[Đừng quá khắt khe với cảm xúc của mình]-
Thật khó để bắt đầu viết một thứ gì đó, nhưng mình nghĩ một mẩu chuyện nhỏ có thể giúp mình có chút ý tưởng. [Không liên quan...
Thật khó để bắt đầu viết một thứ gì đó, nhưng mình nghĩ một mẩu chuyện nhỏ có thể giúp mình có chút ý tưởng.
Chẳng là mới đây mình có thằng bạn mới chia tay người yêu, nghe nói trước đây hai người yêu đương cũng sâu sắc lắm. Thế nhưng cuối cùng thì cũng chia tay rồi, mình không biết lý do, mình cũng chẳng tò mò chuyện cá nhân của người khác để làm gì cả. Hôm nọ mình ngồi cà phê tán gẫu sau khi ăn trưa, thì thằng bạn lại ngồi nghe nhạc một mình rồi ôm mặt khóc nức nở. Mình buồn cho thằng bạn mình lắm, mình thầm nghĩ thể này thì yêu đương làm gì cho mệt xác.
Nhưng rồi ngẫm lại, mình còn thấy thương mình hơn. Mình tự hỏi bao lâu rồi mình không khóc vì một người như thế? Mình đã bao giờ dám khóc như vậy trước mặt người khác hay chưa? Quả thực, mình còn không dám nghĩ đến chuyện bản thân sẽ yếu mềm như vậy ở một nơi đông người, mình luôn tự nhủ với chính bản thân mình, như cái cách bao nhiêu người vẫn tự động viên bản thân khi mệt mỏi, rằng mày yếu đuối cho ai xem!
Thực ra, mình yếu đuối hay mạnh mẽ thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến ai. Thì tại sao không thử thành thật với cảm xúc của chính mình nhỉ, biết đâu đấy lại là cách tốt nhất để vượt qua khó khăn. Như thằng bạn mình bây giờ, dù không thể khẳng định là đã vượt qua được chuyện chia tay ấy, nhưng gần đây nói chuyện với nhau, nó cũng ổn hơn rất nhiều.
Mình tự nhận ra từ trước đến nay, mình đã quá an toàn với cảm xúc của bản thân và cũng tự thỏa hiệp, như thế là ổn rồi, chẳng ảnh hưởng đến ai, mà cũng không ai phán xét mình. Dần dần, việc tạo một lớp vỏ che đậy đã khiến mình không dám biểu lộ cảm xúc trước người lạ nữa, vui thì mình có cười, nhưng buồn thì cũng...cười.
Để rồi, càng ngày, mình càng ngại phải tiếp xúc. Bắt đầu với việc ngại làm quen, ngại nói chuyện và dần dần là ngại nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Hằng ngày, mình lại đi dạo một mình, lê la quán xá ăn một mình, rồi về nhà vừa tắm vừa nghêu ngao hát và làm bất cứ điều gì đó để giết thời gian. Xem phim, đọc sách, tán gẫu trên mạng, hôm nào chán bản thân thì tìm chút hơi men....một mình. Hôm nào may lắm thì có đứa ngồi cà phê cùng, ngồi buôn chuyện tương lai, kể chuyện quá khứ.
Mình của bây giờ kiểu như đã quá quen với việc tự giải quyết với những vấn đề một mình rồi, và không muốn hoặc không dám để ai làm việc ấy cùng mình nữa.
Mình cũng không biết mình có thực sự thích người ta hay không. Có thể là có chút rung động. Nhưng rồi tiếp nữa thì sao? Mình cũng không muốn biết. Lúc đó, mình thấy thế là ổn. Kiểu như, mình cô đơn thì đúng thật, nhưng mình vẫn có những người bạn tốt, ở nhà thì vẫn có bố mẹ đấy thôi, chỉ buồn mấy lúc đi về rồi ngồi một mình không biết làm gì thôi.
Người ta nói rất đúng, nhạy cảm không phải một món quà tốt dành cho người tử tế, chẳng qua chỉ là gánh nặng không thể buông bỏ, đành phải mang theo bên mình...
Kể lể đến đây là mình biết mình đã và đang không ổn rồi. Và ông nào đang giống tui thì cũng xem lại bản thân đi nhé. Mình nghĩ, bước đầu thì nên cố gắng cới mở hơn với bản thân, với cảm xúc của mình, cởi mở hơn với người khác nữa. Rồi dần dần, mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi.
Dạo này trời đẹp lên rồi đó, đi chơi cho thoải mái các ông êi.
[Viết cho em- vào 1 ngày không vui lắm]
Chuyện trò - Tâm sự
/chuyen-tro-tam-su
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất