Đêm qua tôi nằm mơ thấy người chị họ đã mất năm 21 tuổi của mình. Vì vậy hôm nay tôi viết về chị.
Tôi có một người chị họ con bác ruột. Vì nhà chị không có điều kiện nên mẹ tôi đón chị sang nhà tôi phụ việc bán hàng. Chị ở với chúng tôi vài năm, lại là người nhanh nhẹn được việc nên mẹ tôi rất yêu quý. Nhưng sau một thời gian, chị xin mẹ tôi cho về quê đi học trung cấp kinh tế để sau này xin việc làm kế toán. Mẹ tôi và bố mẹ chị thuyết phục chị ở lại rồi sau này tự mở cửa hàng riêng chứ đừng đi học vì chị vốn học không tốt, sẽ chỉ tốn thời gian thôi.
Nhưng chị nghe theo bạn và muốn có một cuộc sống sinh viên như người khác nên nhất định nghỉ việc và về quê học. Lúc đó tôi còn nhỏ và rất buồn vì chị không ở với chúng tôi nữa nhưng thấy chị quyết tâm nên không nói gì.
Sau đó một thời gian, cả nhà tôi nhận được một cuộc gọi từ bác cả lúc gần 10 giờ đêm, báo chị bị tai nạn giao thông ở quê, đang hôn mê trong bệnh viện huyện. Nghe bác nói là chị đi chơi ngồi xe đèo 3 với bạn, chị ngồi cuối không đội mũ bảo hiểm nên khi xe phóng nhanh đâm vào ô tô tải, chị văng xa mấy mét và đập đầu vào vệ đường.
Khi ấy mẹ tôi vừa thương vừa tức nên bảo "Cho nó chết, đã bảo ở đây rồi còn không nghe, cứ nằng nặc đòi về đàn đúm với bạn bè cho lắm vào." Bố mẹ tôi về ngay trong đêm đó nhưng sáng hôm sau thì chị mất. Hai người bạn ngồi trước chỉ bị thương nặng nhưng không chết, chỉ mình chị tôi ra đi mãi mãi.
Tôi đã có một cảm xúc rất hỗn độn khi về tham dự tang lễ chị, nhìn di ảnh chị đang cười rất tươi - nụ cười của một cô gái 21 tuổi đầy hi vọng vào cuộc sống. Một phần tôi tiếc thương chị phải đi quá sớm, một phần tôi trách chị sao lại tự đẩy mình vào nguy hiểm, leo lên xe của bạn phóng nhanh vượt ẩu không đội mũ bảo hiểm để đến mức này. Đó hoàn toàn là lỗi của chính chị, không thể trách ai khác.
Bố mẹ chị chết lặng. Người thân cũng chết lặng. Tang lễ của chị diễn ra rất nhanh gọn và kín tiếng. Tôi luôn tin rằng nếu chị chết vì tai nạn do người khác gây ra hay vì một lý do khác chính đáng hơn, chúng tôi lẽ ra đã có quyền khóc than cho chị nhiều hơn và lớn hơn như thế.
Chuyện xảy ra đã rất lâu, nhưng có lẽ tôi tự dưng nhớ tới chị vì hôm qua tôi nghe bài hát mới của Đen Vâu có câu: Mang tiền về cho mẹ. Đừng mang ưu phiền về cho mẹ... Đừng ham chơi và chọn bạn mà chơi cho đúng... Chạy xe ra đường đừng rồ ga bốc đầu...
Mẹ tôi cũng thường dặn tôi từ nhỏ "Mẹ đã làm xong nhiệm vụ sinh ra con lành lặn đầy đủ chân tay. Trách nhiệm của con là sống sao cho cẩn thận đừng để có lại vết thương vết sẹo nào khiến mẹ đau lòng." Có lúc trong độ tuổi dậy thì, khi quá áp lực chuyện học hành vì mẹ, tôi từng nghĩ đến chuyện tự tử vì cho rằng đó sẽ là sự trừng phạt khủng khiếp nhất với bố mẹ tôi. Tôi biết nếu tôi có mệnh hệ gì, người ra đi là tôi có khi chẳng thấy đau đớn gì, nhưng người ở lại là mẹ tôi sẽ sống không bằng chết.
Rất may đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua và tôi đã tỉnh tảo hơn như thế. Tôi từng xem bộ phim 3 Chàng Ngốc của Ấn Độ, trong đó có cảnh nhân vật Farhan mở ví ra đưa cho bố mẹ xem hình bố mẹ tươi cười đặt trong ví, anh nói người bạn thân Rancho đã nhét cái này vào ví anh và bảo "Mỗi khi cậu có ý định tự tử hãy nghĩ đến khuôn mặt bố mẹ cậu trong ảnh này. Chuyện gì sẽ xảy ra với gương mặt họ nếu cậu chết đi?" Tôi khóc rất nhiều khi xem cảnh đó và tự dặn mình phải cẩn trọng hơn với bản thân.
Suy cho cùng, tôi nghĩ việc có hiếu với mẹ có lẽ không phải là mang tiền về cho mẹ mà là mình phải biết cách chăm sóc và bảo vệ bản thân, đảm bảo mình bình an, lành lặn, sau đó là sống hạnh phúc. Khi ta bình an, hạnh phúc, năng lượng tích cực đó chắc chắn sẽ lan toả và mang lại phúc lành cho người thân yêu xung quanh ta, để họ yên tâm dù ta ở gần hay xa nhau.

Nguồn ảnh: Internet

Thinking Out Loud
/thinking-out-loud
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

The 99's Puppycat
vậy nếu không thể sống hạnh phúc được thì phải làm thế nào?
- Báo cáo
Tsnape
Không gì là không thể mà bạn
- Báo cáo

girlintheair

Đúng rồi :3
- Báo cáo

Toi Khong Ngu
Chỉ khi làm chủ cuộc sống thì đó mới là cuộc sống của mình.
- Báo cáo

girlintheair

Mình rất đồng tình với câu này ~ nhưng nói luôn dễ hơn làm, sự thật là vậy
- Báo cáo

Toi Khong Ngu
Vấn đề ở thực tại chúng ta đang sống. Luôn có những lo toan thường ngày, những mối quan hệ, trách nhiệm phải gánh vác, cơm áo gạo tiền, những định kiến xã hội v.v.. Nhưng thứ đó kìm chân ta ép chúng ta phải làm những thứ mình không muốn sống cuộc đời không phải của mình. Mỗi người sẽ có điểm cần bằng cho riêng mình nhưng phải có định hướng rõ ràng hướng đến sự tự chủ.
- Báo cáo

Camchamhoc
Sinh ra đã là bất công r bạn ạ ;-; bất công ở đây không phải ở bệnh tật hay giàu nghèo, vân vân...., mà là sự "lệ thuộc", mãi cho đến khi trưởng thành hay ít nhất là đủ tuổi để lao động thì mới thoát được tình cảnh ấy.
- Báo cáo

tyrom0706
tôi đang gặp 1 vấn đề tương tự,tôi không biết mình sinh ra để làm gì,luôn miệng kêu chán vì không có gì để làm.Nhưng làm sao để cảm giác như mình "thực sự đang sống" tôi trước giờ luôn sống vì bản thân mình,tôi muốn trải nghiệm nhiều hơn
- Báo cáo

Chicken
Có thể bạn chưa tìm được điều gì làm bạn thích thôi. Mình nghĩ bạn có thể bắt đầu từ các sở thích nhỏ như đọc sách, bắt đầu đi du lịch, đi leo núi, hoặc xem phim về chủ đề gì đó. Nhưng đừng áp đặt bản thân mình nhiều quá, cứ thả lỏng mà cảm nhận và đừng đòi hỏi gì cả.
- Báo cáo

tyrom0706
:)))) ý hay đấy
- Báo cáo

girlintheair

Mình cũng định nói giống bạn :3
- Báo cáo

Toi Khong Ngu
Cái gọi là đam mê rất khó để định nghĩa và đôi khi cái giá phải trả cũng không rẻ nên nhiều người không thể vượt qua nỗi sợ để tìm ra nó và đến với nó. Đó là khi tôn giáo ra đời đem đến cho mỗi người một đam mê gần gũi gắn liền với cuộc sống từ những việc nhỏ như sống tốt và có ích cho xã hội. Bản chất chính là cuộc sống chúng ta đang sống, hay cố gắng làm tốt từng việc một từng phút giây.
- Báo cáo

girlintheair

Mình rất thích câu cuối của bạn, làm tốt từng việc một từng phút giây ~
- Báo cáo

girlintheair

Mình nghĩ bạn đã có câu trả lời cho câu hỏi này rồi, cứ sống và trải nghiệm thôi, cố gắng đừng nghĩ nhiều quá, mình cũng hay kiểu suy nghĩ lung tung, nhưng tập thiền cũng là cách mình bớt được những suy nghĩ đó và tập trung trong trải nghiệm hiện tại.
- Báo cáo

girlintheair

Ừm, mình không biết bạn đang phải trải qua chuyện gì và có thể nó khiến bạn cảm thấy bạn không thể hạnh phúc được. Bản thân mình cũng từng trải qua những thời kỳ rất căng thẳng và đen tối, căm ghét chính mình. Nhưng may mắn là mình có đọc sách và dần học được cách để sống hạnh phúc trong hiện tại, với mình hạnh phúc nó bao hàm sự chấp nhận thực tại và tìm được bình an.
Mình tưởng tượng hạnh phúc giống như trong truyện Harry Potter ý: Nếu bạn đứng trước cái gương thần cho bạn thấy điều bạn mơ ước mà bạn chỉ thấy chính mình giống như hiện tại, không có gì khác, thì khi đó bạn là người hạnh phúc nhất thế giới.
Mình cũng rất thích 1 cuốn sách tên là 'Trưởng thành sau ngàn lần tranh đấu' của Rando Kim viết tặng con trai chú ấy, cuốn sách cho mình thêm nhiều sức mạnh và niềm tin vượt qua khó khăn nên nếu bạn có thời gian có thể xem thử nha.
Hi vọng bạn sẽ tự tìm được câu trả lời cho câu hỏi hạnh phúc là có thể hay không thể. Cái này ngoài bạn ra không ai trả lời thay bạn được. Chúc bạn may mắn~
- Báo cáo
Openminded
Cố gắng lên bạn : D. Tăng trải nghiệm của mình lên là được mà. Gò ép cuộc sống của mình thì nó thành ra nhạt nhẽo, vô vị thôi. Chúc bạn tìm được hạnh phúc :>
- Báo cáo

Heartless
Cảm ơn bạn về bài viết, <3
- Báo cáo

girlintheair

Mình cũng cảm ơn vì bạn đã đọc bài nha ~ chúc bạn 1 ngày tốt lành~
- Báo cáo

Hoa niên
- Bài viết sâu sắc.
- Báo cáo

girlintheair

Cảm ơn bạn đã đọc bài, mình chỉ chia sẻ 1 chút suy nghĩ cá nhân sau khi xem bài của "idol" Đen Vâu thôi ~
- Báo cáo
Tran Phu
Một bài viết hay
- Báo cáo

girlintheair

Rất cảm ơn bạn~
- Báo cáo

Camchamhoc
Tôi từng nghĩ về tự tử là để "giải thoát" hơn là sự "trừng phạt" đối với cha mẹ :v, ít ra lí do đó nó sẽ chính đáng hơn nhiều để đổi lấy 1 mạng sống.
- Báo cáo

girlintheair

Ừ đúng đó thì mình ko nghĩ xa được gì đâu, chỉ cảm thấy giận bố mẹ và uất ức nên nghĩ vậy thôi, nhưng rất may là mình tỉnh táo kịp ~
- Báo cáo