Đến tầm này chắc vụ án của Huy đã được đưa ra xét xử, 3 năm án ngồi cho lỗi lầm của hắn – tôi nghĩ vậy vì thời gian mà tôi và Huy va nhau cũng chẳng nhiều. Nhân ngày đặc biệt 8.3, giữa một Hà Nội nhiều cảm xúc và xáo trộn, tôi kể các bạn nghe vụ án trinh sát cuối cùng trước khi lý lịch công tác của tôi được viết thêm một dòng mới. Hì!
    “Em chấp nhận đi tù nhưng em vẫn chưa hiểu, tại sao anh biết em giấu ma tuý ở đó”. 

    Câu cuối cùng Huy nói với tôi trước khi cánh cổng nhà tạm giữ đóng sầm lại. Huy - chàng trai sinh năm 2000 sống tại khu tập thể thuộc địa bàn quận Cầu Giấy, bố mất sớm, chỉ có mẹ Huy tần tảo sớm hôm nuôi lớn Huy từng ngày. Theo học trường xiếc, Huy sớm bộc lộ tài năng trời phú với bộ môn nghệ thuật đầy mạo hiểm. Tài năng thế đấy, nhưng Huy lại chẳng thấy làm vui vẻ gì với công việc vệ sinh môi trường của mẹ, cũng vì thế mà Huy ít về nhà và cũng chẳng mấy khi nhắc đến mẹ trước chúng bạn. Hầu hết thời gian, Huy dành cho việc tập luyện và đàn đúm với bạn bè để rồi từ khi nào không hay Huy bập bẹ vào con đường ma tuý. Được đâu dăm ba tháng thì Huy lọt vào mắt xanh của anh em chúng tôi. Tối nào chàng ta cũng le ve lúc nhát quanh vài quán hát, đôi mắt lờ đờ, nếp môi thâm cùng cái mùi cơ thể ngai ngái làm nổi bật cái thần sắc của người “chơi đá” rồi sau đó là biểu hiện của việc bán lẻ kiếm lời. Kế hoạch vây bắt Huy cũng sớm được vạch ra. Tối đó, theo dấu Huy vào một con ngõ nhỏ tại quận Đống Đa, tôi đoán chắc là cu cậu đi lấy “hàng” về giao cho khách. Trong trang phục chàng graber màu xanh theo được Huy cũng là cả một nghệ thuật. Hắn đi tốc độ cao, thuộc từng cung đường có công an hay đứng chốt, luồn lách qua từng khe người hẹp. Âu cũng là biểu hiện của sự lươn lẹo, càng làm chắc hơn trong tôi khẳng định Huy đang có Hàng trong người, vấn đề là tôi chẳng biết hắn để đâu thôi. Theo sát Huy, nước mắt tôi bay phần phật vì gió, một tay lái xe, một tay điện thoại cho anh em đang đợi sẵn tại cái đèn đỏ cách đó chẳng xa. Huy chắc chắn sẽ đi qua đó!
    20 mét nữa là đến điểm hẹn của chúng tôi, ai đó đã vào vị trí, chỉ có Huy là thể hiện sự láu cá của mình. Như có linh cảm mách bảo, hắn phanh đột ngột chẳng đi nữa. Tất cả anh em đều bất ngờ, cả tôi cũng vậy, chạy bộ 20 mét chắc phải mất 5 đến 7 giây, mà với những tên ma tuý lưu manh thì nửa giây cũng đủ đến chúng phi tang món hàng, không ném xuống cống thì nuốt luôn vào bụng, thế thì anh em tôi công cốc. chẳng kịp nghĩ nữa tôi lao thẳng xe mình vào đuôi xe Huy, vứt xe tôi lao đến tóm chặt bàn tay trái rồi cả người ôm ghì Huy xuống đất. 5 giây sau đồng đội cũng hạy tới. người bóp ngang cổ (phòng khi hắn để ma tuý trong miệng mà nuốt mất), người túm tay kia, tất cả dồn sức nhấc bổng Huy dậy.
“Huy, biết việc chưa?” – tôi gắt giọng.
“ Ơ, việc gì ạ, các anh bắt nhầm rồi”, “ Em có gì đâu ạ, không tin các anh cứ kiểm tra đi” Huy tự tin đáp lại, nhưng ánh mắt hắn thì không nói như vậy. Hắn nói mà chẳng nhìn vào ai, đôi mắt đẹp đẽ kia hôm nay lại đang phản bội hắn.
    Đưa tay Huy cho Oanh giữ, tôi kiểm tra bài bản và điềm tĩnh. Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, đầu tiên là hai lòng bàn tay còn đang nắm chặt, rồi đến tóc, cổ áo, tay áo, túi áo, túi quần, cạp quần, gấu quần, lỗ tai, giầy, kẽ ngón chân rồi đến cả quần lót và những lỗ tự nhiên khác trên cơ thể hắn. Từng đấy bước mà vẫn không thấy hàng đâu. Nhịp thở nhanh hơn và mồ hôi chảy nhiều hơn – tôi bắt đầu lo lắng. Chuyến này mà không có hàng thì nguy. Kiểm tra cả ngừoi một lần lữa, chẳng thu được gì ngoài cái ví không và chiếc tô vít bốn cạnh từ túi quần bên trái. Trong khi Oanh bật flash điện thoại tìm kiếm quanh quanh trên mặt đất, tôi tiến đến kiểm tra xe máy Huy đi. Tay ga, dưới yếm, yên xe rồi van xe, cốp xe, tôi không tin Huy không có hàng, mồ hôi tôi vã nhiều hơn. Như nghĩ rằng mình vô tội, Huy lớn tiếng: “ tôi là tội phạm à mà các ông bắt tôi, tôi sẽ kiện các ông”. 
