Chào!
Tui là 1 đứa thích chụp choẹt,  đến bây giờ tui cũng chả biết rõ là từ bao giờ tui lại có cái sở thích ấy. Hồi mới bắt đầu thì tui chụp bằng điện thoại của tui (iphone 5s), rồi sau này tui đổi điện thoại thì là iphone 6s. Đến bây giờ thì tui đã có 1 chiếc máy ảnh Film (analog) đầu tiên cho riêng mình. Tui chọn Olympus OM-1 (cái mà hay được các dân chơi analog gọi là Leica châu Á)

Tui chọn Olympus OM-1 (+ Len Zuiko 50 f1.8)

Hành trình đến với cái analog đầu tiên của tui cũng gian truân phết các cậu ạ!
Chẳng là dạo gần đây tui có cái sở thích viết lách (thơ, truyện,...), dần thì tui thấy mỗi bài viết thui là chưa đủ, tui nghĩ cần phải có thêm vài cái ảnh nữa cho các bài viết thêm sinh động. Tui đã nghĩ đến việc dùng ảnh chụp bằng điện thoại, nhưng lại gặp khó khăn trong định dạng File và nhiều vấn đề khác mà đối với tui, tui cảm thấy sử dụng ảnh từ chiếc điện thoại của mình là khá khó. Và thế là tui quyết định sử dụng máy ảnh.
"tui nghĩ cần phải có thêm vài cái ảnh cho bài viết thêm sinh động"- OM-1+lens 50mm+KodakGold200
Tại sao lại là máy ảnh film? 
Đầu tiên chắc có lẽ vì nó rẻ. Đúng vậy, chi phí cho 1 chiếc máy ảnh film rẻ hơn khá nhiều so mới 1 chiếc máy ảnh kĩ thuật số (và thêm nhiều yếu tố khác như là kĩ thuật hậu kì,...). Và hơn hết tui khá là thích cái màu của ảnh Film, nó có 1 cái gì đó rất riêng và khác bọt. 
Tiếp theo thì tui là 1 kiểu người thích những thứ hoài cổ và cũ kĩ (mà vài đứa bạn của tui hay gọi tui là một đứa "thích ăn mày quá khứ" :<), tui thích tiếng lên cò phim, tui thích âm thanh của màn trập cơ học sau mỗi lần bấm chụp, thích cái cảm giác tua phim rồi đem đi tráng,... và cả thiết kế của những chiếc máy film trông khá là đẹp và bánh cuốn.
Máy phim rèn cho tui tính tỉ mỉ và trân trọng khoảnh khắc. Vì 1 cuốn film 135 chỉ có 24 kiểu hoặc là 36 kiểu và bạn chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh sau khi cuộn phim đã được rửa, điều đó dạy cho bạn tính cẩn thận và tỉ mỉ. Đầu tiên là lắp film, bạn phải cẩn thận để film tránh bị tuột, nếu phát hiện ra thì đỡ có sao, còn nếu không phát hiện ra thì tui nghĩ ít nhất bạn sẽ mất đi 3 thứ: tiền (mất tiền mua và tráng film mà không được tấm nào), thời gian mà không được ảnh và cuối cùng là khoảnh khắc (ý tui là những tấm ảnh ấy). Tiếp theo là bạn phải lấy nét thủ công và set up tất cả các thông số (nếu như bạn dùng full cơ như tui nhé) việc này phải rất cẩn thận nếu bạn không muốn bức ảnh của mình chụp ra bị out nét hoặc là sai sáng. Việc 1 cuộn chỉ có 24 hoặc 36 kiểu (đối với film 135), đồng nghĩa với việc bạn sẽ phải cân nhắc và đắn đo thật kĩ trước khi bấm máy chụp 1 khoảnh khắc nào đó (có lần tui đã đi vòng đi vòng lại cảnh đấy đến 5 lần để cân nhắc có nên chụp hay không)

