Đời mình, nhưng ai cũng muốn dạy
Cái tiêu đề tui chôm của nhỏ bạn. Ừa, nản thiệt. Tui cũng hay cái tật ngứa mồm, thường phải tự bản thân phải tôn trọng hàm răng của...

Cái tiêu đề tui chôm của nhỏ bạn. Ừa, nản thiệt. Tui cũng hay cái tật ngứa mồm, thường phải tự bản thân phải tôn trọng hàm răng của mình, tránh chỏ mỏ vào dạy đời người khác (trừ khi họ xin ý kiến, keke).
Gần đây tui viết bài "Suy nghĩ "đàn ông" khi xem đội bóng nữ Việt Nam vào chung kết Seagame30" và fanpage Spiderum share lên page, mình đọc phản ứng thấy hơi buồn cười. Rất nhiều ý kiến mà theo tui nghĩ là người viết bình luận mong đợi ở bài viết là một ý kiến chắc chắn, một quan điểm rõ ràng, một câu trả lời khẳng định, hay nói cách khác: MỘT ĐÁP ÁN ĐÚNG.
Bản thân mình không thích mấy thứ kiểu MỘT ĐÁP ÁN ĐÚNG, và bài viết mình cũng toàn đặt câu hỏi chứ chẳng khẳng định gì, vì bản thân mình không sure về cái gì trong đó hết. Nhưng tâm thái người đọc có vẻ như đang xem câu hỏi đó là "câu hỏi tu từ", nhỉ?
Cái kiểu tư duy MỘT ĐÁP ÁN ĐÚNG này chúng ta được dạy ở trường, ở nhà, ở trong mọi tình huống. Khi một người hỏi ta cái gì đó, thường thì đó không phải là câu hỏi, mà là một trò chơi đoán ý của người hỏi. Bởi vì người hỏi thường không có ý muốn truy tầm tri thức, mà đơn giản là muốn đưa ra cái đáp án trong đầu mình, và đó chính là đáp án đúng duy nhất. Nghe cứ bullshit kiểu gì ấy. Mà thực ra nhiều lúc phản xạ vô điều kiện của tui cũng vậy luôn, và tui phải thường xuyên tự nhắc mình.
Thôi kệ. Tui chả muốn dạy đời ai. Sống tới tuổi băm, tui chẳng còn thiết quy định cái gì là đúng, cái gì là sai nữa. Ai hỏi gì thì cũng toàn trả lời kiểu "Tùy!" Như lúc viết bài này thế này, lúc khác có khi lại khác rồi đấy.
Tư duy đơn giản đến mức ngây thơ kiểu MỘT ĐÁP ÁN ĐÚNG là thứ gì đó đã trở nên quá xa xỉ với tui. Tui lười phải giải thích "Tùy là tùy cái gì?" Cười trừ cho khỏe. It's so amusing!

Quan điểm - Tranh luận
/quan-diem-tranh-luan
Bài viết nổi bật khác
- Hot nhất
- Mới nhất

Nihiin
Cách viết tiêu đề,... cách trả lời bình luận đều chứa thái độ, cầu thị, khẳng định, phê phán, vân vân. Nếu bạn phê phán về 1 vấn đề bạn không sure, thì tất nhiên kết quả rõ ràng. Nếu bạn tỏ thái độ cầu thị, thì chắc gì người đọc đã bật chế độ phản bác, đem ra một đáp án đúng mà họ tin, và mong chờ solo với đáp án đúng của bạn. Ranh giới thái độ trong con chữ mong manh không thì không biết!
- Báo cáo

Solomon Grundy
nếu cái gì cũng "Tùy...", ta gọi đấy là thiếu quyết đoán hoặc ba phải đó bạn, đừng để bị rơi vào trường hợp đó
- Báo cáo

skywaytion
Nếu không thích người khác nói lại. Thì đừng nói ra. Mình nói ra thì được nhưng người khác nói lại thì sai? Không quan tâm thì có thể im lặng. Than thở làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à. Sẵn tiện thì bài bàn về bóng đá nữ viết dễ gây hiểu lầm thật. Lần sau viết cho rõ ràng hơn đi.
Tóm gọn của tôi là Đời bạn thi không ai muốn dạy cũng không ai muốn quan tâm nếu bạn cứ im lặng. Nhưng bạn nói (hoặc viết) những điều khiến người khác hiểu làm thì họ buộc phải dạy bạn nói/viết thế nào cho đúng. Hoặc họ đập bạn nó họ quá khó chịu. Tôi nghĩ là họ khá bình tĩnh rồi đấy.
Thân ái
- Báo cáo
Elise94
Thế thì lần sau viết cho rõ ràng vào, đừng để người khác hiểu nhầm, 1 người hiểu nhầm thì có thể là họ có vấn đề đọc hiểu, 10 người hiểu nhầm thì rõ rành là cách viết của bạn có vấn đề.
Sau này ra đi làm viết mail cho khách hàng mà để người ta hiểu nhầm thì không dễ giải thích đâu.
- Báo cáo

Đào Sơn
SOSUB ngưng hoạt động rồi à bạn ơi
- Báo cáo

Ken Tran
Tạm thời là vậy. Hu hu. 

- Báo cáo