Chào mọi người, sau nhiều ngày lười biếng và ăn "bí" thì mìnhđã trở lại với số thứ #2 của FilmStory rồi đây. Chia sẻ một chút về series này trước khi vào số thứ #2 nhé! FilmStory là chuỗi bài viết về hành trình của mình với chiếc analog và những câu chuyện nhỏ do mình tự viết thông qua các tấm film mà mình chụp được (những số tiếp theo). Ý tưởng về series này chợt đến và được mình xây dựng trong những ngày đầu tập tành chơi máy ảnh analog. Vì ngôn từ chưa được phong phú cùng với cách diễn đạt khá là dở của mình nên những số đầu tiên sẽ không tránh khỏi sai sót, mong bạn đọc sẽ thông cảm và góp ý, mình sẽ cố gắng tiếp thu, cải thiện và viết những bài viết chất lượng hơn. Trong tương lai mình sẽ có những bài viết chuyên sâu về máy ảnh Analog, nhưng khi nào mình có đủ kiến thức về analog thì những bài viết ấy sẽ được ra đời. Còn hiện tại kiến thức của mình còn hạn hẹp lắm! Hì Hì! Nào, Let's Go!

1. Mình lang thang

"Những ngày chiều đến lang thang
Chợt thấy tia nắng vương trên mặt đường
Lá xanh xen kẽ nắng vàng
Cảnh đẹp, cuộc sống làm mình vấn vương"
    Từ ngày có chiếc OM1 mình lang thang nhiều hơn hẳn. Nhớ lại ngày trước, chỉ khi nào chán đời hoặc có vô tàn tâm sự nhưng không thể trải lòng cùng ai thì mình mới lang thang như 1 cách trút bỏ tâm sự lên bầu không khí. Nhưng từ lúc chạm vào Analog thì điều này dần trở thành 1 thói quen của mình, cứ mỗi lần nhìn thấy chiếc máy ảnh film của mình thì lại có ý nghĩ nào đấy thôi thúc mình xách máy lên và đi. Đi đâu cũng được, chỉ cần lang thang là đủ.
"đi đâu cũng được, chỉ lang thang là đủ"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+kodakgold200
    Và cứ thế, chiếc máy ảnh luôn nằm trong Balo cho những chiều lang thang (mặc dù nó làm cho chiếc balo của mình nặng thêm kha khá). Mình lang thang khắp nơi từ bờ sông đến đường to, hẻm nhỏ,... đến cả những nơi mà bản thân chưa bao giờ mò đến ở trong thành phố mình sống. Những ngày lang thang đối với mình không chỉ là lang thang đường phố, mà còn là lang thang cuộc sống. Những khoảnh khắc bình dị nhưng đẹp đến lạ kì của cuộc sống mà bản thân vẫn luôn tìm câu trả lời cho câu hỏi: "Tại sao khoảnh khắc ấy lại đẹp?"
"không chỉ là lang thang đường phố mà còn là lang thang cuộc sống"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+kodakgold200
"Tại sao khoảnh khắc ấy lại đẹp?"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+kodakgold200

2. Mình chụp mọi thứ

"Gà mẹ gà con lon ton ton chạy
Ta đã cầm sẵn máy trong tay
Chỉ chờ khoảnh khắc đáng yêu đến
Film đã sẵn sàng vừa được lên"
    Đàn gà cũng chụp, chú cún cũng chụp, ông mặt trời cũng chụp, hoa cũng chụp, lá cũng chụp,... những ngày lang thang ấy, bất kể điều gì mà bản thân cảm thấy đẹp mình đều chụp. Vì có lẽ mọi thứ đều có vẻ đẹp riêng nó hoặc có lẽ sự tỉ mỉ của thú vui analog đã dạy mình cách quan sát và phát hiện vẻ đẹp riêng của những thứ lọt qua cái ống kính ấy. 
"đàn gà cũng chụp"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+FujiC200
"chú cún cũng chụp"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+Kodakgold200
"hoa cũng chụp, lá cũng chụp"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+FujiC200
     Những ngày lang thang dạy mình để ý và quan tâm đến cuộc sống xung quanh nhiều hơn. Giúp mình phát hiện ra những thứ tưởng chừng không đẹp nhưng lại đẹp đến không tưởng. Những cánh hoa giấy bên bờ sông trong những cơn gió chiều cũng đẹp, nhà cao tầng cũng đẹp,...cả những khoảnh khắc đời thường cũng đẹp. Thật ra mình chụp nhiều lắm nên cũng không biết mình theo phong cách chụp nào hết, chỉ cần khoảnh khắc nào đôi mắt và tâm hồn mình thấy đẹp thì mình chụp. Có lẽ là phong cách chụp cái đẹp hì hì!
"hoa giấy bên bờ sông trong những cơn gió chiều cũng đẹp"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+FujiC200
"nhà cao tầng cũng đẹp"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+FujiC200

3. Mình đã từng bỏ lỡ nhiều thứ

    Đúng vậy! Đó là điều mà bản thân mình đã vỡ lẽ ra sau những ngày đầu mình lang thang với analog. Trong những ngày lang thang trước đây, thứ mà mình quan tâm chỉ là những nỗi buồn không tên bên trong mình, những tâm sự 1 mình. Đến khi vỡ lẽ ra thì tự hỏi:"Đã bao giờ mày thật sự nhìn cuộc sống xung quanh? Đã bao giờ mày thật sự đi tìm niềm vui? Hay là bản thân mày đang tự nghĩ ra rồi huyễn hoặc 1 cái niềm vui ảo tưởng cho cái nỗi buồn của bản thân?". Niềm vui ở quanh ta, chỉ có điều ta có nhận ra nó hay không, hay là ta lại bỏ lỡ nó. Những điều bình thường trong cuộc sống tồn tại bên trong nó là một vẻ đẹp khác thường. Có lẽ bản thân mình đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi ở phần đầu tiên, có lẽ khoảnh khắc ấy đẹp khác thường chính là nằm ở sự bình thường vốn dĩ của nó, nhưng ta có nhận ra nó hay không? Đến khi phát hiện ra thì vỡ lẽ ra rằng thật ra vẻ đẹp ấy, niềm vui ấy, nó ở xung quanh ta, chẳng chạy trốn đi đâu cả, ta không nhất thiết phải cố gắng lao đầu đi tìm rồi bỏ lỡ những điều ấy ở ngay cạnh ta. Chỉ cần ta chịu quan sát, để ý đến mọi thứ xung quanh ta là ta đã tìm ra được vẻ đẹp và niềm vui ấy. 
"ta có nhận ra nó hay không?"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+FujiC200
"niềm vui ở quanh ta"-OM1+Zuiko 50mm f1.8+FujiC200 (Công viên Làng Hoa)



P/s: 
    Cám ơn bạn đọc! Nếu bài viết có chỗ nào sai sót hoặc chưa hay và hợp lý mình mong rằng nhận được góp ý của mọi người để cải thiện cho những số tiếp theo. Và mình rất cám ơn góp ý của mọi người.
    Lời cuối tớ xin gửi lời chúc đến bạn đọc có những ngày cuối năm thật ấp áp và hạnh phúc bên người thân và gia đình nha!