Hành trình đến với OM-1.
Trước hết là tui thích máy full cơ (hiện tại thì tui thích set up mọi thứ bằng thủ công, sau này có thay đổi vì sự lười biếng hay không thì tui chưa biết :>) và sự bền bỉ của nó. Tui có lang thang trên mạng và hỏi tham khảo 1 người bạn thì được dẫn dắt đến với chiếc Pentax k1000. Sau đó tui có tìm được 2 cái thì cả 2 cái đều đã được bán (trong đó có 1 cái tui đã hẹn xem máy nhưng người ta lỡ bán mất :< ). Cái tiếp theo mà tui hướng đến là Pentax KX và tui đã chọn được 1 em ở trên 1 nhóm bán máy ảnh film, nhưng tui vẫn ra sức tìm kiếm thêm (niềm mơ ước của tui là Nikon FM2 nhưng với tui số tiền để mua 1 combo của FM2 là quá lớn :< ). Và sao khi ra sức tìm kiếm thì lọt thêm vào mắt tui là chiếc Olympus OM-1 (vì cái thiết kế rất chi là nhỏ gọn và đáng yêu)
Lúc thấy OM-1 thì đầu tui rất chi là đắn đo giữa nó và KX. Và thế là tui quyết tâm tìm đến sự tư vấn của 1 ông anh (ở analogcafe- 1 quán cafe quen thuộc của tui). Buổi tối hôm ấy tôi như được mở mang tầm mắt về máy ảnh film, như là 1 buổi phổ cập kiến thức vậy. Anh dạy tui rất nhiều về sự khác biệt giữa các dòng máy và film, còn lấy cả nhiều loại máy film ra cho tui xem nữa. Anh có tư vấn cho tui về nhiều sự lựa chọn, anh khuyên rằng nên dùng máy bán cơ vì sự tiện lợi của có (có chế độ chụp A) và rất dễ dùng cho người mới chơi. Nhưng tui lại từ chối vì những sự cố mà đối với tui là rất oái oăm khi sử dụng máy bán cơ (hỏng vặt, hết pin mà cái này thì nó đáng sợ đối với tui lắm, thử tưởng tượng bạn bắt gặp 1 khoảnh khắc để đời và đưa máy lên chụp thì...hết pin). Thế là sau 1 buổi tối được anh tư vấn thì tui quyết định chọn OM-1 là chiếc analog đầu tiên của đời tui, vì thiết kế nhỏ gọn và cái gì đấy rất riêng không làm cho bạn bị nhàm chán 1 chơi 1 thời gian dài (mới đầu tui nghĩ anh nói quá nhưng sau khi cầm trên tay chiếc OM-1 và ngó lại con K1000 thì trông nó nhạt thật, KX thì đỡ hơn chút nhưng nói chung OM-1 cho tui rất nhiều cảm xúc khi cầm)
Thế là tui quyết định liên hệ với người bán chiếc OM-1 đấy. Ngày đi mua máy tui đi 1 mình (bạn tui bận và nó đã truyền hết những gì về test máy cho tui trong khả năng của nó :< ), đến nơi cầm chiếc máy trên tay tui test những gì mà thằng bạn đã chỉ + thêm sự nhiệt tình của ông bán máy và tui vui vẻ cầm chiếc máy ấy về rồi chạy qua Analog cafe để khoe và nhờ ông anh kia xem hộ. Sau 1 lúc tươi cười thì ông anh đấy bắt đầu nhăn mặt lại:
- Cái body này có quá nhiều vấn đề rồi. Em nhắn tin lại với nó đi bảo nó giải quyết.
Dizzzz! Con tim tôi như vụn vỡ. Đầu tiên là view ngắm của chiếc máy quá dơ, tiếp đến là vòng chỉnh tốc độ chụp quá cứng mà tui rất khó khăn để vặn, sau cùng là cái vòng khẩu độ của cái lens, cái này thậm chí nó còn cứng hơn cả cái vòng tốc. Và thế là tui liền liên hệ ngay lập tức với ông bán máy, rồi được hẹn ra 1 quán cà phê, tui liền tức tốc ôm máy chạy đến đấy. Đến nơi, ổng cầm máy 1 lúc thì đồng ý đưa cho tui 1 cái lens mới, còn cái vòng tốc thì ổng giải thích là do cấu tạo chất liệu gì gì đó và tư thế tay khi vặn nên là bị cứng (lỗi này tui hỏng biết nói lại sao nên đành ngậm ngùi ôm máy về :< ). Sau đấy thì quay về analog, mấy ông anh cười bảo:
- Thôi ít ra nó còn đổi cho cái lens mới, chịu khó mất tiền đem máy ra chú Tần lau view với làm lại cái vòng tốc cho nó trơn tru.
Tiện hôm đấy có 1 ông anh trong quán đem lens đi vệ sinh và thế là chở tui đi ké. Sau 3 ngày thì chú Tần gọi tui qua nhận máy, đến nơi nhận máy mà tui mừng rơn, lại vội vàng cầm máy chạy về analog khoe tiếp. Về đến nơi mấy anh em lại vui vẻ xem máy, nào là "View nó phải trong như vậy mới được chứ", "đó nay cái vòng tốc nó ok hơn rồi nè". Cơ mà vui vẻ chưa được bao lâu thì nụ cười mấy anh em tắt ngủm và 1 lỗi mới đã được phát hiện. Máy đã chết đo sáng (lúc đấy tui muốn chầm kảm :< ). Ông anh ở analog đưa ra lời khuyên cho tui:
- Thôi chịu khó đo sáng cơm nguội đi em. Em bị nó chơi rồi. Giờ em báo cho nó biết là máy hư đo sáng rồi và nói rằng coi như em là người mới nên chấp nhận chuyện này, có bắt đền thì chắc nó cũng đổ thừa là do em đã đem máy đi vệ sinh. Thôi coi như là ai cũng có lần đầu bị như vậy, hồi mới chơi ai ít nhiều cũng bị thế hết em, anh cũng vậy mà. Với lại đo sáng cơm nguội nó cũng giúp mình nâng cao trình độ. 
Lúc đấy tui buồn ghê gớm vì nghĩ mình đã bị lừa và cám ơn ông anh kia rất nhiều vì đã động viên tui. Nhưng tối hôm đấy tui vẫn về chày cối báo với ông bán máy vì nghĩ rằng ổng nhận bảo hành 1 tháng lận cơ mà. Thế là ổng lại hẹn tui, ngày hôm đấy tui tưởng ổng chối bỏ trách nhiệm các bạn ạ. Nhưng không, ổng nhận lỗi và bảo đem máy đi sửa hộ tui các ông ạ (đến lúc đấy tui lại mừng vô cùng ra :>). Vài ngày sau đó ổng bảo đã sửa xong và ship máy qua cho tui (ổng trả tiền ship cho tui luôn các bạn ạ). Tui lại tức tốc chạy qua analog tiếp, sau khi kể thì mấy ông trong quán: "Okee, ngonnnnnnnn" 
Cuối cùng sau bao nhiêu gian truân vất vả thì tui cũng đã có 1 chiếc máy film đầu tiên cho riêng mình và ông anh bán máy không xấu xa như tui cùng mọi người nghĩ. 
Và sau hành trình vất vả ấy tui dường như cảm thấy yêu quý chiếc OM-1 của mình hơn rất nhiều.
Những tấm hình đầu tiên
Cuộn film đầu tiên mà tui lựa chọn là KodakGold200. Vì tui được chia sẻ rằng ảnh chụp ra từ Olympus thường bị ám xanh nên tui quyết định chọn film của đội "vàng" để cân bằng lại màu sắc bức ảnh.
Những tấm đầu tiên thực sự rất khó và tui phải mất nhiều ngày để lên mạng xem cách đo sáng và bố cục cơ bản. Mặc dù ra sức tìm kiếm, ghi chép, học bài nhưng những bức ảnh đầu tiền của tui trông nó ngồ ngộ lắm =))
Tấm đầu tiên 


Tấm này chụp bạn mà không thấy bạn đâu :<


Tấm này đỡ hơn tẹo nhưng vẫn tối thui :<


Sau khoảng tầm 10 tấm đầu tiên tui về nhà ra sức đọc thật nhiều các bài viết liên quan đến chụp ảnh phim và nhiếp ảnh. Sau nhiều ngày miệt mài thì những bức ảnh của tui cũng đã đỡ xấu hơn. Dưới đây là 1 vài bức ảnh mà tui cảm thấy nó khá đẹp đối với tui
Tui chụp được 2 bạn này lúc trời bắt đầu đổ mưa


Bác này ra bờ sông đọc báo này
Mấy bác đánh cờ ngoài công viên 


Mấy đứa nhỏ ở trường tiểu học Hoà Bình



Tấm này ban đầu tui cứ ngỡ là bị out nét rồi cơ
Còn nhiều tấm nữa nhưng tui để dành để up dần nha. Đó là hành trình của tui đến với chiếc analog đầu tiên của riêng mình. Còn bạn thì sao? Bạn đã có chiếc máy film đầu tiên cho riêng mình chưa? Nếu bạn có góp ý nào về cách viết bài của tui hay là những bức hình của tui thì hãy cmt ở phía dưới cho tui biết với nhé. Tui sẽ biết ơn nhiều lắm đấy!
Hẹn gặp lại các bạn ở số tiếp theo của Film Story nha! Thân ái!