụi nó khinh thường. T ghét mọi thứ xảy ra khi có ai đó nhắc đến m hay cả khi t nhắc đến m. Vì lúc đó, t chỉ biết khóc.

Sài Gòn tháng 1 lạnh lắm m ạ. T đi học quân sự mà sáng nào dậy cũng thấy lạnh xỉu. Nhưng t biết ở Hà Nội sẽ luôn lạnh hơn như thế. M phải chịu khó nhiều rồi, cố lên nhé. Mong rằng những người bạn xung quanh m luôn thật tốt tính và đáng yêu như những người bạn xung quanh t. Để m bớt đi được phần nào cô đơn khi phải sống xa nhà, và để những năm tháng trưởng thành của m sẽ có người che lấp đi khoảng trống nhỏ xíu của t, giúp đỡ m thật nhiều thật nhiều.

M nói tết này m vào Nam chơi đúng hong? Nếu được thì liên lạc với t nhé. T ở đây lúc nào cũng mong gặp được m hết. Hi vọng sắp tới đây sẽ gặp m trên cái đất Sài Gòn đầy náo nhiệt này.

T yêu m. Đến hiện tại vẫn là vậy. Không biết t còn có thể viết như này cho đến khi nào. Nhưng chắc chắn rằng ngày mà t còn viết là ngày đó t vẫn còn yêu m. Nhớ m thật nhiều. Chúc PNA luôn thật mạnh mẽ và hạnh phúc. Mãi sau này, rồi t sẽ tìm gặp lại m một lần nữa. Nhưng nếu có thể sớm hơn, m quay lại với t, nhé?