| tháng thứ ba |

Viết cho một người mà mình dành một thứ tình cảm đặc biệt. Có thể không phải tình yêu, chẳng phải tình bạn, cũng chẳng là một mối quan hệ mập mờ gì cả. Chỉ đơn giản là vì người đó có một vị trí đặc biệt trong tim mình. Nên nếu thấy phiền, bạn của mình sẽ chẳng cần phải đọc, mà hãy lướt qua nhen.

Sài Gòn, 20.11.2020,

Vậy là cũng 3 tháng kể từ ngày tụi mình không còn nói với nhau câu nào nữa. T cứ nghĩ qua một khoảng thời gian dài như vậy thì t phải quên m rồi, nhưng là t sai. T đã viết rất nhiều về m, đến nỗi tới tận bây giờ khi t viết ra những dòng này, t cũng không biết là mình còn gì để nói không, nhưng chẳng hiểu sao t vẫn cứ miệt mài viết. Cũng không biết trong 3 tháng qua m sống sao, nhưng biết tin m đậu vào trường m thích thì t cũng phần nào đó vui cho m.

Từ ngày t chặn mọi phương tiện liên lạc từ m, m cũng khoá hết những bài viết trên facebook, đổi tên instagram, và tụi mình, không ai mở lời trước với ai nữa. Nghe thì đơn giản đó, nhưng chỉ có người trong cuộc mới thực sự biết nỗi đau đó ra sao.

Sẽ như thế nào...
Nếu tất cả những gì xảy ra trong 5 tháng bọn mình trò chuyện cùng nhau đều là do t ảo tưởng?
Nếu những lời ngọt ngào m dành cho t chỉ là những câu bông đùa của những người bạn dành cho nhau?
Nếu những quan tâm lo lắng m vẫn thường nhắc nhở t chỉ là sự đáp lại của việc t quan tâm m?
Nếu những bài viết t dành cho m, kể về sự tử tế của m, rằng m không muốn t thức khuya vì m lo cho t, rằng m quyết định dừng lại để t dứt hẳn m, rằng m muốn t tập trung thi đại học, chỉ là do t ảo tưởng?
Nếu m làm vậy chỉ đơn giản để đuổi t, vì m thấy t rất phiền, thì sẽ như thế nào nhỉ?

Thật ra những thứ đó, suy cho cùng cũng chỉ là đang xét đến trường hợp xấu nhất thôi. Xin lỗi vì đã nghĩ m là người như vậy. Vì t cũng có lí do của t, chắc m hiểu đúng hong...

Nếu m thật sự muốn chuyện t với m tiếp tục, t nghĩ ngày đó m đã níu kéo t.
Nếu m muốn quay lại, thì khi m thấy những stt của t, những dấu hiệu t dành cho, m đã không lạnh lùng phủi bỏ, mà tìm t một lần nữa.
Nếu m muốn t với m vẫn sẽ có ngày gặp lại, thì m đã không khoá wall, đổi tên instagram, set profile facebook. M chắc chắn sẽ để lại cho t vài dấu hiệu, nếu như m thực sự muốn vậy.

Nhưng đặt trường hợp, m làm vậy, vì m thật sự tôn trọng t thì sao nhỉ?

Câu hỏi đó nảy ra trong đầu t, và t tự hỏi, liệu m có đang nhớ t, như cái cách mà t nhớ m trong suốt thời gian qua không?

Nếu m thấy t phiền, thì chắc chắn sẽ chẳng có những lần rep story, thả tim rồi nói chuyện với t cả tối, rồi tag vào cmt, rồi nói lời yêu thương. Sẽ chẳng có những lúc m buồn, m cô đơn, m tìm t, m chia sẻ. Sẽ chẳng có cái hẹn Phúc Long, chẳng có những lời hứa đi chơi khắp các địa điểm ở Sài Gòn và câu nói: "Mình chỉ muốn Linh dẫn mình đi thôi". Và cũng chẳng có sự níu kéo ngày 30/4 khi t lỡ buông tay m một lần.

Có lẽ những gì t cảm thấy chẳng phải tình yêu mà chỉ là t đang ngộ nhận. Ngộ nhận về 1 người bạn tốt, 1 soulmate, 1 tri kỉ? Vì người đó đã xuất hiện lúc t cô đơn, chữa lành vết thương, quan tâm lo lắng, và cho t nhiều bài học thú vị. Một người mà ngay cả cách nói chuyện cũng hợp với t, ngay cả cách thả thính, hay những suy nghĩ về cuộc sống, về tình yêu đều không khác gì hết.

T không biết được. Đến tận bây giờ t vẫn luôn là đứa không hiểu m bằng m hiểu t. T quên rằng thời gian mà t ôn thi đh thì m cũng phải gồng gánh cả đống bài tập, deadline, chứ không phải lúc nào cũng rảnh rỗi để nói chuyện với t như thế. T quên rằng những áp lực mà t có thời điểm đó, m cũng có, còn có thể nặng hơn t?

Rồi thì m phải ở tỉnh lên thành phố học. Xa nhà, xa bạn bè. Chắc chắn sẽ cô đơn đó, trống vắng đó. Vậy mà ngay cả 1 chỗ dựa tinh thần của m là t, cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình rồi buông bỏ, trốn tránh thực tại.

Không biết khi m mở hộp quà ra, m đã thấy lá thư của t chưa nhỉ? Không biết m có mở hết hay khi biết t block m thì món quà đó đã đi về đâu? Hoặc nếu m mở hết, thì m có dùng những món đồ đó hay là vứt đi rồi? Nếu m dùng, thì m có mang lên Hà Nội không? Và nếu có, thì khi nhìn những đồ vật đó, m có nhớ về t không?

T còn rất nhiều câu hỏi thắc mắc mà sẽ chẳng bao giờ được giải đáp. Có lẽ t phải dành lời xin lỗi này đến m thôi, vì t sẽ chẳng thế đến Hà Nội vào tháng sau được rồi. Giá như t có thật nhiều tiền, thì ngay bây giờ chắc t cũng mua vé máy bay rồi đó. Nhưng t không thể :( m từng nói với t là tết năm sau gia đình m sẽ vào Sài Gòn chơi, nhưng khi đó m sẽ không thể gặp t vì phải đi với ba mẹ. M cũng nói, ba m làm việc trong Nam, ở Tây Ninh. Mà Tây Ninh thì gần Sài Gòn đó, có khi nào t đã từng gặp ba m rồi không nhỉ?

Chỉ mong rằng, một dịp vô tình nào đó khi t ra Hà Nội, Quảng Ninh, hay khi m vào Sài Gòn, Đà Lạt, tụi mình lại bắt gặp nhau thì sao? Khi đó, t chắc chắn sẽ nhận ra m. Nếu có duyên, thì tụi mình sẽ gặp lại mà phải không... Còn nếu không, thì coi như tụi mình chỉ đến như vậy mà thôi...

Giá như m cũng nhớ t như cái cách mà t nhớ m mỗi ngày trong suốt 3 tháng qua.
Giá như một ngày nào đó khi t thức dậy, t sẽ thấy tin nhắn của m, rằng m nhớ t nhiều lắm, rằng t với m có thể quay lại như lúc trước không?
Giá như tụi mình thật sự va vào đời nhau, chứ không phải là thế này.
Và giá như, t đã không ích kỉ đến thế.

20.03.2020,
20.08.2020,
20.11.2020.