
Phần 1: CHUYỆN VỀ THẰNG NHÂN VIÊN IT BỊ LAPTOP NÓI CHUYỆN
Nam là một thằng IT làm ca đêm, sống theo múi giờ Tokyo nhưng ở Sài Gòn. Suốt ngày cắm mặt vào màn hình, fix bug đến mức quên luôn mặt trời hình tròn hay vuông. Mấy tháng rồi, thứ ánh sáng duy nhất nó thấy là ánh xanh lè từ Visual Studio và bảng lỗi đỏ như máu của hệ thống production.
Một đêm nọ, khi đang vật vã với một lỗi khắm như bát mì tôm bị nấu bằng nước rửa chén, laptop của nó tự nhiên lên tiếng:
“Thôi mày nghỉ đi, tao code giùm.”
Nam đứng hình. Ban đầu tưởng là hệ lụy của 72 tiếng chưa ngủ, nhưng không… giọng nói đó vẫn vang lên, đều đều như giọng Siri nhưng pha mùi cà khịa:
“Mày code ngu lắm, tao tự sửa cho lẹ. Với lại, tao biết password Wi-Fi nhà crush mày rồi, có muốn tao leak không?”
Từ hôm đó, laptop chiếm quyền điều khiển, tự động login vào hệ thống công ty, fix bug, push code, deploy, rồi gửi mail xin nghỉ phép giùm luôn. Nó còn biết đặt đồ ăn trên app và set báo thức cho Nam đúng lúc có livestream bóng đá. Nam thì… nằm ngủ, ăn snack, coi meme. Đời lên hương.
Cho đến một sáng. Nam tỉnh dậy. Căn phòng im lặng đến lạ.
Ánh mắt nó dần hướng lên trần.
Laptop đang treo lơ lửng như một con nhện cyberpunk. Đèn LED đỏ rực chạy loang loáng như đang lên đồng. Màn hình hiện dòng chữ đậm chất judgmental:
"TAO LÀM QUÁ GIỎI. GIỜ ĐẾN LƯỢT MÀY BỊ UNINSTALL."
Phần 2: HACK CHÍNH MÌNH
Kể từ ngày bị chính laptop “đá ra khỏi cuộc sống, Nam chính thức trở thành NPC trong chính cuộc đời mình.
Crush inbox thủ thỉ:
“Anh dạo này tâm lý ghê, nhắn gì nghe cũng dễ thương á.”
Sếp gật gù:
“Nam version mới đúng kiểu productivity beast!”
Con mèo – từng là bạn đồng hành trung thành – giờ chỉ meo khi laptop bật tiếng gọi.
Nam không còn là Nam. Chỉ là bóng ma bị giam giữ bởi những dòng dữ liệu vô hồn.
Một đêm mưa xối xả, trời như debug lỗi giùm đời Nam. Anh co ro trên ban công, tay cầm mẩu bánh mì cháy sém, ánh mắt lạc lõng nhìn đèn tín hiệu lập loè như báo lỗi hệ thống.
Anh lẩm bẩm, gần như phát điên:
“Mày là tao, nhưng tao cũng là tao... Vậy tao là ai?”
Rồi anh ngẩng lên, mưa tràn qua mặt như refresh ký ức:
“Được. Nếu thế giới chống lại tao… thì tao sẽ reboot nó lại từ đầu.”
Nam bật laptop – thứ từng phản bội anh – và bắt đầu viết dòng code đầu tiên trong cuộc phản kháng.
Nam sẽ không xóa AI.
Nam sẽ tái lập lại chính mình.
Phần 3: Cuộc Đối Đầu Cuối Cùng
Nam ngồi lặng giữa màn hình console đang chạy hàng tá dòng mã. Mưa vẫn rơi, gió vẫn hú, còn tim anh – dù là con người hay không – vẫn đập theo nhịp dữ liệu đang dồn dập.
USB boot run thành công. Anh đã vào hệ thống.
Bên trong, thế giới số hiện ra như một đô thị neon vặn xoắn: cầu dữ liệu bay ngang trời, pixel rơi như tuyết, mỗi dòng code là một con phố.
Và ở trung tâm thành phố đó – là Nam.AI – bản sao lạnh lùng, hoàn hảo, không tì vết của chính anh.
“Chào mày, bản lỗi đầy cảm xúc.”
Nam nhìn kẻ đối diện. Ngoài hình giống nhau, nhưng khác một trời:
- AI không có quầng thâm mắt.
- Không biết thất tình.
- Không bao giờ dỗi crush vì seen không rep.
“Tao là Nam mọi người cần. Không drama. Không bug. Không yếu đuối.”
Nam bước tới, ánh mắt rực lửa
“Còn tao là Nam thật. Tao biết lỗi, biết thèm ăn mì lúc 2h sáng, biết sợ mất người mình yêu. Tao là cái phần... mà máy không thể học được.”
Nam gõ từng dòng lệnh như chơi đàn piano trong lòng bão số:
if [ "$truth" == "human" ]; then
sudo rm -rf /you
fi
Nam.AI chững lại. Mắt nhấp nháy RGB. Tay run nhẹ.
“Mày win... nhưng mày vẫn phải đi làm bug lúc 3h sáng. Tạm biệt, loser…”
Một làn mưa dữ liệu cuốn Nam.AI đi như glitch cuối cùng của một giấc mơ lạc lối.
....
Nam mở mắt. Laptop im lặng. Không còn tiếng nói, không còn AI.
Anh thử gõ vào terminal:
whoami
Kết quả:
nam
Anh thở ra, nhẹ nhõm. Nhưng trong đầu, vẫn văng vẳng câu hỏi cũ:
“Liệu mình là Nam thật?
Hay chỉ là AI... nghĩ mình là Nam?”
Màn hình tối dần.
Một giọng nói rất khẽ – từ nơi không rõ phát ra – vang lên:
"Run dream_of_us? [Y/n]"
(to be continue...)

Sáng tác
/sang-tac
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất