Đứng núi này trông núi nọ?
Bất kỳ ai cũng mong muốn một điều gì đó trong cuộc sống này. Tại sao có người chỉ mong đủ ăn, đủ mặc? Người lại mong được vinh danh,...
Bất kỳ ai cũng mong muốn một điều gì đó trong cuộc sống này. Tại sao có người chỉ mong đủ ăn, đủ mặc? Người lại mong được vinh danh, nổi tiếng, giàu sang phú quý. Phải chăng chính là do sự khác nhau của từng cá thể trong xã hội này?
Maslow thì không nghĩ như vậy, ông cho rằng tất cả nhu cầu của chúng ta đều giống nhau, sự khác nhau chỉ là ở thời điểm mong muốn nhu cầu. Khi đã đạt được những nhu cầu cơ bản thì con người sẽ hướng tới những nhu cầu cao cấp hơn.
Nhu cầu được nhắc đến đầu tiên đó là nhu cầu về mặt thể chất, sinh lý. Khi con người được cung cấp đầy đủ thức ăn, nước uống, ngủ nghỉ,... sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, trí tuệ minh mẫn để thực hiện những nhu cầu tiếp theo. Các nhu cầu của con người cứ thế tăng dần lên, và đỉnh của ngọn tháp đó chính là nhu cầu tự thể hiện, muốn được công nhận, thành đạt.

Một số đông trong xã hội lại có một góc nhìn khác về những nhu cầu của con người. Họ cho rằng, người trước đây chỉ mong muốn những thứ đơn giản, cơ bản và khi có được nó rồi lại muốn có được những thứ lớn lao hơn, những thứ mà có thể trước đây bản thân chưa bao giờ nghĩ tới là những người "đứng núi này, trông núi nọ". Để rồi họ lên án những người đó, những con người luôn khao khát hoàn thiện bản thân, dám đứng lên, nỗ lực đạt được những thứ mà bản thân mong muốn. Không có nhu cầu nào là sai trái, mà chỉ có phương thức để đạt được nhu cầu đó là sai mà thôi. Nếu để đạt được nhu cầu của cá nhân mình, mà họ sẵn sàng làm ảnh hưởng đến nhu cầu của người khác, chà đạp lên những chuẩn mực đạo đực, những quy phạm pháp luật, thì đó chính là một phương thức cần được lên án.
Nếu trái đất là một ngọn núi thì tất cả chúng ta đều đang đứng chung trên đó, chỉ là có người đang thong dong nơi chân núi, người thì đứng giữa áp lực ở lưng chừng núi, và có người lại đang vật lộn với chính những suy nghĩ của bản thân mình khi đã ở trên đỉnh của ngọn núi đó. Hãy cứ là chính bản thân mình và chinh phục những điểm đến mà ta mong ước.

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất
Lão Ngoan Đồng
"Các nhu cầu của con người cứ thế tăng dần lên, và đỉnh của ngọn tháp đó chính là nhu cầu tự thể hiện, muốn được công nhận, thành đạt”
Tôi cho rằng, ngay cả khi con người đã đặt được những nhu cầu đó. Họ sẽ tiếp tiệp tục cầu tìm phương cách làm như nào để duy trì, giữ chân, bảo vệ, nứu kéo những điều này. Họ là một diễn giả nổi tiếng, nhưng họ còn muốn phải nổi tiếng hơn, nhiều người biết đến họ hơn. Họ đã có địa vị cao trong xã hội, họ muốn nó phải cao hơn nữa. Nhưng hơn như thế nào, đâu là giới hạn, đâu là điểm dừng cho những nhu cầu này?
Vũ trụ luôn vận động, biến đổi. Những kỷ lục, thành tích, phát minh mới của loài người liên tục ra đời. Chính sự vận động được tạm cho là những mặt “tích cực” đó, vô tình đã kiến cho mỗi cá nhân luôn muốn chinh phục, đứng ở ngôi vị số 1 trong mọi lĩnh vực cuộc sống. Và thật không may, ngôi vị số 1 trong một lĩnh vực cụ thể nào đó quả thật chỉ có 1 trong 9 tỷ người trên trái đất này. Nghĩa là 8.999.999.999 người trên trái đất này đang không thỏa mãn với điều họ đang có trong một lĩnh vực nào đó (Tại một thời điểm, trong 9 tỷ người chỉ có 1 người nhiều tiền nhất, chỉ có một người hát hay với dòng nhạc Bolero nhất, chỉ có 1 người đẹp trai nhất là tôi chẳng hạn…). Dù một thực tế là, những cuộc rượt đuổi để thỏa mãn nhu cầu bằng sự cạnh tranh công bằng hay thủ đoạn thật sự đã tạo nên một xã hội năng động, hiện đại và phát triển
Nói tới đây, sự cầu tìm, truy đuổi để đạt được những tầng nhu cầu cao hơn đó, bản chất là 1 cuộc truy tìm hạnh phú trong tâm mỗi người. Ngay cả khi bạn có mọi thứ (tiền, quền, danh, sức khỏe, gia đình....), mà bạn lại có một tâm hồn cao thượng, bạn là một người tốt, một nhà hảo tâm, một anh hùng dân tộc. Thì bạn vẫn đang buồn phiền vì nạn đói bên kia bán cầu, bất công ở bên kia châu lục…. Việc bạn đang hành động hay cống hiến cho xã hội cũng chỉ là đang truy tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Người ta nói “Người có tâm tự mãn thì như chiếc đĩa cạn, nước không thể đong đầy” thì cũng có người lại nói “Tri túc thường lạ” (biết đủ luôn vui).
Vậy việc đúng nên làm là chọn cho mình một cuộc sống luôn cạnh tranh, nỗ lực để thỏa mãn những tầng nhu cầu cao hơn HAY chọn cho mình một lối sống “Buông Xả”?
Có lẽ, chỉ những bậc hiền giả, thánh nhân như lão Tử, hay Phật Thích Ca khi đã hiểu được thực sự cái luật Vô thường biến đổi Thành – Trụ - Hoại – Không thế gian hay Sinh – Lão – Bệnh – Tử ở một kiếp người mới có thể Buông xả hoàn toàn để có được hạnh phúc viên mãn thực sự
- Báo cáo