    Chiếc xe wave Huy đi hãy còn đang nổ máy, chiếc đèn hậu hãy còn đỏ rực, xe khá mới nhưng đâu mất một con ốc rồi. một ý nghĩ loé lên trong tôi vì nó cực liên quan đến cái tô vít trong túi quần kia. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi, đầu nghĩ tay làm, tôi vặn nốt con ốc còn lại từ chiếc đèn hậu. Vỏ nhựa bung ra, vẫn không có gì. Tôi tuyệt vọng lắm, nhưng ánh mắt Huy nhìn tôi đầy run rẩy và tập trung ấy lại cho tôi một niềm tin vững chắc. trong cái cốp xe trống trơn kia chỉ còn con ốc hơi toét đầu. thông thường người ta chỉ vặn con ốc này khi sửa máy hoặc thay ắc quy nhưng xe này mới lắm. Sau vài lần xoáy, tối nhấc được vỏ cốp ra khỏi xe, mặt Huy sầm lại, lặng thinh. Thì ra cu cậu dán ma tuý vào bình ắc quy phía trong cốp, một đống ma tuý đá và đâu đó gần chục viên kẹo. so với lứa tuổi 19 thì thủ đoạn của Huy thật tinh vi. Nếu có trách chỉ trách Huy đi ship mà không xem ngày và cái kết thì như tôi đã nói ở trên đó.
    Kết thúc chặng đường trinh sát hình sự đầy niềm vui và tự hào, tôi chuyển công tác sang một môi trường mới  nhưng cũng hết sức liên quan – đội điều tra. Tính đến nay cũng được nửa năm rồi, không còn cảnh ăn bờ ở bụi, hay nói vui là chuyển từ cầm còng sang cầm bút. Khá bận rộn, nhưng cũng thật nhiều điều đáng suy ngẫm. Công việc mới bắt tôi suy nghĩ nhiều hơn và cũng phải thay đổi bản thân mình cho phù hợp.
    Từ hồi còn là trinh sát cho đến bây giờ đi lại trong ngạch điều tra, tôi vẫn giữ phong cách tư duy thế này: “ tại sao ngừoi ta lại tìm đến mình, mục đích họ làm như vâỵ để làm gì, mình có thể làm gì cho ng ta… hay nói rộng hơn, tôi luôn tìm kiếm bản chất của vấn đề như để thoả mãn cái tính cách cố hữu của bản thân”. Vậy việc tôi bắt và đưa những người gọi là tội phạm kia vào tù đã hẳn là tốt 100%. Có khi nào ngoài kia, những người bị tôi bắt hay gia đình họ có đang căm phẫn. Bạn nghĩ sao?
    Hồi mới vào nghề, đối mặt với bao điều chướng ngẩm và bản thân cảm thấy bất lực, tôi đã nghĩ thậm chí mình còn chẳng bằng ngừoi điên vì trên một khía cạnh nào đó, họ luôn vui vẻ và vui vẻ hơn tôi nhiều lần. người ta điên vì cái khát khao cháy bỏng bị thực tế phủi đi đầy phũ phàng. “ cuộc sống với những tảng đá sắc nhọn cuả hiện thực đã làm đắm chìm con tàu mơ ước của họ, nhưng trên hòn đảo mơ mộng ngợp nắng của bệnh điên, những con thuyền của họ cập bến cảng”. 
    Bạn gái tôi là một giáo viên tương lai, chúng tôi kể cho nhau những khó khăn và niềm vui trong cuộc sống. nghe những câu chuyện của tôi, cô ấy tỏ ra ba chấm và khó đón nhận vì nó nằm ngoài tưởng tượng về thế giới mà cô ấy đang sống. Cũng đúng thôi vì đặc thù nghề nghiệp mà. Khi đã trải qua nhiều năm trong nghề, đối mặt với nhiều kiểu đối tượng, nhiệm vụ và cảnh đời dù cho trải nghiệm của tôi chỉ là góc nhỏ bé của miếng bánh cuộc sống lớn lao, tôi thèm khát được sống trong cái khó khăn của cô ấy. thật nhẹ nhàng và dịu êm. Dẫu vậy, nếu được nhẹ nhàng và dịu êm như thế, tôi không thể ngồi đây mà viết những dòng này.
    Ai cũng mong muốn mình trở nên quan trọng,  tôi không mong muốn mình trở nên nổi tiếng, cái tôi tìm kiếm là cách các bạn đón nhận nó, vì việc các bạn hiểu tôi làm tôi cảm thấy thanh thản, yêu đời hơn và tiếp tục bước.