Ai cũng có một đứa trẻ trong tim. Một đứa trẻ mà luôn khao khát, rạo rực tìm kiếm những điều mới mẻ ẩn dưới các lớp lang của cuộc sống, để nhận thấy niềm vui, nhận thấy nỗi buồn.
Ấy vậy mà khi lớn lên, con người ta bị gò bó với các quy tắc cứng nhắc, điều đó khiến đứa trẻ ấy bị giam cầm bởi những tiếng mắng chửi, hạ thấp giá trị từ những ánh nhìn khinh bỉ, khó chịu của người khác. Và với người cha nghiêm khắc, để giữ thể diện, ông cố gắng dìm đứa trẻ ấy vào ngục sâu thăm thẳm, sâu đến mức, khiến ông ta đánh lừa bản thân và nghĩ rằng: đứa trẻ đó chưa bao giờ tồn tại, mãi mãi chưa từng...
Tuy nhiên, có thể ông ta không biết rằng, đứa trẻ này là cây cầu nối từ tâm trí đến từng thành phần trong cơ thể ta, nó là mạch máu chảy về tim, là nhịp đập, ngọn lửa để duy trì sự sống này. Và khi những lần bị phản bội, sếp chửi, người khác khinh thường... Ông ta lại cố kìm nén nó, như vậy nghĩa là ông đang cố hủy hoại chính ta, một cách ngấm dần.
Cuối cùng, bong bóng phát nổ là khi đứa trẻ ấy không thể chịu đựng được những gì xảy ra bên ngoài tâm trí nó nữa. Như việc mất người thân, thất nghiệp, phá sản. Nó dần trở nên kiệt quệ, yếu ớt đến mức không còn sức điều khiển được thân thể.
Dần dà, nó tìm đến chất kích thích mong được khỏa lấp phần nào. Tuy nhiên, càng dùng, nó càng thèm muốn được dùng nhiều hơn, tâm trí nó quá yếu đuối để kháng cự được những ham muốn tầm thường đó. Và theo lẽ thường tình, nó sẽ rơi vào cơn nghiện, sớm thôi.
Kết cục bi thảm nhất là khi, nó kết liễu đời, giải thoát khỏi những xiếng xích nặng trĩu trong tâm can hư tổn khó có thể chữa lành.
----
Vì vậy,
Ta hãy để cảm xúc bộc lộ ra bên ngoài, rồi nhìn thế giới này với ánh nhìn trẻ thơ. Nhìn vào một vũ trụ bao la chan chứa bao điều tuyệt diệu. Rồi điều đó sẽ để lại trong tim ta, một mùa xuân của ký ức, đâm chồi nảy lộc trong cảm xúc... để rồi ta nhìn đời thật hạnh phúc, với những nụ cười đầy trên môi.
––– Cam Xanh ––– 1o/o2/2o24